Quý Tộc

Lan Dục


trước sau

Sau khi ăn trưa xong, sắc trời đã phiêu diêu một màu tuyết trắng.

Jane lấy ô từ trong xe ra, đến tận chỗ Hạ Nhất.

Tiêu Ái nói: “Hạ Hạ, cậu có muốn đến phòng trưng bày với tụi mình chút không, hay là về trước? “

Hạ Nhất ngửa đầu nhìn những bông tuyết trong chốc lát, quay mặt lại, nhất thời nghĩ tới gì đó không tốt.

Tiêu Ái đến gần một bước, nhẹ nhàng lướt qua một mảnh tuyết trên vai áo khoác của cô.

“Haizz, vẫn nên về trước đi. Trời lạnh với lại tuyết rơi dày lắm. Tớ cũng không muốn chịu trách nhiệm cho cái bình giấm hạng nhất vũ trụ nhà cậu đâu. “

Hạ Nhất đang không hiểu làm thế nào để tiếp lời, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Lan Dục gọi tới.

Tiêu Ái nhướng mày bật cười: “Chậc chậc, linh như Tào Tháo ấy, vừa nhắc đã hiển linh. “

Sau đó rât thức thời mà quay đầu nhìn Đường Lạc.

Tay Hạ Nhất trượt mở khóa màn hình.

“Nhất Nhất.”

“Vâng, A Dục.”

“Em ăn gì chưa?”

“Ừm, em ăn ở bên ngoài rồi, đi với Tiêu Ái và Đường Lạc.”

“Có ngon không?”

Bình thường Lan Dục không có ý kiến gì về vấn đề Hạ Nhất ra ngoài ăn cơm, anh chỉ sợ đồ ăn không hợp khẩu vị của cô.

Hạ Nhất dừng lại một chút: “… Cũng được, nhưng mà Tiêu Ái cứ bắt em ăn thịt ấy. “

Tiêu Ái bên cạnh đã che mặt không còn gì để nói.

Mèn đét ơi, cậu có cần tâm cơ như vậy không, vấn đề ấy có gì to tát chứ.

May mắn là vị kia cũng hiểu rõ chế độ ăn uống kén chọn của Hạ Nhất, nếu không không anh ta đã sớm xé xác cô rồi.

Lan Dục bên đầu dây điện thoại cười khúc khích, đầu ngón tay điểm lên mi tâm.

“Trời lạnh lắm, em đừng ở bên ngoài quá lâu. Buổi tối anh sẽ về sớm. “

“Ừm, được.”

Tiêu Ái nghe Hạ Nhất nhẹ nhàng tỉ mỉ nói chuyện với người đàn ông kia, cô đột nhiên có chút bừng tỉnh.

Quá yên tĩnh và sạch sẽ.

Bao năm trôi qua, giữa họ không hề tồn tại cái gọi là xích mích, thật đáng ngưỡng mộ.

Tình cảm của họ cũng như vậy.

Một chút dấu tích của thế gian không hề lưu trên cơ thể của Hạ Nhất.

Khí chất quyến rũ lạ thường đó khiến con người ta muốn chạm vào nhưng lại với không tới. Trong mùa đông lạnh lẽo lười biếng ấy, cơ thể ấm áp không ngừng được toả ra, vô cùng thoải mái.

( Từ giờ tuỳ vào ngữ cảnh mà mình sẽ gọi Tiêu Ái là cô – nàng nhé!)

Nàng nhớ rõ ngày mưa năm đó, Lan Dục chìa tay giúp đỡ Hạ Nhất về nhà, lúc ấy nàng và Đường Lạc khiếp sợ nửa ngày hồn còn chưa về.

Ngoại trừ hai người bọn họ, Hạ Nhất không có bất cứ người bạn nào cả, cô ấy bài xích việc tiếp xúc với một người khác, huống hồ là việc người lạ mang về!

Sau khi chiếc xe kia đi, bọn họ quay đầu hỏi Hạ Nhất, có chuyện gì đã xảy ra.

Hạ Nhất trầm mặc nhìn hai người bọn họ nửa ngày, mới nói: “Trời mưa, ướt đẫm. “

Bọn họ sớm đã quen với cách nói chuyện cộc lốc này của cô, suy nghĩ hồi lâu trong bốn chữ ngắn gọn, đại khái đã đoán được toàn bộ.  

Hạ Nhất đột nhiên gặp mưa, được người tốt mang về nhà thay quần áo, sau đó còn thuận tiện đưa cô về.

Tiêu Ái cảm thấy rất khó tin.

Người ngoài nhìn vào, sẽ cho rằng Hạ Nhất là một tiểu thư nhà giàu, đầy khí chất xuất chúng.

Trên thực tế, đúng là cô ấy xuất thân từ tiểu thư con nhà giàu, nhưng thân phận tiểu thư ấy vốn đã thuộc về chuyện của quá khứ.

Nhưng sâu bên trong, Hạ Nhất kỳ thật là một người rất dễ gây khó chịu. Cô mắc bệnh ALZD [1], nói chung, những người mắc chứng tự kỷ thường là thiên tài có chỉ số IQ cao.

Chống lại xã hội, có kiến thức về thường thức, nhưng chỉ số IQ* của cô lại rất thấp.

Hạ Nhất là trường hợp siêu đặt biệt, lúc đầu mình cứ nghĩ là do mình nhầm nhưng check lại raw thì nó đúng là IQ nha mọi người.

Ngay cả khi hai người đã gắn bó với cô rất lâu, nhưng họ vẫn phải sâu sắc nhận lấy thất bại, đôi khi còn rất muốn đánh người.

Đối mặt với người sống, Hạ Nhất quả thực đạt đến trình độ cô độc, quái gở, sống chết mặc bay.

Tiêu Ái không thể không kinh ngạc trước “vị nhân vật – có bản lĩnh thiên địa” này, sao anh ta có thể khiến Hạ Nhất mở miệng nói ra địa chỉ nhỉ?

Tình huống còn phong hồi lộ chuyển* hơn, khi nhân vật bí ẩn của ngày hôm qua lại đến. 

“峰回路转 phong hồi lộ chuyển” nghĩa là đột nhiên thay đổi 180 độ 

Lan Dục diện trang phục sáng sủa, bảnh bao và đầy phong cách.

Anh đứng trước mặt họ, xa lánh nhưng lịch sự nói: “Chào buổi sáng, tên tôi là Lan Dục.”

Cho đến tận bây giờ, Tiêu Ái vẫn không quên được lần đầu tiên gặp gỡ Lan Dục.

Thật kinh diễm.

***

Chú thích:

[1] Bệnh Alzheimer’s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Thần Y Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện