Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Thay đổi


trước sau

Thẩm An lúc nãy còn lớn tiếng hung hăng, vừa nhìn thấy Dư Phong đột nhiên khựng lại không thốt nên lời. Ngay cả Ngọc Thanh đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, y tiến lên vài bước muốn đến gần Dư Phong, giọng nói xen lẫn một chút vui mừng thấy rõ.

“Sư…”

“Im miệng!”

Ngọc Thanh chưa kịp nói đã bị Dư Phong vội vã cắt ngang. Không ngờ Dư Phong lại phản ứng như vậy, Ngọc Thanh không cam lòng nhưng vẫn phải nuốt những lời định nói lại, sắc mặt không tránh khỏi hiện lên vẻ hụt hẫng. Ngọc Thanh cắn nhẹ môi dưới như chịu ủy khuất, nếu là người khác nhìn thấy khuôn mặt này chắc chắn cũng không nỡ nặng lời, y nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo vệ.

Nhưng Dư Phong lại coi như không nhìn thấy đi lướt qua, hắn bước lại gần Mặc Thanh nhìn vết thương trên vai y, hai mày không ngừng nhíu lại lo lắng hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Mặc Thanh mím môi lắc đầu, một tay vẫn ôm lấy bả vai bị thương. Dù đánh không lại nhưng đôi mắt vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào đám người phái Thanh Liên.

“Ngươi đợi ta ở đây một lúc, đừng đi đâu.” Dư Phong xoa nhẹ lên đầu y, hạ giọng xuống nói.

Hiếm khi thấy Dư Phong dịu dàng như vậy, Mặc Thanh chỉ biết ngơ ngác gật đầu làm theo ý hắn. Ngay cả phản ứng kỳ lạ của đám người kia khi nhìn thấy Dư Phong cũng không phát hiện.

Dư Phong nhìn Ngọc Thanh như muốn nói gì đó lại thôi, im lặng đi ra ngoài. Ngọc Thanh chưa kịp hoàn hồn, bị Thẩm An đẩy nhẹ một cái mới kéo nhau chậm chạp rời khỏi. Trước khi đi còn không quên quay lại thầm đánh giá Mặc Thanh một lượt.

Nhìn người rời đi hết Mặc Thanh mới buông tay trên vai mình xuống, trên đó đã dính một chút máu nhưng y cũng không vội đi xử lý mà ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đợi Dư Phong. Cứ một lúc Mặc Thanh lại ngó nghiêng nhìn ra ngoài cửa. Đánh nhau như vậy không biết có gây nên phiền phức gì không, tâm trạng không kiềm được sinh ra một chút lo lắng.

Một lúc lâu sau mới thấy Dư Phong trở về, vừa nhìn thấy hắn, Mặc Thanh đã vội vàng đứng lên. Xác nhận Dư Phong không có thương tích gì mới thở nhẹ ra một hơi.

“Sao ngươi đi lâu vậy, đám người đó không làm gì ngươi chứ?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Mặc Thanh khóe miệng Dư Phong hơi cong lên, hắn cúi xuống mỉm cười hỏi: “Ngươi đang quan tâm ta sao?”

“Ai thèm quan tâm ngươi!” Mặc Thanh vội vàng phủ nhận. “Ta... ta là sợ ngươi bị đám người đó đánh gãy tay gãy chân, ta lại mất công chăm sóc.”

“Trước kia ngươi luôn cầu xin ta đừng bám theo ngươi, nếu ta bị đánh thành tàn phế thì không phải là chuyện tốt à?” Dư Phong hiếm khi thấy vui vẻ như vậy, lại cố tình trêu chọc thêm một câu. “Đừng nói bây giờ Thanh Thanh không nỡ rời xa ta nhé?”

“Ngươi cũng mơ đẹp quá rồi đấy.” Mặc Thanh đẩy hắn lùi xa ra, khoanh tay trước ngực không chịu thua nói: “Ta cũng không phải là người vong ơn phụ nghĩa, ngươi cứu ta nhiều lần như vậy đâu thể đứng yên một chỗ nhìn. Yên tâm, dù có chết ít nhất ta cũng phải chôn xác cho ngươi tử tế để trả nợ.”

“Ta cứu ngươi có vài lần đã được ngươi chôn xác hộ…” Dư Phong bật cười, hắn đưa tay lên nhéo nhẹ má y trêu. “Nếu ta cứu ngươi thêm vài lần nữa, có phải nên lấy thân gán nợ cho ta không?”

Mặc Thanh nghe vậy hai má đỏ ửng lên, cúi gằm mặt xuống tránh cánh tay của hắn. Dư Phong thấy y im lặng càng cố tình tiến lại gần, đẩy người dính vào sát tường.

Tư thế này quá đỗi thân mật, nhìn từ đằng sau cứ như cả hai đang quấn quýt lấy nhau. Lâm Du Nhiên đi tìm cả buổi không thấy người đâu mệt mỏi quay trở về, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Lâm Du Nhiên: “…” Có phải hắn về không đúng lúc rồi không?

Dư Phong vội buông Mặc Thanh ra, như bị người ta bắt quả tang làm chuyện xấu vội che miệng ho khan. Hai người vẫn luôn đứng ở dưới sảnh bao người đi qua đi lại. Mặc Thanh không biết lúc nãy mình ăn nhầm thứ gì mà để yên cho hắn trêu ghẹo không phản kháng, y thẹn quá hóa giận vung tay mạnh tay đẩy mạnh Dư Phong ra khỏi người mình rồi gằn giọng:

“Đi lên phòng!”

Lâm Du Nhiên ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ. Nhìn hai người kia cứ mờ mờ ám ám, hắn đang do dự không biết mình lên có quấy nhiễu cảnh xuân phơi phới của họ không. Chần chừ một hồi lâu mới dám mò theo sau.

Vào trong phòng, Lâm Du Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, dè chừng nhìn Dư Phong nhỏ giọng hỏi:

“Dư huynh về từ bao giờ vậy? Ta tìm huynh cả buổi mà không thấy.”

Dư Phong không để ý đến Lâm Du Nhiên, mắt hắn chỉ dán chặt lên bờ vai

Mặc Thanh hai mày khẽ nhíu lại.

“Vai ngươi bị thương rồi đi bôi thuốc đi.”

Lâm Du Nhiên bị Dư Phong ngó lơ cũng thành quen, đành quay qua nói chuyện với Mặc Thanh: “Ngươi với Dư huynh đã hết giận nhau rồi à?”

“Lúc nãy ngươi làm gì với đám người phái Thanh Liên mà chúng dễ dàng bỏ qua như vậy?” Mặc Thanh quay ngược lại hỏi Dư Phong.

Lâm Du Nhiên không biết chuyện vừa xảy ra, nghe đến phái Thanh Liên hắn cũng bất ngờ, ngạc nhiên thốt lên. “Các ngươi đụng độ với phái Thanh Liên á? Đệ tử phái đó ngông cuồng lắm, không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ta chẳng làm gì cả, đám người đó nhìn thấy ta quá lợi hại nên tự động chạy trước rồi.” Dư Phong nửa đùa nửa thật nói.

Lâm Du Nhiên cơ mặt cứng ngắc, hắn bây giờ thực sự muốn kêu gào thảm thiết.

Hai người để ý ta một chút đi được không? Trong phòng này còn có người mà!

Mặc Thanh không tin lời Dư Phong, nhưng hắn đã không muốn nói thật y cũng không ép. Vết thương trên vai hiện tại mới bắt đầu đau nhức, Mặc Thanh khẽ cau mày lại, tự nhiên nới lỏng thắt lưng ra rồi kéo áo mình xuống.

Dư Phong đầu tiên là thẫn thờ, nhìn bờ vai thiếu niên dần lồ lộ hiện ra trước mắt, hắn mới hoảng hốt đen mặt lại quát: “Ngươi đang làm cái gì vậy?!”

“Bôi thuốc đó, ta không cẩn thận bị thương.” Mặc Thanh thản nhiên đáp, tay vẫn kéo áo thấp xuống không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Dư Phong.

Lúc này Lâm Du Nhiên lại cuống cuồng cả lên, hắn hấp tấp chạy lại gần hỏi:

“Ngươi làm sao mà bị thương thế này? Có cần ta bôi giúp không… Á! Dư Phong, huynh làm cái gì vậy???”

Lâm Du Nhiên vừa định chạm vào người Mặc Thanh, Dư Phong đã nhanh tay hơn tống cổ hắn ném ra ngoài, khi đi ra còn không quên khép chặt cửa lại.

Lâm Du Nhiên bị Dư Phong túm hơi đau, xoa xoa cổ oán than. “Huynh làm cái gì vậy? Ta định giúp Mặc Thanh bôi thuốc thôi mà, sao lại kéo ta ra?”

Dư Phong cũng không biết tại sao mình lại hành xử như thế, cơ mặt hắn cứng ngắc, quay mặt sang hướng khác lảng tránh ánh mắt của Lâm Du Nhiên bực bội nói:

“Mặc Thanh có tay có chân tự bôi được, không cần ngươi lo!”

“Nhưng mà ta thấy vết thương cũng khá nặng đó, một mình Mặc Thanh không tự băng bó được đâu, hay là cứ để ta… Á á á!!!” Lâm Du Nhiên đột nhiên đau đớn gào lên. “Huynh nói không không được hả, sao cứ phải động tay động chân vậy?”

Lâm Du Nhiên bị đau nước mắt lưng tròng nhưng Dư Phong cũng chẳng thèm liếc mắt đến, còn giơ tay lên cảnh cáo làm Lâm Du Nhiên chỉ biết uất ức ngậm miệng lại.

Dư Phong cũng hay đánh Mặc Thanh nhưng đâu có ra tay mạnh như vậy. Lâm Du Nhiên cảm thấy bất công sờ nhẹ lên đầu, có phải lại sưng lên một cục rồi không?

“Ta mà phát hiện ngươi vào trong phòng lần nữa cẩn thận ta móc mắt ngươi!” Dư Phong lúc này mới gằn giọng đe dọa.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Lâm Du Nhiên ấp úng, cúi đầu xuống khó xử nói: “Nhưng mà tối ta vẫn phải trở về trong phòng đó ngủ mà.”

Bao ngày qua cả ba người vốn ở chung một phòng, trước đó Dư Phong không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại có một chút khó chịu. Hắn cố gắng kiềm chế cơn tức giận, lôi từ trong người ra vài nén bạc, chán ghét nhét vào tay Lâm Du Nhiên.

“Ngươi lấy bạc mà tìm một phòng khác ở đi.”

“Huynh cho ta nhiều như vậy?” Lâm Du Nhiên bất ngờ hai mắt sáng lên, nhìn thấy ngân lượng lập tức vui vẻ đáp ứng, nhưng vẫn không quên thắc mắc: “Huynh có nhiều tiền như vậy sao không ở một phòng riêng, cứ phải chen chúc một giường với…”

“Ngươi nói thêm một từ nữa là ta cắt lưỡi ngươi luôn đấy!”

Hai chữ Mặc Thanh còn chưa kịp nói ra đã bị Dư Phong tức giận cắt ngang. Lâm Du Nhiên ngoan ngoãn lấy tay bịt miệng lại, chạy như bay xuống dưới lầu kêu tiểu nhị sắp xếp cho một phòng khác.

Dư Phong nhìn về căn phòng đóng kín cửa trước mặt, ánh mắt mơ màng chính bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn đơn giản không muốn người khác nhìn thấy thân thể của Mặc Thanh, ngoài hắn ra ai cũng không được gần gũi với y.

Còn trẻ như vậy đã tự mình xông pha giang hồ cũng không dễ dàng gì, còn nhiều điều chưa trải qua. Bèo nước gặp nhau, hắn coi y như con cái trong nhà mà đối xử tốt hơn một chút vậy.

“Con cái trong nhà? Khụ… ” Dư Phong nghĩ đến đây vội ho khan, lắc đầu phủ nhận. “Ta cũng đâu già đến thế, con cái gì chứ coi như tiểu đệ thôi. Phải rồi, là tiểu đệ.”

Dư Phong tự lẩm bẩm một mình sau đó lặng lẽ rời đi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện