[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Giang Hạo Đình tức giận, Tần Tư Hủy phẫn nộ


trước sau

Advertisement
Dạ Cô Tình trong tiềm thức ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn rõ gương mặt trước mắt, lùi lại hai bước, nhàn nhạt nhướng mày.

Giang Hạo Đình cau mày, ánh mắt sâu thẳm, im lặng không nói lời nói.

Dạ Cô Tinh cười lạnh một cái, thoát khỏi tầm nhìn của anh ta, nhưng khi hai người chuẩn bị lướt qua nhau, cổ tay của cô đã bị kéo lại.

Giang Hạo Đình mỉm cười, giọng điệu có chút mỉa mai, “Sao vậy, không nhận ra ai sao?”

Dạ Cô Tinh liếc nhìn lòng bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy cổ tay cô, nhếch môi cười nhẹ, “Tôi nên biết sao? Hay là... bị đánh chưa đủ?”

Sắc mặt Giang Hạo Đình đột nhiên tối sầm lại, nhớ tới trải nghiệm xương máu lần trước, anh ta nhanh chóng thu tay lại, cả người đề phòng, anh ta không muốn bị một người phụ nữ quật ngã tới hai lần!

Dạ Cô Tinh không thèm nhìn lại, cất bước đi.

“Chờ đã!”

“Anh Giang còn có chuyện gì sao?”

“Mối quan hệ của cô với An Tuyển Hoàng là sao vậy?” Ánh mắt Giang Hạo Đình hiện lên vẻ phức tạp không tả nổi.

Dạ Cô Tinh ánh mắt lạnh lùng, “Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi anh Giang cũng có ở đó, tôi và An Tuyển Hoàng có mối quan hệ gì chắc là tất cả mọi người đều đã biết rõ.”

“Vị hôn thê?” Người đàn ông cười nhàn nhạt, hơi mỉa mai, “Cô nghĩ An Tuyển Hoàng thực sự sẽ cưới cô sao? ”

Dạ Cô Tinh tỏ ra hứng thú, “Lẽ nào không phải sao?”

Giang Hạo Đình lắc đầu bất lực, hai mắt như đuốc, “Tôi không biết nên nói cô là quá ngây thơ, hay quá ngu ngốc nữa. Một gia tộc như nhà họ An, chỉ dựa vào một minh tinh không quyền không thế như cô. Cô cho rằng đám cáo già nhà họ Nhà họ An sẽ cho cô bước chân vào cửa dù chỉ là nửa bước sao?"

Nụ cười của người phụ nữ không thay đổi, "Tôi không cần sự đồng ý của bất cứ ai cả.” Cô chỉ quan tâm đến An Tuyển Hoàng, về phần người nhà họ An, cô hoàn toàn không hề để tâm đến, còn mấy lão hồ ly tinh chọc giận đến cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua!

Cô cũng không ngại nuốt thêm vài cái “đầu to” như chi thứ năm của nhà họ An. Đen ăn đen, đã là giao dịch kiếm lời mà lại không mất phí, tất nhiên càng nhiều càng tốt!

Giang Hạo Đình đột nhiên giễu cợt, "Cô thật quá ngây thơ! Chắc là cô cũng biết An Tuyển Hoàng có thân phận như thế nào, một người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực, cô cho rằng anh ta sẽ một lòng một dạ, trước sau như một với cô sao? Cô bây giờ vẫn còn trẻ đẹp, cho nên mới được anh ta nuông chiều yêu thương, nhưng sau này thì sao? Anh ta sẽ lấy vợ sinh con, còn thứ đang chờ cô trước mắt, chính là số phận bị ruồng bỏ!"

Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi lạnh xuống, "Thứ tôi ghét nhất chính là loại đàn ông luôn tự cho mình đúng, không hiểu tình hình thì đừng vội đưa ra kết luận!”

“Tôi tự cho mình đúng?! "Giang Hạo Đình nhếch mép cười lạnh, "Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!"

"Tôi không cần anh chữa."

“Người phụ nữ này... ” Giang Hạo Đình dồn Dạ Cô Tinh vào bức tường phía sau, nắm đấm của anh ta chỉ cách dái tai của cô nửa lòng bàn tay.

Bốn mắt đối diện nhìn nhau, người đàn ông ánh mắt sâu thẳm, phức tạp khó đoán, người phụ nữ ánh mắt rõ ràng không hề sợ hãi.

“Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước.”Nói xong, cô vươn tay đẩy lồng ngực của anh ta ra xa.

Giang Hạo Đình nhìn thấy cô giống như dầu muối không ăn, vô tâm vô phế, đột nhiên một tia kích thích dội thẳng lên não, đáy mắt đỏ ngầu, hung hăng hiện lên tia lửa mãnh liệt, anh ta duỗi tay ra giữ lấy cổ cô, môi bắt đầu áp đến.

Dạ Cô Tinh quay đầu lẩn tránh đôi môi của anh ta, nhưng lại không tránh được hai gò tiến sát vào nhau.

Giang Hạo Đình chỉ cảm thấy dàn da trắng nõn lướt qua môi mình, nhiệt độ trở nên ấm áp, mềm mại dị thường, trông giống như đang nắm trong tay một khối ngọc nóng vậy. Nét đẹp đẽ khiến đôi mắt anh ta trở nên mê mẩn, một làn sương mờ ảo ập đến khiến anh ta thẫn thờ, cười ngây dại.

Dạ Cô Tinh chạm vào được khẩu súng nhét ở bên chân, rút ​​ra gọn gàng, chĩa đúng vào lồng ngực Giang Hạo Đình, giọng nói lạnh như băng, "Cút."

"Tôi..." Giang Hạo Đình đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhưng không biết nên giải thích thế nào, che dấu ánh mắt lúng túng vì hành động đột ngột ma xui quỷ khiến của mình vừa rồi.

Ánh mắt lúng túng nhìn ngang dọc bỗng nhiên rơi xuống vị trí mũi súng chĩa ngay trước lồng ngực, con ngươi đột nhiên co rút lại, "Cô..."

Người phụ nữ ánh mắt lạnh như băng hàn, "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà chọc điên tôi lên, nếu không, hậu quả thế nào anh sẽ không thể gánh nỗi đâu."

Sau đó, cô hạ thấp mũi súng đang chĩa về phía ngực anh ta rồi bước đi.

Nhìn bóng lưng mảnh mai của người phụ nữ khuất dần, ánh mắt người đàn ông nhuốm lên một tia sửng sốt, sau đó chuyển thành sự nặng nề kéo dài…

Anh ta đưa tay lên vuốt ve đôi môi, cái chạm mềm mại không còn nữa, mà là tiếng nhịp tim đập dữ dội không ngừng

... ……

Nhìn người phụ nữ trước mắt với đôi lông mày lá liễu biểu cảm vô cùng tức giận, Dạ Cô Tinh thầm quở xui xẻo, hết cái này đến cái khác, thật quá phiền phức!

Tần Tư Hủy đứng trước mặt Dạ Cô Tinh, tựa hồ như đã đứng đợi từ rất lâu. Cô ta đi theo Giang Hạo Đình ra khỏi sảnh tiệc, muốn tìm cơ hội nói chuyện đính hôn giữa hai bọn họ, nhưng không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy...

Từ năm mười lăm tuổi đến nay, tròn mười năm, cô ta luôn đi theo từng bước chân của Giang Hạo Đình, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng và phức tạp như vậy.

Trong trí nhớ của Tần Tư Hủy, Giang Hạo Đình sẽ luôn mang vẻ mặt lạnh lùng vô tình, giống như một tảng băng lạnh không thể phủ nhiệt, đối mặt với cô ta, anh ta thật sự chưa bao giờ bày ra bộ mặt thật của mình, ngay cả lời hay ý đẹp cũng chưa từng nói.

Đôi khi, cô ta nghĩ, người đàn ông này liệu có biết cười không?

Cho đến vừa rồi, cô ta cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, không phải là không biết cười, chỉ là không cười với cô ta mà thôi.

Có điều, cô ta vẫn không cam tâm, dựa vào cái gì cô ta bỏ ra mười năm thanh xuân, thật lòng thật dạ yêu một người, cuối cùng người đàn ông cô ta yêu, lại đi yêu một người phụ nữ khác?!

Dựa vào cái gì?! Cô ta không can tâm!

“Nhường đường một chút.” Dạ Cô Tinh thực sự không muốn tốn thêm nước bọt, cô bây giờ chỉ muốn ngồi xuống, uống một ly nước, nghỉ ngơi thật tốt.

“Cô không cảm thấy xấu hổ sao?” Tần Tư Hủy lên tiếng, liếc nhìn Dạ Cô Tinh, từ đầu đến cuối, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, giống như đang hỏi một câu không thể bình thường hơn được nữa.

Đôi mắt của Dạ Cô Tinh sáng lên, nụ cười nhàn nhạt, im lặng không nói lại.

“Cô rốt cuộc là có sức hấp gì chứ?” Tiếp tục quét mắt qua, đầy tính nghi hoặc.

“Cô rốt cuộc là không biết xấu hổ đến mức nào mới có thể bình chân như vại, một chân đạp hai thuyền?”

“Hỏi xong chưa?” Dạ Cô Tinh ánh mắt thâm thúy, “Có thể đến lượt tôi nói vài câu không?”

Ánh mắt Tần Tư Hủy trở nên ngưng đọng, bất giác gật đầu, nhưng tròng mắt vẫn không hề giãn ra "Cô nói đi."

"Trước hết, tôi sẽ không bao giờ vì suy nghĩ của người khác mà để bản thân rơi vào trạng thái xấu hổ. Dù có thực sự một chân đạp hai thuyền, tôi cũng sẽ an nhiên như vậy, bởi vì, một người dám đánh, một người dám chịu, không hề gượng ép; Ngoài ra, thể diện của tôi, không làm người khác phải bận tâm lo lắng, có cần hay không, thì đó cũng là chuyện của riêng tôi. Còn đối việc tôi có sức hấp dẫn đến đâu, chuyện này tôi nghĩ cô hỏi sai người rồi, cho cô một kiến nghị, nếu cô không ngại, có thể trực tiếp đi hỏi người đàn ông của mình, có khi anh ta sẽ vui lòng nói cho cô đấy."

“Cô thật sự... không biết xấu hổ!” Gia giáo tốt đẹp khiến cô ta cũng không thể giống một con chuột chù thốt ra những lời hôi hám, nhưng cục tức lại nghẹn ở ngay cuốn họng, phun không ra mà nuốt cũng không vào, làm cho hai má của Tần Tư Hủy trở nên đỏ bừng.

Dạ Cô Tinh nhún vai, không muốn làm vướng bận thêm nữa, chỉ đi vòng qua người cô ta.

Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của cô, Tần Tư Hủy cáu kỉnh bộc phát sự phẫn nộ, “Cô đứng lại đấy cho tôi!”

Tần Tư Hủy nở một nụ cười kiêu kỳ, đi vòng qua người Dạ Cô Tinh, “Loại phụ nữ ăn no rửng mỡ học đòi trèo cao như cô tôi gặp qua nhiều rồi, nhưng không hề có ngoại lệ, tất cả đều có kết cục bị thảm. Cô có biết tại sao không?"

Thấy cô vẫn im lặng không nói gì, Tần Tư Hủy nghiến răng nói tiếp: “Trong xã hội thượng lưu, xuất thân quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cô cũng không xem lại mình có thân phận thế nào? Chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, cô dựa vào cái gì mà đòi gả vào nhà danh môn thế phiệt? Hai người đàn ông nhà họ An và nhà họ Giang đều bị cô thao túng trong tay, có phải cô cảm thấy rất có thành tựu không? Tôi khuyên cô một câu, trèo cao thì té đau, bất kỳ ai trong số bốn đại gia tộc đều có thể khiến cô biến mất vĩnh viễn!"

"Cô đang uy hiếp tôi sao?" Dạ Cô Tinh nheo lại đôi mắt đen láy lại, giọng điệu nhàn nhạt, hỷ nộ khó phân. Nó khác xa so với vẻ hoảng sợ và kinh hãi mà Tần Tử Hủy nghĩ tới.

“Đúng vậy, tôi là đang muốn-----uy hiếp cô đấy!”

Dạ Cô Tinh chỉ cười lạnh một cái, tường bước tiến gần tới cô ta, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vẽ ra một vòng cung hấp dẫn. Ánh sáng kỳ lạ và sâu thẳm lóe lên trong đôi mắt cô, “Vậy thì, cứ thử xem.”

Trong chốc lát, Tần Tư Hủy bị sự lạnh lùng trong ánh mắt của Dạ Cô Tinh làm cho chấn động, sống lưng bất giác ớn lạnh.

Bất lực lắc đầu, Dạ Cô Tinh tỏ vẻ tiếc nuối, đưa tay vỗ nhẹ lên gò má cứng ngắc của người phụ nữ, "Chậc chậc... đúng là một người phụ nữ ngu dốt. Thứ cô nên làm lúc này không phải là chạy ngược chạy xuôi đuổi hết mấy người mình cho là tình địch, mà là đi lấy lòng người đàn ông của mình.”

Nói xong, Dạ Cô Tinh quay người rời đi.

Tần Tư Hủy sững sờ hồi lâu, trầm ngâm nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đi thẳng về phía trước.

Khi Dạ Cô Tinh trở lại sảnh tiệc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, nói cười rôm rã, mấy phu nhân cùng với mấy thiên kim tiểu thư cùng nhau tụ tập tán gẫu về mấy chủ đề cùng quan tâm, An Tuyển Hoàng chắc là vẫn còn một lúc nữa mới xong. Dạ Cô Tinh ngồi dựa lưng vào chiếc sofa bên cạnh.

Xoa xoa thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng các giác quan toàn thân đều cùng nhau vận động, đột nhiên, cánh mũi khẽ kịt lại, một mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, truyền đến một thông điệp vụn vỡ.

Cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt đang tiến đến gần cô, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt cô, “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Dạ Cô Tinh chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này cô rất lười nói chuyện.

Đó cũng không phải là chỗ của cô, cô cũng không có quyền quyết định xem người khác được ngồi hay đi, không liên quan đến cô!

Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Hạo Lâm vẫn không thay đổi, anh ta thở dài một hơi rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Dạ Cô Tinh. "Cô có phải là vợ chưa cưới của anh An không?"

“..."

"Cô đã đến nhà họ An chào hỏi người lớn chưa?"

“..."

“Cô có thích anh An không?"

“..."

Không cần biết Kỷ Họo Lâm nói gì, Dạ Cô Tinh cũng sẽ làm ra vẻ như không nghe thấy gì ngoảnh mặt làm ngơ.

“Vậy cô vó biết anh An từ lúc ba tuổi đã biết giết người chưa?”

Dạ Cô Tinh cau mày nhẹ, trong sâu thẳm đôi mắt Kỷ Hạo Lâm dấy lên sự nham hiểm.

"Không những thế, vào lúc sáu tuổi anh ta còn tự tay giết chết người thân ruột thịt của cha mình, chĩa súng bắn chết chú mình, sau đó lấy đất làm nhà tù, giam cầm cha ruột của mình cho đến hôm nay; Khi anh ta chưa đầy chín tuổi, trên vai đã nhuốm máu hàng ngàn sinh mệnh, khi anh ta mười tuổi... "

"Anh ruốt cuộc muốn nói cái gì?" Dạ Cô Tinh cười hỏi.

“Cái gì?” Kỷ Hạo Lâm không ngờ rằng cô lai đột nhiên mở miệng, bị hỏi đến ngơ người.

“Anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn chứng tỏ cái gì?” Dạ Cô Tinh cười nhạt.

Sự căm ghét hiện lên trong ánh mắt Kỷ Hạo Lâm, "Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, vị hôn phu của cô, người đàn ông cô vừa quàng tay âu yếm kia, anh ta chính là một ác quỷ giết người không ghê tay, có lẽ sẽ có một ngày." Giọng nói dừng lại, khóe môi tái nhợt khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm, "Cô cũng sẽ phải chết dưới tay anh ta..."

Không có vẻ sợ hãi hay hoảng sợ như trong suy tính của anh ta, anh ta thậm chí còn không nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc dù chỉ là một chút trên khuôn mặt của cô gái trước mặt, như thể tất cả những gì anh ta vừa nói chỉ là gió thoảng mây bay, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Kỷ Hạo Lâm bị phản ứng nhà nhạt thờ ơ của cô làm cho kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, kinh ngạc đến nghi hoặc.

"Nói xong rồi? Còn biết gì nữa không, không phiền thì nói ra nghe xem xem."

"Cô... cô không sợ?!"

"Sợ! Tại sao tôi lại không sợ?! Tôi sợ người đàn ông của tôi bàn tay quá sạch sẽ, giết người quá ít, ngược lại sẽ khiến bản thân phải chịu uất ức! Tôi cũng sợ anh ấy giết người không đủ tàn nhẫn, sẽ để lại phiền phức, cho nên ôm hận, âm thầm trả thù, tục ngữ có câu nói rất hay, cắt cỏ không bỏ rễ, gió xuân lại thổi dậy. Một khi đã cầm dao mà không diệt tận gốc rễ, có phải là quá phi lý rồi không?” Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên trở nên sắc bén.

Kỷ Hạo Lâm nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị, giống như một con dao sắc bén, "Cô cũng giống như anh ta, tàn nhẫn và lòng lang dạ thú!"

Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh có chút không tán đồng, đôi môi đỏ mọng câu lên, chậm rãi mở miệng, "Trên đời này, luôn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, không tranh không giành, lẽ nào ngồi chờ chết sao? Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh tất thắng, đạo lý này, anh còn không hiểu sao?”

Có rất nhiều lúc, muốn đạt tới một vị trí nhất định, không thể không tranh giành, cướp đoạt chính là phương thức sinh tồn duy nhất, cô cũng như vậy, người đàn ông mà cô yêu làm sao có thể để người khác ức hiếp được.

Quay đầu nhìn Kỷ Hạo Lâm, Dạ Cô Tinh nở một nụ cười rạng rỡ, "Tôi rất vui khi có thể nghe được lịch sử hiển hách của vị hôn phu của mình. Tôi đột nhiên phát hiện ra mình càng hiểu rõ hơn về anh ấy, và đương nhiên tôi cũng càng ngày càng ngưỡng mộ anh ấy."

Nói xong ánh mắt ngước nhìn sang người đàn ông bước ra khỏi phòng làm việc cùng với Kỷ Cương, Dạ Cô Tinh nheo măt, định đứng dậy, nhưng trước mặt đột nhiên trở nên đen kịt, đèn đột ngột tắt, tiếng súng vang lên, theo sau là tiếng la hét thảm thiết...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện