[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chó cắn chó, kẻ hèn hạ bị ngược


trước sau

Advertisement
Xe buýt sân bay chậm rãi lăn bánh, bên trong xe một mảnh hài hòa.

Từ Nhất Hạo làm trò, Dạ Cô Tinh khôi hài, còn có Tịch Cẩn tự luyến cũng làm cho bầu không khí cực kỳ thoải mái, ngay cả hai người Kiều Diệp và Âu Dương vẫn luôn trầm mặc cũng khẽ nhếch lên khóe môi mỉm cười, không khí vui vẻ như gió xuân thoảng qua.

Năm nữ sáu nam, tổng cộng mười một người. Nữ ngoại trừ Dạ Cô Tinh, Dương Vũ Sơ chậm chạp vẫn chưa tới, còn có Hạ Tử Tịnh, Đặng Tuyết, Lâm Thấm.

Đặng Tuyết là nghiên cứu sinh năm ba, có vẻ đẹp phong tình quyến rũ, một mái tóc uốn gợn sóng lớn màu vàng quyến rũ, không hay cười, nhưng lại không mang tới cho người khác cảm giác lạnh lùng, dáng đi yểu điệu thục nữ.

Lâm Thấm mới vừa vô năm nhất nghiên cứu sinh, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, thanh thuần như cô bé nhà háng xóm, cặp mắt kính gọng đen trên mũi càng tăng thêm vẻ đẹp thông minh.

Trong sáu nam, ngoại trừ Kiều Diệp không đeo kính, còn lại năm người đều là những chàng trai đeo kính dán mác mọt sách, ngoại hình đều rất thường thường, chiều cao miễn cưỡng tạm chấp nhận được, theo thứ tự là Âu Dương, Từ Nhất Hạo, Trình Bằng, Phương Tái Châu, Tống Vũ.

Ngoại trừ Kiều Diệp không cảm thấy hứng thú, ngay cả Âu Dương có chút sợ người lạ cũng tham dự vào hàng ngũ xin chụp ảnh chung, rất nhanh đã có thể hoà mình vào với mọi người, vừa nói vừa cười.

Hạ Tử Tịnh vẫn luôn cúi đầu ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, không để ý tới mọi người, cũng không chủ động tiến lên xin chụp ảnh chung, một tay siết điện thoại di động, một cái tay khác căng thẳng mà tóm chặt lấy vạt áo, có chút sốt sắng, có chút bối rối.

Cô ta đã gọi điện thoại cho Dương Vũ Sơ rất nhiều lần, nhưng đối phương vẫn tắt máy, nói là vì để ngừa vạn nhất, tuyệt đối không thể để cho Dạ Cô Tinh tìm tới, vì thế tối hôm qua đã tắt hết các thiết bị liên lạc, bao gồm QQ, MSN, còn nói nhất định phải ra oai phủ đầu, cho Dạ Cô Tinh biết mặt.

Nhưng mà, bây giờ......

Cùng lúc đó, một bên trong một căn phòng của một khu dân cư bình thường, Dương Vũ Sơ đang lười biếng vùi mình ở trên ghế sô pha, hơi ấm tràn ngập toàn bộ gian nhà giống như tháng ba xuân, khiến cho người ta cảm thấy toàn thân khoan khoái.

Cô ta vừa xem ti vi, vừa hưởng thụ bữa sáng, nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ ba mươi phút

Tưởng tượng thấy tất cả mọi người ở trong trời đông rét mướt ròng rã đợi cô ta gần hai tiếng đồng hồ, sau đó tất cả những ánh mắt oán trách bất mãn đều tập trung trên người Dạ Cô Tinh, Dương Vũ Sơ vừa nghĩ tới đã vui vẻ vỗ tay, cười hả hê không thôi!

Không sai, cô ta cố ý làm như vậy!

Một mặt có thể lấy lòng Triệu Gia Nam, mặt khác cũng là vì muốn xả giận cho bản thân!

Con ranh con Dạ Cô Tinh kia, đáng đời!

Là cô ta đã đoạt đi tất cả của mình! Cô ta vốn phải là đệ tử cuối cùng của Diêm Đông Bình! Sau khi Triệu Gia Nam đi, người dẫn dắt toàn đội tham gia thi đấu cũng chính là cô!

Dương Vũ Sơ cô mới là tiêu điểm mọi người chú ý, là thiên tài được mọi người ca tụng!

Nhớ ban đầu, cô ta lấy ưu thế áp đảo hoàn toàn những người khác, lấy được duy nhất một tờ thư mời tham gia phòng thí nghiệm năm đó, ngay cả một vị chuyên gia hàng đầu trong nghiên cứu vật lý, học giả Diêm Đông Bình cũng tán thưởng cô ta rất nhiều, những ánh mắt đố kị ao ước, sùng bái lại không cam lòng xung quanh cô ta, cô ta rất hưởng thụ loại cảm giác thành công được vạn người kính ngưỡng!

Sau đó, cô ta thuận lý thành chương trở thành một trong những sinh viên xuất sắc trong hàng ngũ ưu tú của phòng thí nghiệm, thường xuyên đại diện trường học tham gia các cuộc thi vật lý, thu được rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực học thuật, cha mẹ cô ta đều rất tự hào về cô ta, giáo sư lấy cô ta làm niềm vinh dự, khoảng thời gian đó, cô ta phải liều mạng quên đi cuộc sống của bản thân, vùi mình trong phòng thí nghiệm vật lý, sau đó phân tích báo cáo, cuối cùng phát biểu ở trên các loại tạp chí học thuật có danh tiếng, bất ngờ nổi tiếng không thôi!

Nhưng mà, từ khi Triệu Gia Nam tiến vào phòng thí nghiệm, những sự quan tâm dành cho cô ta bị chia đi một nửa, Triệu Gia Nam bắt đầu thay thế cô ta đi tham gia các loại cuộc thi vật lý, có một số hạng mục thí nghiệm quan trọng cũng giao cho Triệu Gia Nam toàn quyền phụ trách.

Cô ta đang ở trên cao, một lần rơi xuống mặt đất, những ánh mắt ước ao sùng bái đã biến thành đánh giá, nghi hoặc, sau đó từ từ biến thành khinh bỉ.

Không phải cô ta không nghĩ tới chuyện phản kháng, thậm chí còn động tay chân vào dữ liệu thí nghiệm, cố gắng tìm cách khiến cho Triệu Gia Nam chịu oan ức.

Nhưng mà không hề có xử lý kỷ luật gì, Triệu Gia Nam lại được bình an vô sự, trái lại một nữ sinh khá chất phác bị đẩy ra ngoài làm kẻ thế mạng, cũng là từ sự kiện đó, cô ta mới biết, thì ra ông nội của Triệu Gia Nam, là một trong những người khởi xướng phòng thí nghiệm, tồn tại như một ngôi sao sáng trong giới vật lí.

Nhận thức rõ ràng được tình hình thực tế, Dương Vũ Sơ từ bỏ ý nghĩ lấy cứng đối cứng, lựa chọn bám đùi Triệu Gia Nam, từ đó trở về sau, cô ta vẫn luôn sống ở dưới cái bóng của Triệu Gia Nam, nghe lệnh Triệu Gia Nam làm việc, mà cô ta cũng mò được không ít lợi ích từ nhà họ Triệu!

Sau khi ngủ đông nhiều năm, bỗng nhiên biết được Diêm Đông Bình muốn nhận một “Đệ tử cuối cùng”, Dương Vũ Sơ cảm thấy cơ hội vươn mình của bản thân đã tới!

Chỉ cần nhận được sự ưu ái của Diêm Đông Bình, trở thành đệ tử của ông, tiền đồ chắc chắn sáng rực, có thể làm mưa làm gió ở trong giới vật lí!

Sau này, coi như Triệu Gia Nam có ông nội cô ta làm chỗ dựa, Dương Vũ Sơ cô đây cũng không còn e dè sợ hãi!

Bởi vì tình bạn ‘thân thiết’ giữa cô ta và Triệu Gia Nam, cô ta được toại nguyện mà gặp Triệu Bính Quang, đồng thời lấy thân thể ra làm giao dịch, ông ta đề cử cô với Diêm Đông Bình, mà Triệu Bính Quang nhìn như chính nhân quân tử, thực ra chỉ là một lão dê già đáp ứng giao dịch này.

Vốn tưởng rằng ván đã đóng thuyền, nhưng mà Dạ Cô Tinh lại xuất hiện, khiến cho tất cả những cố gắng của cô ta hóa thành bọt nước, cô ta rất hận! Rất ghen tỵ!

Nhìn thấy Diêm Đông Bình dung túng Dạ Cô Tinh, thậm chí không tiếc phá quy định từ trước tới nay của phòng thí nghiệm, cho phép cô tùy ý nghỉ các buổi nghiên cứu và thảo luận các thực nghiệm, thậm chí thời gian cũng có thể tự do sắp xếp, đãi ngộ đặc biệt như vậy, vốn dĩ phải thuộc về cô ta!

Vì thế, cô ta ở sau lưng dùng mọi thủ đoạn để khơi dậy sự đố kỵ và bất mãn của Triệu Gia Nam, muốn nhờ vào Triệu Gia Nam để loại trừ chướng ngại vật Dạ Cô Tinh, để cho ngao cò tranh nhau, cuối cùng cô ta, Dương Vũ Sơ ngư ông đắc lợi!

Nhưng mà, không ngờ Dạ Cô Tinh lại có thể xoay chuyển được tình hình, đá Triệu Gia Nam đi!

Một chiêu vô cùng tuyệt vời, khiến cho Diêm Đông Bình càng thêm coi trọng Dạ Cô Tinh, mà con ranh kia cũng càng ngày càng trở nên hung hăng, mười ngày nửa tháng cũng không chịu xuất hiện, cuối cùng lại còn có thể thay thế Triệu Gia Nam, dẫn dắt đoàn đội đến thành phố Z dự thi, bàn về tư lịch, bàn về thực lực, Dương Vũ Sơ cô đây mạnh hơn Dạ Cô Tinh nhiều, dựa vào đâu mà để cho một người mới chiếm mất!

Cô ta nhiều năm làm việc cẩn trọng tỉ mỉ, là vì muốn giành về vinh dự cho trường học, cho phòng thí nghiệm, tất cả đều là trò cười sao?!

Cô ta cảm thấy không cam lòng!

Bởi vậy, khi Triệu Gia Nam gọi điện thoại cho cô ta, muốn cô ta cố tình đến trễ, Dương Vũ Sơ mới đồng ý một cách thoải mái như vậy, không chỉ có Triệu Gia Nam hận, cô ta cũng hận!

Nghĩ tới bây giờ Dạ Cô Tinh còn đang dẫn một đám người đứng chờ ở cổng trường học, đứng chờ mòn mỏi đây!

Hừ -- đáng đời!

Bà Dương mua thức ăn về nhà, thấy con gái vẫn còn ở nhà, giật mình, “Vũ Sơ, sao con còn ở nhà? Không phải nói sẽ tham gia thi đấu, tám giờ rưỡi tập hợp sao? Bây giờ đã sắp mười giờ rồi!”

Dương Vũ Sơ không để ý mà phất phất tay, khuôn mặt không kiên nhẫn, “Con tự có dự định của mình, mẹ cứ làm chuyện của mình đi.”

Trong mắt bà Dương chợt lóe lên vẻ ảm đạm, tính khí Vũ Sơ càng ngày càng kỳ lạ, người làm mẹ như bà ta bây giờ cũng không biết trong lòng con gái rốt cuộc là đang nghĩ gì, càng không biết giữa hai mẹ con nên giao lưu như thế nào, bà ta chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn không có văn hóa, con gái lại là nghiên cứu sinh của đại học danh tiếng, cho dù có muốn tâm sự với con gái, cũng không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào......

Bà Dương mỉm cười, khuôn mặt hòa ái, “Được, vậy bản thân con tự sắp xếp, mẹ nhặt rau đây......”

Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên, mắt Dương Vũ Sơ sáng rực, “Alo--”

“Vũ Sơ, tôi là Gia Nam đây, bây giờ cô có thể xuất phát, coi như là cho con ranh kia một bài học nho nhỏ, không để cho cô ta hí hửng đắc ý, miễn cho cô ta vểnh đuôi lên trời!”

“Được thôi. Vậy sau đó còn có kế hoạch gì?”

Triệu Gia Nam ở đầu điện thoại bên kia cười lạnh, vẻ oán độc bao phủ đôi mắt, khuôn mặt vặn vẹo, “Tôi tự có kế hoạch! Cô chỉ cần nghe lệnh làm việc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng ngày mai tôi sẽ đến thành phố Z, cô phải kịp thời báo cho tôi nơi đội tuyển ngủ lại, rõ chưa?”

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Triệu Gia Nam xuyên qua tấm kính, nhìn về phía một ông lão bán thân bất toại đang nằm trong phòng bệnh, “Ông nội, ông cứ yên tâm, lần này con nhất định sẽ khiến cho Dạ Cô Tinh trả giá vì những điều cô ta đã làm!”

Cuộc thi vật lý? Có dễ dàng như vậy sao?

Chậm rãi nhếch lên khóe môi, trong mắt cô ta dần dần toát ra sự hung tàn, giống như rắn độc đang khè khè chiếc lưỡi dài gớm ghiếc......

Lại nói tới bên kia, nhóm người Dạ Cô Tinh đến sân bay, lại nhận được tin báo máy bay sẽ cất cánh sớm.

Bởi vì sáu tiếng sau, lấy thành phố Z làm trung tâm, sương mù sẽ tản ra bao phủ toàn bộ tỉnh Quảng Đông, đến lúc đó, tất cả các chuyến bay bay qua Quảng Đông đều sẽ bị hoãn lại tạm thời, huống chi thành phố Z là trung tâm của đợt sương mù!

Vì thế, công ty hàng không lâm thời quyết định cất cánh sớm, tranh thủ trước khi sương mù hình thành hạ cánh xuống sân bay thành phố Z.

“Có thể chờ sau khi sương mù tản đi rồi bay được không? Bởi vì, bởi vì chúng ta có một người còn chưa tới......” Hạ Tử Tịnh nhỏ giọng mở miệng, có vẻ ngại ngùng mà e lệ.

Nhân viên sân bay nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Đương nhiên có thể, dự báo ba ngày sau sương mù sẽ tan, đến lúc đó công ty sẽ sắp xếp chuyến bay về thành phố Z.”

Tất cả mọi người đều nhíu mày, Từ Nhất Hạo lại trực tiếp nhảy dựng lên, “Ba ngày sau?! Không được không được...... Ngài mốt sẽ diễn ra nghi thức khai mạc cuộc thi, tất cả các thành viên dự thi phải tham gia, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách dự thi, ba ngày sau chúng ta mới tới, chắc chắn sẽ đến muộn mất!”

“Vậy.... bây giờ nên làm gì? Nếu chúng ta đi, Dương Vũ Sơ cô ấy......” Lâm Thấm khuôn mặt xoắn xuýt.

Đặng Tuyết chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt tìm đến phía Dạ Cô Tinh, hiếm khi mở miệng nói chuyện: “Đội trưởng, chúng ta sẽ làm thế nào.”

“Đúng vậy, Cô Tinh, bạn quyết định đi!”

“Ừm! Tất cả chúng tôi sẽ nghe theo bạn!”

“Em Dạ, mọi người sẽ nghe theo quyết định của em.”

Dạ Cô Tinh nhếch môi nở nụ cười, cô đứng ra, không nhanh không chậm nói, “Ý của tôi là, chúng ta đi trước, còn Dương Vũ Sơ, để cô ấy tự mình đi đến, dù sao vẫn phải lấy đoàn đội làm trọng, không thể bởi vì một người mà mất đi tư cách dự thi của cả đội được.”

“Được, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta đi gửi hành lý trước......”

Mãi cho tới khi ngồi trên máy bay, Hạ Tử Tịnh mới nghĩ mà sợ, cô ta không dám tưởng tượng, nếu mình nghe lời Dương Vũ Sơ cố tình đến muộn, hiện tại đội ngũ đã đi rồi, cô ta mới tới sân bay, còn phải chờ thêm ba ngày mới có thể đến thành phố Z, thì chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia dự thi, may là, may là hôm nay cô ta tới đúng giờ......

Nở một nụ cười ngọt ngào, Hạ Tử Tịnh như trút được gánh nặng, coi như hôm sau bị Dương Vũ Sơ trách cứ, cô ta cũng có cớ thoái thác.

Còn Dương Vũ Sơ, có thể tới kịp lễ khai mạc hay không cũng đang là vấn đề nan giải rồi, cơ hội cực tốt đã bị vụt mất......

Lợi bất cập hại là đây!

Khi máy bay chậm rãi bay lên bầu trời, lao thẳng vào tầng mây xanh, Dương Vũ Sơ mới kéo hành lý chạy tới cửa nam Đại học Bắc Kinh, không giống như trong tưởng tượng là Dạ Cô Tinh đang bị mọi người oán trách, xem thường, trước mắt khắp nơi trắng xoá, dòng xe trên đường không ngừng di chuyển, nhưng không nhìn thấy một bóng người quen thuộc nào cả.

Người đâu? Xe buýt ra sân bay đâu?

Một cảm giác hoảng loạn từ tận đáy lòng dâng lên, lẽ nào bọn họ đã đi trước...... Không thể nào! Máy bay cất cánh lúc 12 giờ, bây giờ mới mười giờ rưỡi, không lý nào họ lại không chờ cô ta......

Vội vàng bắt một chiếc xe taxi, “Bác tài, làm ơn đi tới sân bay thủ đô, chuyến bay 12 giờ, bác có thể chạy nhanh lên một chút được không?”

“Được! Ngồi vững nhé.”

Một đường chạy thẳng tới sân bay, kéo theo hành lý cồng kềnh, mùa đông tuyết trắng mà Dương Vũ Sơ chạy đến vã cả mồ hôi, nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng còn may, vẫn tới kịp......

“Tôi bay chuyến H379, đây là chứng minh thư của tôi, phiền giúp tôi làm thủ tục check in......”

“Xin lỗi, chuyến bay đã cất cánh vào một tiếng trước.”

Dương Vũ Sơ mở to mắt nghi hoặc, “Phiền cô kiểm tra lại, là chuyến bay số hiệu H379, 12 giờ cất cánh mới đúng chứ, vì sao lại cất cánh một tiếng trước rồi?”

Nhân viên mỉm cười giải thích: “Là như thế này, bởi vì thành phố Z sắp có trận sương mù, trong vòng ba ngày không thể hạ cánh, bởi vậy công ty quyết định sẽ cất cánh sớm, hy vọng có thể hạ cánh xuống thành phố Z trước khi sương mù tới.”

“Cái, cái gì?!” Dương Vũ Sơ như bị sét đánh, “Trong vòng ba ngày không còn chuyến bay nào khác?! Anh đang đùa cái gì thế?!”

“Xin lỗi, 9h30 sáng nay chúng tôi đã gọi điện thoại thông báo tình hình cho khách hàng, lẽ nào cô không có nhận được điện thoại thông báo?”

“Điện, điện thoại......” Vì không muốn cho Dạ Cô Tinh liên lạc với mình, Dương Vũ Sơ đã tắt hết tất cả các thiết bị liên lạc, chỉ chừa lại điện thoại bàn trong nhà riêng để đợi lệnh của Triệu Gia Nam.

Vội vã lấy điện thoại di động ra, mở máy, vừa nhìn, hơn mười cuộc gọi nhỡ, có một nửa là Hạ Tử Tịnh gọi tới, còn có một nửa là số lạ.

“Đây chính là số điện thoại của sân bay chúng tôi, rất tiếc vì cô đã không nghe máy.”

Lại qua mười mấy giây có thông báo tin nhắn, Dương Vũ Sơ mở ra, tất cả đều là tin tức chuyến bay cất cánh sớm, trong nháy mắt đó, cô ta chỉ cảm thấy là tự mình đào mồ chôn bản thân!

Miễn cưỡng nở một nụ cười trấn định, Dương Vũ Sơ gật đầu nói cảm ơn với nhân viên sân bay, kéo hành lý đi tới một góc khuất, gọi cho Triệu Gia Nam --

“Gia Nam, bọn họ đã đi rồi, ba ngày sau mới có chuyến bay tới thành phố Z, chắc chắn sẽ bỏ lỡ nghi thức khai mạc cuộc thi, mình, mình sẽ không bị hủy bỏ tư cách dự thi chứ?”

Thời khắc này, Dương Vũ Sơ cảm thấy vô cùng kinh hoảng. Cô ta thật khó khăn lắm mới tranh thủ được cơ hội này, cô ta không muốn bị uổng phí, hơn nữa không phải bởi vì thua ở trong cuộc thi đấu, mà là bởi vì...... cô ta đến muộn, bị hủy bỏ tư cách dự thi......

Triệu Gia Nam bên kia lại dường như đã sớm biết, trấn định đến kỳ lạ, “Khu vực phía Nam thường xuyên xuất hiện sương mù, rất nhiều chuyến bay sẽ bị hủy, xem ra đi máy bay thì không được rồi.”

“Vậy, vậy còn mình phải làm sao bây giờ? Ngày mốt chính là lễ khai mạc trận đấu, mình......” Dương Vũ Sơ nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

“Sợ cái gì?! Đồ vô dụng!”

Đáy mắt cô ta xẹt qua một tia phẫn hận, cố gắng hết sức để cho giọng nói bản thân mềm mại xuống, “Gia Nam, cậu có cách gì không?”

Triệu Gia Nam cười lạnh một tiếng, đáy mắt lóe lên vẻ ác độc, đừng tưởng rằng cô ta không nhìn ra, cô gái này cũng không phải kẻ tốt lành gì, dựa vào cái gì mà mình thì bị đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô ta lại vẫn còn có thể đại biểu cho trường học tham gia thi đấu!

“Tôi thì có thể có cách gì được? Tôi cũng không phải ông trời, không biết hô mưa gọi gió, chẳng lẽ tôi ra lệnh một tiếng sương mù có thể tan sao?”

Dương Vũ Sơ cắn chặt môi, ngực phập phồng kịch liệt, “Triệu Gia Nam, cô đừng có nói kháy! Nếu không phải cô bảo tôi đi trễ tôi có thể bỏ lỡ chuyến bay sao, còn mất đi tư cách dự thi?! Đều tại cô!”

Kiềm chế lại cơn tức giận trong lồng ngực, con nhỏ này là một quân cờ không thể thiếu được, chí ít bây giờ còn không thể trở mặt, hít sâu một cái, Triệu Gia Nam nặn ra một nụ cười cứng ngắc, động viên nói:

“Vũ Sơ, cậu biết không phải mình có ý đó, mình cũng là vì lo lắng thay cậu! Cho nên mới vội vàng không lựa lời. Như vậy đi, bây giờ cậu lập tức ga tàu ở phía Bắc thành phố, mua vé chuyến tàu nhanh nhất đến thành phố Z, chắc hẳn ngày mai trời vừa sáng là có thể đến nơi......”

“A --”

“Alo?! Alo?! Vũ Sơ đã xảy ra chuyện gì vậy?!”

Cuộc điện thoại cứ như vậy bị cắt đứt.

Lời hỏi thăm vội vàng vừa rồi không nhận được câu trả lời, Triệu Gia Nam vô cùng bình tĩnh mà thu hồi điện thoại, nghĩ thầm, tốt nhất cô ta gặp phải chuyện bất ngờ, hành động đối phó với Dạ Cô Tinh lần này, cho dù thiếu Dương Vũ Sơ cũng chẳng sao, chỉ là sẽ phiền phức hơn một chút mà thôi......

Dương Vũ Sơ coi Triệu Gia Nam cô đây là kẻ ngốc sao? Ý đồ kia, đừng tưởng rằng cô ta không biết, trò mèo!

Lại còn dám đưa đẩy với ông nội của cô, đúng là đồ ăn tạp.....

Đúng là! Trời sinh làm gái đ*.

Bên kia, Dương Vũ Sơ đúng là đã xảy ra chuyện bất ngờ, điện thoại di động của cô ta bị cướp rồi.

Bởi vì nơi đó khá là hẻo lánh, ngay cả một bóng người cũng không có, sau khi hô vài tiếng “Ăn cướp--”, Chẳng có động tĩnh gì, tên trộm đã chạy trốn không thấy bóng dáng từ lâu.

Lôi kéo hành lý cồng kềnh, cô ta mặt mày xám xịt đi ra bắt taxi đi tới ga tàu phía Bắc thành phố.

“Chuyến tàu sớm nhất khởi hành lúc ba giờ chiều.”

Dương Vũ Sơ thở phào một cái, trái tim treo lơ lửng bây giờ mới thả xuống, cũng may, cũng may......

“Vậy tôi muốn một vé giường mềm.”

Có lẽ là do hoàn cảnh quá mức ầm ĩ và hỗn loạn, mặc dù chỉ cách một tấm kính, cô gái bán vé sắc mặt vẫn không tốt, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, “Không có vé giường nằm, chỉ có vé đứng, có mua không?”

“Đứng, vé đứng?! Tại sao không có vé giường nằm?! Vé ngồi cũng được!”

Cô gái bán vé sắc mặt không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô ta, “Này cô gái, gần cuối năm rồi, có vé đứng đã là tốt lắm rồi, cô còn muốn mua vé giường nằm? Đang giỡn sao? Những người có thể mua được vé giường nằm đều đã đặt trước mười ngày nửa tháng rồi!”

“Tôi có thể trả gấp đôi! Không...... gấp ba, gấp bốn lần cũng được!” Dương Vũ Sơ không thể nào tưởng tượng được, mình ở trên tàu lửa đứng hai ngày một đêm kết quả sẽ như thế nào, chắc hai chân sẽ tàn phế luôn mất......

Cô gái bán vé ném cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ, “Cô có bị điên không? Có tiền thì giỏi lắm sao? Đừng nói bốn lần, cô cho dù trả giá gấp mười lần cũng không có vé giường nằm, không mua thì đi đi, đừng làm mất thời gian của người phía sau! Tất cả mọi người đang chờ về nhà ăn tết đấy!”

“Đúng vậy! Không mua thì đi ra đi! Đừng lãng phí thời gian của mọi người! Sắp tới tết rồi, một năm chỉ có một lần về nhà, coi như cô phát lòng từ bi, thương xót cho chúng tôi đi!”

“Đúng! Đừng đứng chắn mọi người! Chúng tôi còn muốn về quê ăn tết!”

“Cô gái này ăn mặc ra dáng lắm, trả gấp mười lần mua vé tàu, sao không đi máy bay? Còn chạy tới đây cướp vé của đám công nhân chúng tôi--”

“Có phải là đầu óc có vấn đề không?”

“Nhanh đi ra đi......”

Những người phía sau đã bắt đầu xô xô đẩy đẩy, thậm chí còn có người thừa dịp cô tâ không chú ý đưa tay sờ bắp đùi cô ta, Dương Vũ Sơ cắn răng một cái, “Được, tôi mua, vé đứng!”

Lướt qua những ánh mắt hoặc dơ bẩn hoặc bực bội xung quanh, Dương Vũ Sơ cầm lấy tấm vé đứng, viền mắt đỏ ửng, cô ta chưa từng bị chật vật như vậy!

Tuy điều kiện gia đình chỉ ở mức bình thường, nhưng cha mẹ chưa từng để cho cô ta phải chịu khổ, muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn ăn cái gì thì nấu món đó, đây là lần đầu tiên cô ta tới nơi bẩn thỉu xấu xa như vậy, trong không khí tràn ngập mùi mì ăn liền, trộn lẫn vị chua của mồ hôi, mùi chân thối, bên tai là âm thanh trêu đùa trò chuyện thô tục, các loại khẩu âm đều có, những lời vô sỉ cũng nói ra.

Hỗn loạn, ầm ĩ, thô bỉ, buồn nôn, người đứng cạnh người, người chen chúc với người.

Những người kia răng vàng khè, hoặc là mặt rỗ, hoặc hôi nách miệng thối, Dương Vũ Sơ cảm tưởng như mình đang rơi vào địa ngục, tất cả những suy nghĩ tiêu cực vọt tới cô ta!

Thời khắc này, cô ta đã thật sự hối hận rồi, hối hận khi đã nghe lời Triệu Gia Nam cố ý tới muộn, cuối cùng bỏ lỡ chuyến bay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện