Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược {Bản Beta}

Không Cần Cảm Động.


trước sau

Advertisement
Mộ Thanh Nghiên biết, kiếp trước hắn định đem ngọc bội cho cô, sau này biết thân thể của cô cũng mang bệnh tật như hắn, sau khi cô nhập viện, đem ngọc bội cùng tất cả tài sản khác mang đi quyên góp.

Mộ Thanh Nghiên nhìn ngọc bội trong tay Thẩm Tiêu Nhiên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.

Tay chân Thẩm Tiêu Nhiên hoảng loạn: “Ai, người thế nào lại khóc, ta nói sao ngươi lại thích khóc như vây? Rõ ràng là là gan không nhỏ a?”

Buổi tối dám đi một mình đến kho hàng, dám giấu hắn trên giường, sao có thể là người nhát gan?

Hay khóc nhè là hắn nhìn thấy lần thứ hai.

Không, cô khóc trước mặt hắn đến ba lần.

Sự thật chứng minh cô là quỷ thích khóc.

Gan lớn thích khóc quỷ yêu tinh.

Bộ dáng tay chân Thẩm Tiêu Nhiên luống cuống lấy lòng Mộ Thanh Nghiên, cô lau nước mắt, tức giận nói: “Ta là bị ngươi doạ khóc, ta cảm thấy ngươi muốn hù chết ta.”

Lông mày Thẩm Tiêu Nhiên nhíu thật chặt: “Nghe không hiểu.”

“Báu vật vô tội, người giữ báu vật sẽ gặp hoạ, ngươi cảm thấy ta có cách giữ được ngọc bội này sao? Sớm biết ngươi dùng ngọc bội nhiều người muốn này đến đổi, còn không bằng ta giữ lại sách dạy đánh cờ.”

Thẩm Tiêu Nhiên kiên nhẫn nghe Mộ Thanh Nghiên nói xong, ánh mắt càng thâm thuý: “Sao ngươi biết ngọc bội này đáng giá?”

Hắn nghĩ, cho dù cô gái này khiến hắn bất ngờ về khả năng xem ngọc bội của cô, kia cũng phải là cô cầm lên tay xem xét rồi mới kết luận được đi? Đều không biết hình rồng trên ngọc bội đã biết nó giá trị không nhỏ, được rồi, điều này khiến hắn thật hiếu kỳ.

Không muốn để lộ tẩy, Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng che giấu: “Sao ta lại không biết? Ta nói với ngươi, cha ta rất bác học, những điều này ta đều học từ cha.”

“Lợi hại đến mức không cần xem qua cũng biết giá trị của nó?”

“Ta..là trực giác.”

Thẩm Tiêu Nhiên đời nào tin chuyện này? Nhưng hắn cũng không nghĩ ra cách giải thích khác, lại không truy vấn Mộ Thanh Nghiên cũng không tốt, đành giả bộ tin tưởng.

“Được, bây giờ ta viết cam kết cho ngươi. Đúng rồi, có muốn mua phòng không? Ngươi muốn mua ở đâu cứ nói? Ta có thể tìm người giúp.” Thẩm Tiêu Nhiên cảm thấy, ngọc bội để chỗ Mộ Thanh Nghiên không an toàn, ba mươi vạn đồng vàng trong tay cô cũng không an toàn, vì thế đề nghị Mộ Thanh Nghiên mua nhà.

“Cái này, cũng được.”

Tuy rằng không nghĩ cùng Thẩm Tiêu Nhiên qua lại thân mật, nhưng Mộ Thanh Nghiên biết, theo tính cách của Thẩm Tiêu Nhiên, hắn không đem ân tình trả cho tốt, nhất định không bỏ qua cho cô.

Cho nên, bây giờ khiến hắn làm giúp mình nhiều chuyện, đối với cả hai đều có lợi

Cô suy nghĩ một chút với Thẩm Tiêu Nhiên: “Nếu không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, sang năm ta sẽ đi học trung học ở thành phố Huyền Dương. Ta muốn đưa cả nhà theo, cho nên ta muốn mua một ngôi nhà gần trường trung học Huyền Dương, còn muốn mua một cửa hàng gần trường trung học, cửa hàng tốt một chút để buôn bán. Đương nhiên, nếu có thể, phòng ở và cửa hàng đều hai tầng thì tốt.”

Suy nghĩ của Mộ Thanh Nghiên rõ ràng, làm việc quyết đoán, khiến Thẩm Tiêu Nhiên khiếp sợ, ánh mắt thâm thuý: “Ta hiểu. Chuyện phòng ở để ta, trừ trong ba mươi vạn. Đây là cam kết, có hai tờ, một tờ tiền, một tờ lời hứa. Ngươi giữ kỹ. Đương nhiên, mất cũng không sao, ta sẽ không quỵt nợ.”

Không hiểu sao, lúc này Mộ Thanh Nghiên cảm giác Thẩm Tiêu Nhiên đang giận cô?

Không phải chứ? Hắn tức giận vì cái gì?

Cảm giác của Mộ Thanh Nghiên không sai, Thẩm Tiêu Nhiên thật là giận Mộ Thanh Nghiên.

Giận Mộ Thanh Nghiên, cũng giận chính mình.

Giận bản thân vì cảm thấy, mình rất ngốc, thế nhưng lại nghĩ đến chuyện đưa ngọc bội cho Mộ Thanh Nghiên khiến cô cảm thấy lo lắng, nghĩ mình làm việc không chu toàn.

Về phần vì sao giận Mộ Thanh Nghiên? Hắn cũng không rõ.

Đến một ngày của nhiều năm sau, hắn gặp cảnh tương tự, mới đột nhiên hiểu rõ.

Mộ Thanh Nghiên nhìn bản cam kết Thẩm Tiêu Nhiên viết trên sổ ghi chép, đột nhiên nở nụ cười: Tốt quá, cô lại có chữ viết của hắn.

Vốn tiếc nuối ghi chép tối qua bị Thẩm Tiêu Nhiên cầm đi, không nghĩ lại được bồi thường một bản.

Tốt quá. Về sau lúc nhớ hắn có thể mang ra xem.

Thẩm Tiêu Nhiên không biết Mộ Thanh Nghiên cười cái gì, nhưng mà cười tốt hơn là khóc không phải sao?

Một người cầm cam kết, một người cầm sách, tâm tình tươi sáng, nhìn nhau, mỉm cười, cùng nhau ra ngoài.

Thời gian Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên đi vào có chút lâu, Dương Bảo Quốc có chút kinh ngạc, nhưng không có nghĩ nhiều. Chờ bọn đi ra, hắn nhanh chóng nhắc nhở Thẩm Tiêu Nhiên: “Anh Thẩm, giúp ta mang mấy cái rương đồ vào trong nhà Nghiên Nghiên được không?”

Dương Bảo Quốc không biết rằng nhìn qua Thẩm Tiêu Nhiên như người không có việc gì, thực ra bị thương còn nặng hơn hắn, đúng lý hợp tình sai hắn làm việc.

“Được, ta đi lấy.” Thẩm Tiêu Nhiên có vẻ thực thích nhiệm vụ này, vẻ mặt tươi cười, làm hoảng hồn Mộ Thanh Nghiên và Dương Bảo Quốc, trong lòng bọn họ cảm thán: Thằng nhãi này đẹp như vậy, không phải là yêu nghiệt trong truyền thuyết đi?

Mộ Thanh Nghiên nghe nói Dương Bảo Quốc đưa đồ cho cô, đầu tiên muốn cự tuyệt, đang muốn chối, Dương Bảo Quốc đã nói: “Chỉ là một ít sách, em gái Nghiên Nghiên, anh biết em thích đọc sách, cho nên đem một ít sách cần thiết cho em. Không phải dì Tuệ bảo đầu tháng ba em học lại sao? Trong đó có từ điển và một ít tư liệu học tập.”

Nghe thấy thế, Mộ Thanh Nghiên lại không cự tuyệt nữa, cô cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh Bảo Quốc.”

“Ha ha, không cần, không cần, em thích là tốt rồi.” Gương mặt Dương Bảo Quốc đỏ lên.

Thẩm Tiêu Nhiên mới nhấc hai cái túi xuống xe, Mộ Thanh Nghiên liền thấy lạc Tuấn vác cái bao từ chợ bên kia đi đến.

Hắn nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, khuôn mặt đen hiện lên một nụ cười chân thành: “Chào em, nguyên lai em gọi là Mộ Thanh Nghiên, cảm ơn em, cảm ơn ngày đó nói với anh cách chọn dưa hấu, cách của em thật tốt, bây giờ anh chọn dưa không sai quả nào.”

Mộ Thanh Nghiên: “…”

Ta dạy ngươi hồi nào? Chính người trùng hợp nghe được mà?

Không biết phải nói với Lạc Tuấn thế nào, cô chỉ mỉm cười.

Không ngờ, Lạc Tuấn vác bao tải vào nhà cô, trực tiếp đặt bao tải trong sân.

“Ngươi đây là?” Cô cuống quýt đi qua.

“Đây là Tiêu Nhiên để anh mua dưa hấu cho nhà các em. Được rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Ai, Tiêu Nhiên nhanh đi nghỉ đi, mấy đồ này để ta chuyển.” Nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên làm cu ly, Lạc Tuấn nhanh tay đỡ.

“Được, ta lên xe ngồi trước, đằng sau còn một rương và một túi là chuyển xong.”

Cùng là bị thương, Dương Bảo Quốc ngồi trên xe không động một tay, Thẩm Tiêu Nhiên lại vui vẻ làm việc, Mộ Thanh Nghiên không khỏi đau lòng một trận.

Cô cũng không phải cảm thấy Dương Bảo Quốc không đúng, vết thương của Dương Bảo Quốc cũng không nhẹ, vốn hắn phải nằm nghỉ ngơi trên giường, cố tình đi xe đến tặng đồ cho cô đã thật quý.

Cô là thật tâm đau lòng Thẩm Tiêu Nhiên, bội phục ý chí và sự nhẫn nại của quân nhân bọn họ.

Đang lúc Mộ Thanh Nghiên khổ sở, Thẩm Tiêu Nhiên đến chỗ cô, đột nhiên nói: “Không cần cảm động, em gái Nghiên Nghiên, làm cho chúng ta chút nước đường đỏ đi?”

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện