(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Đại Thúc, Hình Như Tôi Gặp Rắc Rối Rồi


trước sau

Advertisement
Editor: Shmily

------------------------

Bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho về sau con bé kết hôn với Đình Ngự rồi khỏi bị những người khác tính kế tới không còn miếng xương nào.

Lý Hân Uyển bị Hạ Thập Thất nói cho nghẹn xanh cả mặt, hơn nửa ngày cũng không thể nói thêm một chữ.

Tịch Tấn Thành hừ mạnh một tiếng, trực tiếp phất tay rời đi.

Hạ Thập Thất nhíu mày, nhìn về phía Tịch Đình Ngự, lộ ra biểu tình áy náy, "Đại thúc, hình như tôi gặp rắc rối rồi."

Tịch Đình Ngự không nói gì, lão gia tử đứng bên cạnh đã cười nói: "Được rồi nha đầu, cháu đừng giả vờ nữa, cháu giả vờ chẳng giống gì cả."

Hạ Thập Thất thuận thế thu lại vẻ áy náy trên mặt, "Ông nội, cháu còn không phải là lo đại thúc sẽ trách cháu lắm lời sao."

Mọi người bị lời nói dí dỏm này của cô làm cho bật cười, duy nhất chỉ có Tịch Lãng vẫn không có bất cứ biểu tình nào, ánh mắt nhìn cô thật sâu.

Kỳ thật hắn đã sớm chú ý tới Hạ Thập Thất, bất quá là ngại hoàn cảnh cho nên vẫn không có tiến lên chào hỏi mà thôi.

Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, hắn lại có thể thấy được một mặt chân thật nhất của cô.

Nữ nhân này, cũng không có ngoan ngoãn như vẻ ngoài mà cô biểu hiện ra.

Nhưng cũng chính là nữ nhân như vậy lại có thể nhẹ nhàng tay Tịch Đình Ngự giải quyết phiền toái.

Cãi lại người khác, nhưng lại có bộ dáng vô tâm chi thất.

Nghĩ, ánh mắt Tịch Lãng nhìn Hạ Thập Thất lại nhiều thêm vài phần sâu xa.

Cô mang tới cho hắn cảm giác giống như lần này so với lần trước càng thú vị hơn.

Tịch Tấn Thành đi rồi, có không ít người cũng cùng theo ra ngoài, người ở lại cơ bản đều là người có ấn tượng không tệ với Hạ Thập Thất.

Mọi người cười cười nói nói, đem bầu không khí không vui vừa rồi đè ép xuống.

Bên này là một mảnh hòa khí, bên chỗ Bạch Hạ lại vô cùng bi thảm.

Hôm nay tới đây, cô ta căn bản là tràn đầy tự tin, thế nhưng hiện tại lại trở thành trò cười cho mọi người.

Từ nhỏ tới lớn đều xuôi gió xuôi nước, hiện tại ngã thảm như vậy, sao có thể chịu được?

Cô ta vẫn luôn cho rằng, Đình Ngự chỉ là chơi đùa với Hạ Thập Thất, chờ tới khi hắn chơi chán rồi thì tự nhiên sẽ đá cô đi.

Nhưng không nghĩ tới, mới có mấy ngày thôi mà quan hệ của hai người lại giống như càng thêm thân mật.

Này quả thực chính là không thể tưởng tượng.

Phải biết rằng, trước kia có không ít nữ nhân kể cả trong tối lẫn ngoài sáng theo đuổi câu dẫn Đình Ngự, thế nhưng hắn lại chẳng hề đặt ai vào trong mắt.

Kết quả thì sao? Hắn cự nhiên bị một nữ lưu manh đoạt được!

Nghĩ tới đây, Bạch Hạ lại càng tức giận, cô ta gắt gao bóp chặt ly rượu trong tay, bưng lên một hơi uống cạn.

Tâm tình không tốt, lại không thể giảm bớt vì cồn, ngược lại lại không ngừng bành trướng lên men.

Chờ tới lúc cô ta cảm thấy mơ mơ màng màng vì uống quá nhiều thì cả người đã như lọt vào trong sương mù.

Lung lay đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ chối ý tốt của bạn bè muốn đưa cô ta về, tận lực làm bộ dường như không có việc gì rời đi.

Có thể là do người hầu đều đang bận rộn ở đại sảnh cho nên không có ai ở bên ngoài cả.

Bạch Hạ xiêu vẹo đi về phía gara, cũng không biết như thế nào mà lại đi tới lạc đường.

Tổ trạch Tịch gia có diện tích rất lớn, tòa nhà to tới kinh người, lạc đường cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên Bạch Hạ đã có vài phần say trong người, hiện tại bị gió đêm thổi thì càng cảm thấy chóng mặt.

Cho nên, đừng nói là đúng đường, tới đi đường thôi cũng cảm thấy rất khó khăn.

Cô ta lảo đảo vài bước, trong lòng hơi mất kiên nhẫn, lại đột nhiên thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang đứng.

Bởi vì đối phương đưa lưng về phía mình cho nên Bạch Hạ không thể nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể thấy được bóng dáng đĩnh bạt thon dài.

Truyện convert hay : Đệ Nhất Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện