[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chẳng qua là diễn trò, vạn xà cắn xé


trước sau

Advertisement
Minh Chiêu lái xe chạy như bay về phía biệt thự, trên đường không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng, hai mươi phút sau đã về đến.

Bác sĩ Vương thấy thế kinh ngạc, vội vàng ra đón: “Đây, đây là làm sao vậy?”

Nhưng nhìn thấy Tiêu Mộ Lương đang đỡ Dạ Cô Tinh, đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm chặt bảo vệ bụng, cắn chặt môi dưới, có hết sức nhịn đau.

“Tôi, chắc sắp sinh rồi……”

Một tia sáng lờ mờ xẹt qua mắt bác sĩ Vương, ngay lập tức bị tâm trạng ngạc nhiên thay vào, ánh mắt lướt qua góc váy ướt sũng của Dạ Cô Tinh, lông mày hơi nhíu lại: “Vỡ nước ối rồi, chắc là sinh non! Mau! Đưa người lên tầng ba!”

Minh Triệt và Anh Tử Lạc nghe được động tĩnh, cũng chạy lại, thấy thế nhất thời lúng ta lúng túng.

Mọi người hợp sức đưa Dạ Cô Tinh lên tầng ba, đẩy của phòng phẫu thuật ra, bác sĩ Vương kiểm tra một lượt, sắc mặt cứng lại.

Anh Tử Lạc vừa thấy chị ta đi ra, vội xông lên trước, nhưng lại đâm vào bác sĩ Vương: “Thế nào rồi? Dì nhỏ không có chuyện đúng không?”

Cú va chạm không hề nhẹ khiến Vương Tuệ đau thở không ra hơi, ngước mắt lên thấy vẻ mặt vội vàng của Anh Tử Lạc, giống như cô ấy không nhận thức được nên mới vô tình đụng phải người khác.

Hít một hơi thật sâu, Vương Tuệ nghiến răng chịu đựng đau đớn một lúc lâu, đụng như vậy không chừng đã đụng trúng một vị trí vừa bí mật vừa yếu ớt, nếu dáng vẻ lo lắng của Anh Tử Lạ không giống như đang diễn. Thì Vương Tuệ thực sự nghi ngờ rằng cô ấy đang cố tình!

Minh Triệt tuy là bác sĩ, còn là bác sĩ nổi tiếng, nhưng dù sao chuyên ngành của anh cũng là nội ngoại khoa, đối với khoa phụ sản anh cũng chỉ biết chút kiến thức sơ sơ mà thôi, gặp phải tình trạng khẩn cấp như vậy, chắc chắn sẽ không tránh khỏi lo lắng: “Bác sĩ Vương, bà nói thật ra đi!”

“Cô chủ như vậy, chắc là bị dọa sợ, dẫn đến sinh non!”

“Hả? Sinh non?” Anh Tử Lạc kinh ngạc hét lên, mắt trợn lên, không dám tin.

Vương Tuệ nhướng mày, lập tức gật đầu, đây đúng là tấm lòng cha mẹ của bác sĩ.

“Vậy hiện giờ nên làm gì?”

“Chỉ có thể mổ lấy thai.”

Lông mày Minh Triệt khẽ nhúc nhích, trong mắt đầy lo lắng: “Cái này có ảnh hưởng gì với đứa nhỏ không?”

Bác sĩ Vương xua tay: “Yên tâm, đây chỉ là một thủ thuật nhỏ, huống hồ là thai đôi, đầu của em bé khá to, nếu cứ nhất quyết muốn sinh thường, thì cô chủ có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Chuyện này……” Mọi người nhìn nhau, vẫn là Minh Triệt đứng ra giải quyết một cách dứt khoát: “Được, vậy bắt đầu mổ đi.”

Bác sĩ Vương gật đầu, nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị.

Lúc bà ta đang điều chỉnh liều lượng thuốc mê, thì Minh Triệt thong thả bước đến bên người bà ta, trong tình huống khẩn cấp như vậy nhưng khuôn mặt cười như không cười của anh ta trông có hơi kỳ lạ, thậm chí là hơi quỷ dị.

Tay Vương Tuệ run lên, nhưng biên độ nhỏ tới mức khó có thể nhận ra.

Minh Triệt lại lập tức đưa tay ra giằng lấy ống thuốc trong tay bà ta: “Bác sĩ Vương, đây là thuốc gây tê toàn thân à?”

Vương Tuệ sửng sốt, trong mắt hơi kinh ngạc: “Cậu nói đùa à? Phẫu thuật bụng có thể dùng thuốc mê cục bộ mà.”

“Vậy sao?” Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Minh Triệt lóe lên, mờ mịt không rõ, bắt đầu có ý xảo quyệt, ẩn náu một tia nguy hiểm: “Nhưng với liều lượng này đủ để gây mê 2 người đấy.”

Lòng Vương Tuệ kinh hãi, mắt chớp liên tục “À, chắc cậu hiểu lầm rồi, thuốc này bị hỏng rồi, tôi đang định vứt đi, chuẩn bị thuốc mới.”

“Vậy sao?” Minh Triệt ngắm nghía thứ trong tay, cười như không cười nhìn Vương Tuệ.

Vương Tuệ cười nhạt đối mặt, bình tĩnh nhìn anh ta.

Minh Triệt chế nhạo, ánh mắt như cứng lại: “Cùng là người trong ngành không cần phải nói dối đâu, tính toán của bác sĩ Vương chắc phải thất bại rồi.”

Lòng Vương Tuệ lại kinh hãi, vẻ mặt khó hiểu, rên rỉ một tiếng, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Ý của cậu, tôi không hiểu lắm.”

Minh Triệt than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bà ta đột nhiên trở thành thương hại, như nhìn một cái xác bị bỏ lại ở một nơi hoang vu vậy: “Có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rõ ràng họa đã sắp rơi xuống đầu rồi, nhưng vẫn nghĩ bản thân mình có thể thay đổi được kết quả, trên thế giới này, làm gì có chuyện tốt như vậy? Bà thấy tôi nói có đúng không, bác sĩ Vương?”

Nụ cười của Vương Tuệ cứng đờ, người đứng thẳng tắp, như cây cung bị kéo ra hết cỡ vậy, hơi dùng sức là sẽ gãy.

“Bà muốn làm gì?” Minh Triệt đến gần: “Ai sai bà tới? Còn có ai là đồng bọn?”

Vương Tuệ bị anh ta ép lùi từng bước về phía sau, cuối cùng đập vào bàn khám chữa bệnh đau tới mức phải hít hơi.

“Xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“Không hiểu? Tốt thôi, tôi sẽ nói đơn giản hơn —— bà, là, nội, gián!”

Vương Tuệ giật mình, mấp máy môi, sắc mặt tái nhợt, sau đó ngay lập tức cười, lạnh lùng nói: “Câu có chứng cứ gì? Là người đều có ba phần nóng nảy, tuy rằng tôi chỉ một bác sĩ phụ sản nho nhỏ, ở trước mặt cậu An phải ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng tôi cũng không phải loại người việc gì cũng nhẫn nhịn, mặc cho người khác nói thế nào cũng được!”

Bà ta tức giận, nói rất hợp tình hợp lý.

Minh Triệt tức giận cười trả lời: “Có phải nội gián hay không, trong lòng bà biết rõ, nếu đến tai gia chủ, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy! Bà chắc cũng biết hệ thống tình báo của nhà họ An, gia chủ muốn biết một chuyện, không cần đến 10 phút, thì sẽ có người dâng toàn bộ tin tức lên, bà cho là bà có thể giấu bao lâu nữa?”

Trán Vương Tuệ đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, mắt đảo liên hồi, cuối cùng ——

“Tôi xin lỗi, tôi sẽ không thừa nhận những điều mà mình không hề làm.”

Sắc mặt Minh Triệt lạnh lùng, khinh thường nói: “Hy vọng bà sẽ không hối hận.” Hơi thâm trầm.

Trong đầu Vương Tuệ lóe lên, ánh mắt thâm trầm, ngay sau đó đã bình tĩnh lại, cười ảm đạm, nếp nhăn ở khóe mắt hiện hết cả ra, giống như hoa cúc trong gió: “Cậu còn muốn hỏi cái gì không? Cô chủ sắp sinh rồi, thời gian bây giờ rất quý giá.”

Bà ta đoán chắc chắn rằng Dạ Cô Tinh đang gặp nguy hiểm, việc gấp nhất bây giờ là giúp đứa bé được sinh ra bình an, chưa nói đến những chuyện phát sinh, quan trọng là bây giờ chỉ có một mình Vương Tuệ có thể thay đổi tình thế, cho nên dù Minh Triệt có nghi ngờ, cũng không thể ngăn cản được!

Dù sao, tính mạng của Dạ Cô Tinh và đứa bé hiện đầu đang ở trong tay bà ta!

Vương Tuệ đã nghĩ thông nên không còn sợ hãi nữa, bà ta không tin Minh Triệt thật sự dám làm gì mình!

“Bà!” Minh Triệt híp hai mắt lại: “Bà cảm thấy tôi không có cách nào bắt bà sao?”

Mắt Vương Tuệ cứng lại “Sự thật là như thế, không phải sao?”

“Tôi thấy chưa chắc.” Khi hai người đang giằng co thì có tiếng của người thứ ba xuất hiện, Minh Triệt cười đến mức rung người, Vương Tuệ lại như bị sét đánh.

Thấy Dạ Cô Tinh bình yên vô sự từ tròng phòng phẫu thuật đi ra, Vương Tuệ không dám tin vào mắt mình, trợn tròn mắt.

Lúc này đám người Minh Chiêu, Anh Tử Lạc, Tôn Nghị, Vũ Cường cùng đi lên, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Dạ Cô Tinh ra lệnh, chắc chắn Vương Tuệ sẽ phải chết!

“Bất ngờ lắm phải không?” Một tay Dạ Cô Tinh xoa bụng, mặt bình tĩnh, da màu hồng hồng, không còn dáng vẻ như sắp sinh nữa.

“Hay phải nói là, bà có thất vọng không?”

Một người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng cách đó ba bước, đôi mắt trong veo, cô đang đối mặt với Vương Tuệ và những người khác phía sau bà ta.

Nhìn vào đôi mắt lạnh băng cứng đờ kia, Vương Tuệ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền từ bàn chân lên, càng ngày càng nhiều, đến khi bao quanh bà ta trở thành một cái kén băng.

Bà ta ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng xám, chỉ nghe thấy bà ta lẩm bẩm: “Hóa ra là cô đã biết từ sớm nên mới bẫy tôi……”

Dạ Cô Tinh cười thản nhiên nói: “Bác sĩ Vương rất thông minh, nhưng cẩn thận thế nào cũng có sai sót, bà vẫn lộ ra dấu vết.”

Vương Tuệ sửng sốt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dạ Cô Tinh: “Sao cô biết? Không thể nào! Cô không thể biết được!”

Dạ Cô Tinh nhìn bà ta, cong môi khẽ mỉm cười, không có cảm xúc gì: “Thuốc ở trong tay thím Vinh, là do bà đưa cho đúng không?”

Vương Tuệ nghe vậy, nhưng lại không quan tâm cười ha hả: “Hóa ra, cô đã nhìn ra manh mối từ sớm! Chắc chắn sữa mà bà già kia đưa mỗi ngày cô đều không uống đúng không? Cô thật đáng sợ, thế mà cô có thể dễ dàng tha thứ cho người bên cạnh đã hại mình!”

Đúng vậy, từ lúc Dạ Cô Tinh biết thím Vinh kê đơn cho mình thì cô đã bắt đầu nghi ngờ Vương Tuệ.

Cô từng lấy một ít sữa đưa cho Minh Triệt đi xét nghiệm, phát hiện ra bên trong có một lượng nhỏ xạ hương, theo người ta nói thì đây là một loại bí dược cung đình tên là “Di hương”, phụ nữ không mang thai dùng thời gian dài sẽ không có tác dụng gì, như phụ nữ mang thai mà dùng trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ sinh non, nếu không sinh non thì con sinh ra chắc chắn cũng sẽ dị dạng!

Tương đương với một loại thuốc có độc mãn tính, dùng trong trung y dần dần xâm nhập vào cơ thể, vào giai đoạn đầu dù có dùng thiết bị hiện đại cũng không thể phát hiện ra, chờ tới lúc kiểm tra ra, thì cũng đã không thể làm gì được nữa rồi.

Theo lý thì loại người giúp việc như thím Vinh không phải người chuyên nghiệp, trong tay sao lại có loại bí dược này?

Điều duy nhất có thể chính là có người đúng lúc liên lạc với bà ta, sau đó để bà ta bỏ thuốc vào đồ ăn của cô!

Thím Vinh là một người giúp việc, cả ngày đều ở trong biệt thự, việc mua đồ ăn cũng đã có người khác làm, thời gian bà ta tiếp xúc với người ngoài rất ít.

Như vậy thuốc này nhất định là do người trong biệt thự đưa cho bà ta!

Càng nghĩ thì người có khả năng làm việc này chỉ có Vương Tuệ thôi!

“Bà nói đúng, tôi để cho các người sống đến bây giờ, cũng không phải là vô ích, ở phía sau còn có thứ đáng sợ hơn đang chờ bà đấy, bà tin không?” Dạ Cô Tinh cực kỳ tao nhã cười.

Những người này, đều muốn hại con của cô, tội đáng chết vạn lần, không kẻ nào được phép trốn!

Mắt Vương Tuệ rụt lại: “Cô, cô muốn làm gì?”

“Người sai khiến bà, là ai?”

“Cô thông minh như vậy, không phải đã đoán được rồi hay sao?” Vương Tuệ cười lạnh.

“Kỷ Tình? Không không không……” Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Có lẽ, bà ta có tham gia vào kế hoạch lần này, nhưng không chỉ có một mình bà ta, ví dụ như, người đang đứng sau bà.”

Cả người Vương Tuệ sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi: “Cô muốn nói cái gì?”

Cô coi thường nói: “Tôi nghĩ, bà có thể nghĩ sai rồi, hiện tại không phải tôi nói, nên là, bà nói.”

“Nếu đã bị cô bắt được, tôi cũng không nghĩ sẽ giữ được mạng sống! Lúc trước là bà chủ đã cứu tôi, hiện giờ, coi như tôi dùng mạng mình trả lại cho bà ấy!”

“Bà cho là, tôi sẽ tin sao?” Mắt Dạ Cô Tinh lạnh lẽo như lưỡi dao đâm thẳng vào tim đối phương.

Trong lòng Vương Tuệ đang run rẩy, người phụ nữ này thật là đáng sợ! Dù tâm cơ, thủ đoạn, thì Kỷ Tình thời hoàng kim cũng khó có thể sánh được! Tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế và sự cưỡng chế của bề trên khiến cho người ta sợ không dám nhìn thẳng, giống như giây tiếp theo, sẽ tan tành dưới sức ép ấy!

Vương Tuệ cắn chặt răng, không nói nữa.

“Xem ra, Bác sĩ Vương không định nói.” Cô nhẹ nhàng thở dài: “Vừa rồi, tôi cũng gặp một người không chịu nói, sau đó bà biết người đó hiện giờ thế nào không?”

Vương Tuệ trầm mặc, môi mím lại không nhịn được run lên.

Dạ Cô Tinh cười, lông mày tinh tế, giống như một bức tranh được người ta vẽ vậy: “Tôi cũng không thích ép người khác, nếu ông ta đã không muốn mở miệng, thì tôi sẽ cắt lưỡi ông ta, bà nói xem, ông ta có phải nên cảm ơn tôi không?”

Sống lưng Vương Tuệ cứng đờ.

Trong mắt hiện lên một tia trào phúng, cô nói tiếp: “Tôi bảo ông ta viết, ông ta cũng không viết, bà đoán xem, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

Sống lưng Vương Tuệ bắt đầu run rẩy.

“Tôi cho người chặt tay ông ta, cuối cùng, ông ta cũng phải viết ra. Nhưng tôi khinh thường cái loại tính khí nhu nhược đó, nên đã cho ngưới băm ông ta ra —— cho chó ăn!”

Lạch cạch ——

Mồ hôi lạnh từ hai gò má của Vương Tuệ chảy xuống, thấy bà ta cúi đầu, không nhìn Dạ Cô Tinh, cũng không nhìn mọi người, mười ngón tay nắm chặt, nổi rõ gân xanh!

Sắc mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên trầm xuống: “Xem ra, bà còn cứng đầu hơn cả ông ta đấy!” Rất nhanh đã thanh nhã cười: “Nếu đã vậy, tôi cần phải chiêu đãi bà thật tốt!”

Chỉ thấy hai bàn tay va vào nhau, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên tia máu tàn nhẫn, chưa tới 10 giây sau, Minh Chiêu đã mang theo một cái bao tải đi đến, nhưng thứ đáng sợ nhất nằm trong cái bao tải đó, còn có thứ gì đó sống đang giãy dụa, suýt nữa giãy từ tay Minh Chiêu ra, phá cái bao thoát ra!

“Biết cái này là cái gì không?” Dạ Cô Tinh tùy tiện hỏi.

Đám người Minh Triệt, Tôn Nghị nhìn nhau, Anh Tử Lạc trợn tròn mắt, nhưng Minh Chiêu người sắp xếp mọi chuyện lại chẳng tỏ vẻ gì.

Vương Tuệ vẫn luôn cúi đầu, tầm mắt chưa từng đặt trên bao tải.

“Truyền thuyết kể rằng, thời cổ đại có một loại hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, cùng cho người và rắn vào bao tải, sau đó dùng gậy đánh, rắn trong bao tải sẽ bị kích thích, sẽ bắt đầu cắn loạn xạ, nhưng người trong bao tải……”

Dạ Cô Tinh không nói cho hết câu, kết quả là gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ!

Người trong bao tải đương nhiên sẽ thành vong hồn dưới miệng rắn, bị cả nghìn con rắn chắn thì chắc chắn sẽ chết, đúng là quá ác, quá độc!

“Minh Chiêu, bỏ bà ta vào bao tải.”

“Vâng.”

Vương Tuệ hét lên một tiếng, mắt trợn lên, sau đó trong không khí có mùi khai của nước tiểu: “Tôi nói! Tôi nói! Cầu xin cô, tha cho tôi —— tha cho tôi——”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện