(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Đi Xem Náo Nhiệt


trước sau

Advertisement
Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Điện chủ... Đông Phương Minh đã đến Y Lan Các, đi thẳng đến Vị Ương Các rồi ạ."

Trên mặt Mạc Nguyên còn có tia tái nhợt, không biết là bị chọc tức hay là do thương thế chưa lành hẳn.

"Sở cô nương, rốt cuộc sao lại thế này?" Mạc Nguyên hít thở không thông nhìn về nữ tử bạch y.

Trên mặt Sở Vân Cẩm cũng có chút khó coi, nàng ta cũng không nghĩ đến nữ nhân kia là người của Đông Phương gia, hiện giờ đồ thì không lấy được, còn bị đuổi giết.

Nếu không phải điện Vị Ương cùng Đông Phương Cảnh có giao dịch, vừa lúc có thể cho nàng ta cơ hội tiến vào, nàng ta cũng sẽ không đến đây.

Nhưng ngàn vạn không nghĩ đến chính là, điện Vị Ương lại có ân oán với Bách Lý Vu Hoan, thương thế Mạc Nguyên vừa tốt lên liền xử lý một nhà Liên Lâm, còn phái người đi cửa hàng Thịnh Gia bức bách đòi giao người.

Lúc ấy nàng ta là bị người của Đông Phương gia bức nóng nảy, ngay cả tin tức cũng chưa kịp hỏi thăm, mới phải đi một bước cờ này.

Sở Vân Cẩm rối đến mức ruột gan đều xanh.

Nhưng mà hiện tại nàng ta cũng không có đường lui, nếu nàng ta đi ra ngoài, Đông Phương gia nhiều người như vậy chắc chắn nàng ta sẽ chạy không thoát.

Sở Vân Cẩm thu liễm cảm xúc, cưỡng chế bản thân trấn định lại: "Mạc điện chủ, việc này nói ra thì rất dài, người Đông Phương gia khinh người quá đáng..."

Sở Vân Cẩm nói mọi chuyện điên đảo lại, lập tức biến mình thành người bị hại.

Mạc Nguyên nghe xong giận tím mặt, nhưng có vài phần thật vài phần giả thì chỉ có trong lòng Mạc Nguyên biết.

"Sở cô nương, ngươi yên tâm, Mạc Nguyên ta không phải người vong ân phụ nghĩa, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Sở Vân Cẩm cảm kích cười cười với Mạc Nguyên: "Liên lụy Mạc điện chủ, trong lòng Vân Cẩm thật áy náy."

"Đừng nói vậy, nếu không có Sở cô nương, mệnh ta cũng sợ là không giữ được, Mạc mỗ nên cảm kích Sở cô nương."

Hai người có qua có lại, Đông Phương Minh đã đến bên ngoài Vị Ương Các.

"Đông Phương gia chủ, đến điện Vị Ương ta sao lại làm một trận thế lớn như vậy?" Mạc Nguyên đi ra khỏi Vị Ương Các, bên người chỉ có đi theo hai người, Sở Vân Cẩm không ở trong đó.

Đông Phương Minh nhìn lướt qua, chỉ hừ một lạnh một tiếng, không đáp lời.

Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Đông Phương Minh tiến lên một bước: "Mạc điện chủ, người của Đông Phương gia ta cùng điện Vị Ương ngươi vốn không có ân oán, nếu hôm nay ngươi khăng khăng che chở cho Sở Vân Cẩm, vậy đừng trách Đông Phương gia trở mặt không biết ngươi."

Trong lòng Mạc Nguyên tức giận mắng một trận, trên mặt lại là tươi cười không mặn không nhạt: "Thứ cho kiến thức ta hạn hẹp, không biết Sở Vân Cẩm trong miệng nhị công tử là người phương nào?"

Tuy Sở Vân Cẩm nổi tiếng trên đại lục Huyễn Nguyệt, nhưng mà trên đại lục Trấn Hồn lại không có chút danh tiếng nào, cho nên nếu có người thấy nàng ta vào điện Vị Ương, cũng không biết đó là ai.

Mạc Nguyên cố ý có tâm tư không nhận, chỉ cần hắn không nhận, chiếm lý chính là hắn bên này.

"Mạc Nguyên, ít nói nhảm đi, giao người ra đây." Đông Phương Minh tức giận quát một tiếng.

Mạc Nguyên cười ha hả vài tiếng: "Đông Phương gia chủ muốn ta giao người nào? Đông Phương gia chủ không mời mà đến, còn đả thương nhiều người của ta như vậy, chẳng lẽ Đông Phương gia chủ không nên cho ta một lời giải thích sao?" Nói đến vế sau, giọng nói của Mạc Nguyên đã lạnh xuống.

"Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm muốn bao che cho Sở Vân Cẩm." Đông Phương Minh hừ lạnh một tiếng: "Đi vào lục soát cho ta."

"Đông Phương Minh, ngươi dám!" Mạc Nguyên quát lớn: "Đây là điện Vị Ương, không phải là nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm."

Đông Phương Minh giơ tay lên, người bên cạnh nhanh chóng vọt lên Mạc Nguyên.

Hắn không quan tâm người khác thấy thế nào, hắn chỉ có một đứa con gái mà thôi.

___

Người vây quanh bên ngoài cửa hàng Thịnh Gia đột nhiên rút lui một số lượng lớn, Vu Hoan liền biết Đông Phương Minh bên kia đã động thủ.

Thiên Nguyệt có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ đến Đông Phương Minh sẽ điên cuồng như vậy.

"Chờ ngươi sinh con rồi, ngươi sẽ biết." Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Thiên Nguyệt, nhanh chóng rời đi.

Vẻ mặt Thiên Nguyệt run rẩy, làm sao mà hắn sinh con được hả!

Vu Hoan đương nhiên muốn đi xem náo nhiệt đó, dù sao vòng tay mà nàng muốn tìm vẫn còn nằm trên người Sở Vân Cẩm.

"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi đâu đó?" Linh La kéo Kinh Tà Đao, đuổi theo bước chân Vu Hoan: "Chúng ta đều ở đây chờ vài ngày, sao đột nhiên lại đi ra ngoài thế?"

"Đi xem náo nhiệt." Thuận tiện giết giết người.

"Ồ, điện Vị Ương sao? Ta cũng đi." Kinh Tà Đao trên mặt đất phát ra tiếng vang rất lớn, khiến toàn bộ tầng lầu đều bị chấn động.

Thú nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo sau Linh La, chân ngắn kia căn bản không có cách nào bước xuống cầu thang, nó nhắm mắt lại một cái, tứ chi cuộn tròn lại, bọc thành một trái cầu trực tiếp lăn xuống.

Thời điểm rơi xuống, trực tiếp làm nơi đó thành một cái hố to.

Vu Hoan: "..." Hai con hàng này là tới phá hủy nhà cửa sao?

Vẻ mặt Tôn quản sự cũng là thịt đau, đây là lần thứ mấy! Lần thứ mấy!

Rốt cuộc thiếu chủ từ đâu mà có cô cô kỳ ba như vậy.

Thú nhỏ run rớt những tro bụi trên người, từ trong hố nhảy ra, nhanh chóng đuổi theo Vu Hoan.

Linh La kéo Kinh Tà Đao một bước ra cửa trước.

Bên ngoài thấy Linh La ra tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền ríu rít thảo luận.

Những người này cơ bản là những người tự động gia nhập hàng ngũ, đương nhiên không biết Linh La.

Nhưng mà người của điện Vị Ương lại biết, đứa bé này là chấp niệm mà điện chủ vẫn luôn muốn bắt về.

Ngay cả Bách Lý Vu Hoan, có thể giết liền giết, không giữ lại người sống.

Thời điểm Vu Hoan sắp bước qua cửa, Dung Chiêu không biết từ góc nào lắc mình ra tới, thu liễm khí thế trên người đi theo sau Vu Hoan.

Tam trưởng lão kia còn ở lại nơi này, thấy Vu Hoan ra tới, ánh mắt lập tức quét đến Dung Chiêu, mí mắt kinh hoàng một trận.

Điện chủ bị một công tử tuổi trẻ có dung mạo kinh người biến thành dáng vẻ kia, xem ra chính là nam nhân này.

Trên người hắn...

Tam trưởng lão có chút không xác định, rõ ràng cái gì cũng không cảm giác được, nhưng lại làm hắn có loại cảm giác kinh hãi.

"Bách Lý Vu Hoan, Bách Lý Vu Hoan ra tới." Đám người kích động một trận, nhưng không một ai dám lên trước.

"Nhiều người như vậy à." Vu Hoan cong cong khóe môi, kiêu ngạo nói: "Hiện tại đã chiêm ngưỡng dung nhan như ngọc của ta, nên tan liền tan đi."

"Thật sự rất kiêu ngạo, còn tưởng rằng tin đồn đều là giả chứ."

"Ả ta chẳng qua chỉ là thực lực Thiên Tôn sơ cấp, có cái gì mà sợ, kiêu ngạo có lợi ích gì, thực lực mới có tư cách nói chuyện." Có người khinh thường châm chọc.

Linh La bĩu môi, giơ Kinh Tà Đao lên, trên không trung đột nhiên xuất hiện tia chớp, trực tiếp đánh về phía đám người đó.

"A!" Đám người lập tức tản ra.

Người vừa rồi nói chuyện đã bị đánh thành cháy đen, không ngừng run rẩy người.

"Ai còn muốn thử tư vị thịt người nướng, bổn cô nương đưa tặng miễn phí." Đôi mắt Linh La ngập nước to tròn, vẻ mặt đơn thuần vô tội.

Mọi người: "..." Đây thật sự là một đứa bé sao?

"Tiểu Hoan Hoan..." Linh La quay đầu cầu khích lệ: "Nếu không ta bổ hết bọn họ?"

Mọi người: "..." Đây tuyệt đối không phải là một đứa bé!

Người vây xem lập tức tiêu tán hết, không khí xung quanh được lưu thông không ít.

Vu Hoan lui về sau một bước, con Loli này không phải bị người ta đánh tráo rồi chứ?

Trước kia cũng không phải bạo lực như vậy!

Linh La thấy động tác của Vu Hoan, lập tức ấm ức.

Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện