(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Vì Sao Nó Vẫn Còn Sống


trước sau

Advertisement
Eidt: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Đương nhiên không bình thường, đó rõ ràng là vi phạm quy tắc tự nhiên.

"Long Trủng không phải do Long Tộc các ngươi tự mình xây dựng sao?" Long Trủng từ lúc Long Tộc tồn tại trên thế gian đã có, trải qua từng thế hệ từng thế hệ trong Long Tộc tu sửa, mới hình thành Long Trủng.

Bạc Cừ kinh ngạc quay đầu, đại khái là không nghĩ tới Vu Hoan đến điều này cũng biết.

Nhưng biểu hiện Vu Hoan thật sự bình tĩnh, tựa hồ chuyện này căn bản không đáng nhắc tới.

"Là cái dạng này không sai, nhưng mà... Long Trủng đã thoát khỏi khống chế của bọn ta, một tầng ở đây, trên đó còn có vài tầng. Mấy tầng kia bọn ta không có cách nào đi lên, không ai biết đó là cái gì."

Vu Hoan bĩu môi: "Nếu các ngươi không thể đi lên thì sao lại biết phía trên còn có mấy tầng?" Đó không phải rất mâu thuẫn sao?

Có vẻ Bạc Cừ đã dự đoán được Vu Hoan sẽ hỏi điều đó, rất tự nhiên đáp: "Trong Long Cung có một cây linh trụ, linh trụ sẽ biểu hiện tầng số trong Long Trủng, lúc trước chỉ có ba tầng, nhưng hiện tại đã gia tăng lên sáu tầng, mà linh trụ còn đang không ngừng biến hóa."

Thần kỳ như vậy?

Vu Hoan hoài nghi nhìn Bạc Cừ, Bạc Cừ nhanh chóng nói tiếp: "Cụ thể thì Lão Kim sẽ nói với ngươi."

Vu Hoan: "..." Đột nhiên có cảm giác muốn bỏ chạy là thế nào?

Hiện tại ta xoay người đi còn kịp không?

"Tiểu nha đầu~~"

Vu Hoan: "..." Hiển nhiên là không còn kịp rồi.

Vu Hoan nhìn thấy Kim Bát đứng ở giữa đại điện, cùng Tiểu Bạch Long bên cạnh...

Con rồng trắng có chỉ số thông minh có chút vấn đề sao cũng ở đây thế?

Tiểu Bạch Long nhìn thấy Vu Hoan, dùng cái mũi hừ hừ, sau đó đem đầu mạnh mẽ vặn tới bên kia.

Vu Hoan: "..." Rõ ràng là nó muốn ăn mình, sao kết quả là nó còn có mặt mũi giận dỗi?

Thế giới này thật là... Quá điên cuồng!

Vu Hoan ha hả hai tiếng, không tình nguyện đi đến trước mặt Kim Bát, cướp lời nói của Kim Bát mở miệng trước: "Các ngươi muốn tiễn ta đi sao? Thật là ngại quá, thật là làm phiền các ngươi rồi."

Kim Bát: "..." Nha đầu này nói mê sảng cái gì thế?

"Tiểu nha đầu, ta..."

"Ta thấy thời gian cũng đã tạm ổn rồi, Loan Minh ở đâu? Ta đưa hắn đi." Vu Hoan tiếp tục nhìn đông nhìn tây, ở ghế rồng trong đại điện phía trước nhìn thấy Loan Minh, nhưng bây giờ hai mắt hắn nhắm chặt, không có phản ứng gì.

"Tiểu nha đầu, ngươi..."

Vu Hoan đè bả vai Kim Bát lại: "Các ngươi thật sự không cần tiễn ta đâu. Yên tâm, ta sẽ chăm sóc Loan Minh thật tốt."

"Tiểu nha đầu!" Kim Bát đột nhiên rống giận một tiếng.

Vu Hoan cười gượng hai tiếng, giương miệng còn muốn nói, Kim Bát phẫn nộ trừng mắt nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, Vu Hoan đành phải câm miệng.

"Ta nghĩ ngươi cũng đoán được, ta đây liền không quanh co lòng vòng." Kim Bát thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng tang thương: "Ta biết điều này đối với ngươi mà nói khả năng là không công bằng, nhưng mà bọn ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cầu xin ngươi giúp bọn ta."

Vu Hoan bĩu môi, không nói.

"Đây là linh trụ, tầng thứ bảy đã xuất hiện, còn có xu thế muốn gia tăng lên trên." Kim Bát chỉ chỉ một cây cột tuyết trắng bên cạnh đại điện, đại khái chỉ có một cái cây cột thô như vậy.

Trên cây cột có bảy khe lõm, trong đó màu chủ đạo là màu xanh lục, khe thứ nhất khe thứ hai không có màu sắc, mà ở trên khe thứ bảy còn có ánh sáng màu lam từ từ bỏ thêm vào khe lõm đó.

"Cái kia là tầng thứ hai, bọn ta trở về liền phát hiện biến thành cái dạng này." Kim Bát chỉ khe lõm thứ hai.

Vu Hoan nghĩ đến những thực vật bỗng nhiên khô héo đó, chắc là bị phá hỏng rồi, cho nên màu xanh lục trên linh trụ mới biến mất.

Như vậy phía dưới tầng thứ hai kia chính là tầng thứ nhất, cũng bị phá hủy?

Vu Hoan thu thần sắc, không dao động, bộ dáng liên quan gì đến ta.

"Khe lõm đó là từ sau khi Đàn Phượng Minh bị lấy ra khỏi Long Trủng mới xuất hiện, bọn ta tìm không ra phương pháp đi lên trên..." Kim Bát nói tới đây tạm dừng lại.

Vu Hoan tiếp tục bĩu môi: "Không thể đi lên thì không thể đi lên thôi, lại không có ảnh hưởng gì các ngươi."

"Ai nói không ảnh hưởng!" Kim Bát rống lớn một tiếng.

Vu Hoan giật mình co rụt cổ lại, rống cái gì rống, người dọa người sẽ hù chết người đó có biết hay không.

Kim Bát cũng phát hiện bản thân thất thố, nhanh chóng ho khan hai tiếng: "Từ sau khi mấy tầng này xuất hiện, tầng dưới chót liền biến thành dáng vẻ kia."

"Tầng dưới chót không phải là dáng vẻ kia sao?" Nàng còn tưởng rằng ở đó chính là như vậy.

Kim Bát khinh thường nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, Long Trủng là do Long Tộc tỉ mỉ xây dựng ra, sao có thể sẽ là bộ dáng như quỷ kia.

"Được rồi, nói nhiều với ta như vậy, các ngươi muốn ta làm gì?" Vu Hoan làm ra thủ thế tạm ngừng, nếu còn nói tiếp, mười ngày nửa tháng đều nói không xong.

"Bọn ta hoài nghi hết thảy mọi chuyện đều là bởi vì Đàn Phượng Minh." Kim Bát mở miệng.

"Các ngươi vẫn muốn Đàn Phượng Minh trong tay ta?" Vu Hoan lui về sau một bước: "Không phải ta không cho các ngươi, thứ này đối với ta cũng không có cái gì dùng. Nhưng mà nó là thứ ta đã đồng ý với người khác, cho nên thực xin lỗi, không thể cho các ngươi."

"Tiểu nha đầu, nếu không ngăn cản tình huống này, long hồn bên trong Long Trủng đều sẽ biến mất, ta không sợ chết, nhưng long hồn biến mất, liền đại biểu Long Tộc hoàn toàn sẽ bị xoá sạch khỏi đại lục này." Kim Bát nói hết nước hết cái.

"Trên đại lục cũng đã ghi lại, Long Tộc đều đã bị diệt tộc." Vu Hoan thực bình tĩnh bổ đao: "Các ngươi chỉ tồn tại trong truyền thuyết, được thế nhân kính ngưỡng cùng sùng bái, chẳng lẽ còn không đủ sao?"

Không khí đột nhiên yên lặng xuống, Kim Bát nhìn Vu Hoan, Vu Hoan từ trong mắt hắn dường như thấy được đau đớn kịch liệt, bất đắc dĩ, thương xót.

Thật lâu sau, Kim Bát mới rũ mắt xuống: "Không có bất cứ chủng tộc nào sẽ trơ mắt nhìn tộc nhân của mình bị diệt vong."

Trái tim Vu Hoan đột nhiên co rút đau đớn.

"Xin lỗi, ta không thể giúp các ngươi được." Vu Hoan lại lần nữa lui về phía sau, dứt khoát cự tuyệt như cũ.

Kim Bát thở dài: "Thôi đi, đều là số mệnh."

Vu Hoan quay đầu đi, không nhìn Kim Bát.

Kim Bát rời khỏi đại điện, chỉ còn dư lại Bạc Cừ, Bạc Cừ nhìn Vu Hoan rất nhiều lần, muốn nói lại thôi.

Vu Hoan rất tự tại, ở trong đại điện vòng qua vòng lại vài vòng, cuối cùng mới đưa lực chú ý dừng ở trên người Loan Minh.

Hình như có cổ lực lượng ở bốn phía không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể hắn.

"Đó là ghế rồng làm từ long mạch." Bạc Cừ thấy Vu Hoan nhìn Loan Minh xuất thần, lập tức giải thích.

Long mạch...

Mẹ nó, nếu là tên bất tử Loan Minh này sống lại mà nói, thì đó tuyệt đối là muốn nâng cao một bước!

Vu Hoan không thèm hâm mộ, lực lượng của long mạch, cũng không phải ai đều có thể hấp thu.

"Ta nghĩ không thông... Hắc Mộc đối với các ngươi mà nói căn bản không phải uy hiếp gì, vì sao lúc trước các ngươi không diệt trừ hắn?"

Bạc Cừ sửng sốt: "Bởi vì viên long tinh kia."

"Không đúng, long tinh kia lúc trước không phải bị đặt ở trong thân thể Tiểu Bạch Long sao? Vì sao hắn lại muốn lấy ra?"

"Tiểu Bạch là từ oán khí biến thành, không có thật thể, nhưng nếu long tinh đặt ở thân thể nó, là có thể có được thật thể, ngay từ đầu Hắc Mộc hẳn là muốn lợi dụng oán khí của Tiểu Bạch cùng sức mạnh của long tinh muốn phá vỡ Long Trủng. Nhưng sau đó ngươi đến mang theo Đàn Phượng Minh, cho nên hắn không cần ra chiêu ở trên người Tiểu Bạch nữa."

Vu Hoan liếc mắt một cái nhìn Tiểu Bạch Long lười biếng nằm dài trên bàn ở trong đại điện kia: "Nếu lấy đi long tinh rồi, vậy vì sao nó vẫn còn sống?"

Khóe miệng Bạc Cừ giật giật: "Nó đã hấp thu một bộ phận sức mạnh của long tinh, hình thành thân thể, ngay cả long tinh không ở trong cơ thể nó, nó cũng sẽ không mất đi thân thể."

Truyện convert hay : Hỗn Độn Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện