Lý Sở thị mặc dù là người đàn bà đánh đá chua ngoa, nhưng nếu là nói đến chuyện giết người phóng hỏa, bà ta quả thật không dám. Nghe Lý Hiển nói câu giết nàng hung ác kia, bà co rúm lại, có vẻ muốn rút lui, "Hiển nhi, có nhất thiết phải giết người không?"
Bây giờ Lý Hiển nhớ đến Sở Hòa Linh, toàn thân lạnh lẽo, nàng xuống tay hoàn toàn không do dự, đã như vậy, cũng đừng trách y không nể mặt,.com y nghiêm túc nói: "Nếu như không giết nàng. Nàng sẽ đem đến phiền toái cho chúng ta. Chỉ khi nàng chết rồi, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ mẫu thân muốn nàng đem những chuyện này tố giác ra sao?"
Lý Sở thị cau mày, im lặng.
Nhìn nàng như vậy, Lý Hiển tiếp tục nói: "Người chẳng lẽ muốn cả đời bị nàng dùng bí mật này uy hiếp sao?" Lý Hiển nghĩ đến chuyện này liền tức giận. Y bỗng cử động, làm động vết thương trên người đau nhức, tiếp tục nói: "Con đều đã bị thương thành như vậy, lần sau, nếu nàng đối xử với người có lẽ cũng sẽ xuống tay nặng như vậy. Mẫu thân, lúc này nhất định không thể phân vân do dự, phải ra quyết định mới được."
Lý Sở thị dẹp bỏ suy nghĩ, kiên định nói, "Được, tất cả nghe theo con. Nhưng mà Hiển nhi, chúng ta nên làm như thế nào đây? Thương thế của con thành ra như vậy, mẫu thân chỉ là con dâu nhà người, nên làm thế nào mới phải."
Lý Hiển trầm ngâm một lúc, nói nhỏ: "Mẫu thân, chi bằng người khiến muội muội phải đi......"
Lý Sở thị cả kinh, không thể tin được nhìn hắn, "Vậy làm sao được, nếu như vậy, muội muội của con làm sao còn có thể lập gia đình. Dù sao nàng cũng là nữ nhi con vợ cả nhà chúng ta, không lẽ muốn cho lão già chết tiệt kia làm tiểu thiếp?"
Lý Hiển trong lòng xem thường, nhưng là trên mặt lại giả vờ, "Con làm sao lại có thể hại Mộng nhi. Con chỉ là muốn để cho muội ấy nghĩ là như vậy, nghĩ như vậy cũng không phải là thật để cho người ta chiếm tiện nghi gì. Có chừng mực, Mộng nhi vẫn là muội ấy!" Huynh muội bọn họ tình cảm cũng không phải tốt như vậy, kể từ khi biết Lý Mộng không phải muội muội ruột của y, y liền muốn có thể lấy được chút lợi ích gì đó từ trên người nàng. Mặc dù nàng không biết chân tướng, nhưng vì Lý Hiển hành vi quá đáng khiến nàng rất ghét, vì vậy cũng không gần gũi với y, điều này làm cho Lý Hiển hết sức căm tức. Hắn vốn muốn Lý Mộng trở thành của mình, sau khi làm xong chuyện tốt, về sau sẽ gả nàng cho một người tốt, nàng còn có thể giúp đỡ mình, nhưng mà bây giờ thấy không thể được rồi. Nếu không thể được, vậy thì y sẽ phải ép nàng đến không thể phản kháng.
Lý Sở thị mặc dù hồ đồ, nhưng cũng không phải là người ngu đến nỗi không biết gì, nàng lo lắng, "Chuyện này nếu không cho người ta chiếm tiện nghi, làm sao có thể lấy được lợi ích gì từ nam nhân đó? Hiển nhi, không còn biện pháp nào khác sao? Con có biết diendanlqd.com tên sai vặt nào không? Người như vậy, cho hắn chút tiền bạc là có thể giúp chúng ta diệt trừ Ngũ nha đầu rồi! Đúng là, Nữ nhân nhà Thương Hộ quả nhiên không sinh được đồ gì tốt."
"Mẫu thân hồ đồ!" Lý Hiển đấm giường, "Mẫu thân nghĩ con sẽ hại muội muội sao! Con xem nàng, so với muội muội ruột còn thân hơn. Con làm như vậy, cũng là vì người." Lý Hiển đổi trắng thay đen, "Dù cho con bị người ta phát hiện thân phận, cùng lắm thì ra đi, con là nam nhi, đi đâu mà không kiếm một miếng cơm ăn, hơn nữa con từ nhỏ đac được đi học, cũng xem như là người trí thức, làm thầy giáo trường tư cũng không phải không thể. Con còn sợ cái gì, lo lắng của con, là nương đó! Cha mất sớm, nương không biết nóng biết lạnh. Mộng nhi mặc dù là nữ nhi của người, nhưng mà Mộng nhi tính tình lạnh nhạt, làm sao có thể thổ lộ tình cảm nói chuyện nhiều với người? Rồi những thứ này không nói, với lại nói Mộng nhi là con gái, điều này càng không được, nàng qua hai năm gả đi, xuất giá tòng phu, đến lúc đó dù nàng có lòng, cũng không còn khả năng lực này. Trong nhà này, cũng chỉ còn một mình người, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có. Bọn họ không chừng còn khi dễ ngài, Đại bá mẫu có khi chờ xem chuyện cười của người! Người quên rồi sao?"
Lý Hiển thuyết phúc một hồi, quả nhiên khiến Lý Sở thị động lòng, lúc này bà mặc kệ những chuyện kia, chỉ cần có thể làm cho nhi tử của nàng ở Lý gia có thể có chỗ đứng mới là quan trọng.
"Được, tất cả nghe theo con."
Lý Hiển hài lòng, "Mông nhi bên kia, còn đợi mẫu thân giúp đỡ. Nha đầu Mộng nhi này tính tình bướng bỉnh, chưa chắc đồng ý, đến lúc đó còn phải nhờ nương nói phải trái cho muội muội hiểu. Nàng không nghe người làm ca ca như con, thì cũng phải nghe người làm mẹ này."
Lý Sở thị mắt trợn trắng, "Nàng dám cãi. Chuyện như vậy do mẫu thân quyết định. Giang lão gia thích nhất Mộng nhi, chỉ cần Mộng nhi chịu cầu xin hắn, nhất định không thể có chuyện sẽ không thành. Đến lúc đó chúng ta dọn dẹp Sở Hòa Linh nha đầu chết tiệt kia thật tốt. Nha đầu này lòng dạ cũng quá độc ác, biểu ca nhà mình, làm sao lại xuống tay hạ độc. Ta xem, tất nhiên là mẫu thân của nàng xú nữ nhân đó chỉ điểm. Nếu không đang êm đẹp, nàng làm sao lại nhìn chúng ta với vẻ mặt đó, làm sao lại hãm hại con, bây giờ còn làm cho con bị thương thành ra như vậy. Thật là người phụ nữ lòng dạ độc ác."
Lý Sở thị vừa thao thao mắng vừa hiểu ra, Lý Hiển tạm thời nhịn, chỉ phụ họa mấy câu, cũng là muốn Lý Sở thị có thể càng thêm tin tưởng bản thân đối mình tốt. Nhìn nhi tử hiểu chuyện như vậy, Lý Sở thị cảm thấy mình năm đó làm việc này thật đúng đắn, nếu không làm sao có nhi tử tốt như vậy. Mà bây giờ, nhi tử gặp tiểu yêu nữ nói xấu, điều này bà nhất định không thể nhẫn nhịn. Hơn nữa, bà là sẽ không để cho bất kỳ người nào ảnh hưởng địa vị của bà ở Lý gia, không có con trai nữ nhân trải qua nhiều đau khổ, nàng biết rất rõ, chỉ là, không nói ai khác, như cô nãi nãi Lý gia, cũng bởi vì không có nhi tử, kết quả rơi vào kết cục hết sức thảm đạm đó sao! Lý Sở thị càng cảm thấy mình sang suốt, cực kỳ hài lòng, ý định chính là quyết tâm lập tức đi tìm nữ nhi nhà mình, chỉ là nàng không biết, Lý Mộng lúc này đang đứng ở bên cửa sổ, cả người run rẩy như cái sang (cái rây).
Lý Mộng đứng ở dưới cửa, cả người đều ngẩn ngơ, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, biểu muội nói đều là sự thật! Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, người hoài nghi Sở Hòa Linh, chính là Lý Mộng, Lý Mộng cẩn thận hồi tưởng tình hình lúc đó, lúc ấy quả thật Hòa Linh từng đi ra ngoài, mặc dù có Lâm Dĩnh Chi ở đó, nhưng mà Lâm Dĩnh Chi đi nhà xí, Hòa Linh chắc là sẽ không đi theo, người khác không thấy, nàng lại thấy bóng dáng nha hoàn thân cận mẫu thân len lén cùng đi ra, dù cho suy nghĩ từ phương diện nào đi nữa, thì ngũ biểu muội Hòa Linh đều là người có khả năng nhất. Tối hôm qua nàng thừa dịp tất cả mọi người nghỉ ngơi, đi thẳng tới chỗ viện của Hòa Linh viện. Khi ddlequyd0n.com đó, nhị biểu ca mới vừa đi, nàng cứ nghĩ là, mình cũng sẽ bị từ chối, thậm chí khi đã nghĩ như thế nào xông vào, chỉ là không nghĩ tới ngược lại, biểu muội lại tiếp nàng, vào phòng, nàng toàn thân Hồng y, tóc dài xỏa dài đầu vai, cứ như vậy ngồi trên giường đung đưa chân nhìn nàng.
Lý Mộng không chần chờ, trực tiếp hỏi có phải là nàng gây nên hay không. Hòa Linh trả lời ngược lại rất dứt khoát, trực tiếp thừa nhận!
Điểm này nàng tuyệt đối không ngờ tới. Câu kia"Tại sao" càng giống như là phản xạ có điều kiện hỏi ra, nàng đã nghĩ Hòa Linh sẽ không trả lời, nhưng không phải vậy.
Nàng nhẹ nhàng nói, đó không phải là ca ca ruột của mình, y vốn dĩ đổi lấy, thật ra thì đứa con thứ nhất của mẫu thân, là con gái. Lý Mộng không nhớ mình ra khỏi phòng Sở Hòa Linh như thế nào, nàng cũng không thể tin lời này, nàng không muốn tin, người mẹ này kỳ vọng vào nhi tử giả mạo. Sở Hòa Linh cũng không có nhiều lời, mà cũng không cần nhiều lời, Lý Mộng biết, tên giả mạo không phải là nguyên nhân khiến Sở Hòa Linh xuống tay. Mà Lý Hiển mới chính là nguyên nhân. Nàng thế nào cũng không thể tin vào chuyện này, nhưng