Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược {Bản Beta}

Đồng Cảm.


trước sau

Advertisement
Ở trấn Xuân Thụ, uy tín của Tần Lệnh Sơn lớn hơn Nguyên Vĩnh Hoa nhiều, Nguyên Vĩnh Hoa dựa vào chữ đức thu phục người quân tử, nhưng quyền thế của Tần Lệnh Sơn có thể trấn áp tất cả kiểu người.

Cho nên, nhờ Tần Lệnh Sơn hỗ trợ giấy tờ cửa hàng đồ chín là chính xác, về sau Hội trưởng của cục Công thương sẽ bật đèn xanh cho cô.

Sống qua một đời, Mộ Thanh Nghiên gặp nhiều kiểu lòng người ấm lạnh.

Cô sẽ không cãi chày cãi cối rũ sạch quan hệ với Tần gia.

Nhà cô cô nhi quả phụ vẫn cần Tần gia quan tâm

Cho nên, cô nhất định phải ôm cột đình Tần gia này.

Đương nhiên, cô cũng không phải người lòng tham không đáy, lúc nào cũng mở miệng xin giúp đỡ.

Lại càng không phải đơn phương đòi hỏi, cô sẽ không bỏ qua cơ hội báo đáp Tần gia.

Đem chuyện mở cửa hàng đồ chín nói ra trong tình thế cấp bách, cô không khỏi có chút ảo não.

Vì không để mẹ và nhà họ Tần cảm thấy cô là đang nháo chuyện, Mộ Thanh Nghiên quyết định hôm nay làm một ít đồ chín, rau trộn, để mẹ và người nhà họ Tần nếm thử.

Cô tin rằng, đợi bọn họ thưởng thức tay nghề tuyệt vời của cô, nhất định sẽ ủng hộ cô mở cửa hàng đồ chín.

Đâu có lỗ vốn đúng không?

Trời vẫn còn sớm, nếu bình thường, lúc này ở chợ hẳn là còn bán thịt thủ (thịt đầu heo).

Thịt thủ giá phải chăng, mua về làm đồ chín không gì tốt hơn.

Thực ra Mộ Thanh Nghiên rất muốn làm chút thịt gà, thịt vịt để khoe tay nghề.

Nếu không mua đại tràng lợn cũng được, làm chút đại tràng lợn hấp tương vừa rẻ vừa hấp dẫn.

Đáng tiếc bây giờ trong tay cô không có nhiều tiền, tay trái lại không dùng được, cho nên chỉ có thể làm chút gì đó đơn giản để khẳng định tay nghề.

Sau khi nghĩ kỹ, Mộ Thanh Nghiên đến bên Mộ Tử Khiêm, đưa cho hắn hộp kẹo nhỏ: “Kẹo dì Tuệ cho em, lần tới gặp dì nhớ cảm ơn.”

“Vâng, cảm ơn chị hai, chị hai cũng ăn đi.”

“Tử Khiêm thật ngoan, nhưng chị hai không thích ăn kẹo này, Tử Khiêm giữ lại ăn đi.” Mộ Thanh Nghiên nói xong định ra ngoài một mình, nghĩ nghĩ, quyết định mang em trai theo: “Tử Khiêm, cùng chị hai ra ngoài mua đồ được không?”

Sở dĩ mang theo Mộ Tử Khiêm vì cô có vài thứ cần mua ở cửa hàng tạp hoá nhà Tiền Tiểu Ngọc, nhưng cô thực sự không muốn gặp Tiền Tiểu Ngọc, đành phải nhờ đến Tử Khiêm.

“Được.” Cậu bạn nhỏ Mộ Tử Khiêm thực nghe lời, hắn rất thích giúp chị làm việc.

Bởi vì cần mua nhiều đồ linh tinh, Mộ Thanh Nghiên mang theo giỏ trúc, mang giỏ trúc tiện hơn mang túi, vừa có chỗ chứa lớn, lại thoải mái đặt xuống đất.

Mộ Thanh Nghiên nắm tay Mộ Tử Khiêm đi đến quán bán thịt lợn trước tiên, cô mua miếng thịt thủ cuối cùng của quán.

Miếng thịt này khoảng ba cân, bởi vì sắp dọn quán, chú Lâm chủ quán vui vẻ bớt cho cô số lẻ, chỉ lấy một đồng tiền.

Trả tiền xong, Mộ Thanh Nghiên tươi cười nhờ chú Lâm giúp đỡ chia miếng thịt thành những miếng nhỏ nửa cân.

Nếu được, Mộ Thanh Nghiên muốn tự làm, đáng tiếc tay cô không thể dùng.

Không thể dùng tay thật là vấn đề lớn.

Chú Lâm nổi tiếng hiền hoà, con dao trên tay thoăn thoắt, miệng cũng nói không ngừng: “Tất cả đều là miếng nửa cân, cháu chuẩn bị làm thịt hấp tương ư?”

“Đúng ạ, chờ tay cháu khỏi, lại đến chỗ chú mua hai cân đại tràng, đến lúc đó chú có thể bán cho cháu rẻ chút không?”

Mộ Thanh Nghiên cười tủm tỉm.

Chiêu bài tươi cười của cô luyện ra khi kiếp trước làm việc ở cửa hàng đồ chín, thái độ hoà nhã mới phát tài.

Bởi vì trên mặt có vết sẹo, khi đó cô thích mang khẩu trang khi bán hàng, bình thường mọi người chỉ nhìn thấy mắt cô cong cong.

Vì vậy, lúc Mộ Thanh Nghiên mỉm cười luôn bắt đầu từ ánh mắt.

“Cháu còn nhỏ như thế, có thể làm được đồ chín hấp tương?” Chú Lâm cho rằng, làm đồ chín hấp tương là người lớn nhà Mộ Thanh Nghiên làm, nghe cô trả lời mới biết, cô bé này là tự mình làm.

“Cháu làm cùng mẹ.”

“Như vậy sao? Được được, người mua đại tràng cũng ít, nếu nhà cháu muốn mua, chú khẳng định bán rẻ cho.” Chú Lâm nói thật lòng, đại tràng lợn nhà hắn có lúc bỏ đi hơn nửa, người ở gần đây biết làm đại tràng quá ít, thành ra đại tràng này tặng không cũng không
Advertisement
ai cần.

Nếu Mộ Thanh Nghiên muốn, hắn nhất định bán thật rẻ cho cô.

“Vâng, cảm ơn chú Lâm.” Cầm thịt thủ cho vào giỏ trúc, Mộ Thanh Nghiên nắm tay Mộ Tử Khiêm đi về đến tiệm thuốc bắc nhỏ ở phố Thắng lợi.

Cô chuẩn bị mua một ít bát giác, quế, hoa tiêu, thảo quả và một ít gia vị.

Không giống như công thức làm đồ chín hấp tương đa dạng sau này, năm nay, người bình thường dùng túi ngũ vị hương để làm đồ chín hấp tương.

Trong túi ngũ vị hương thông thường bao gồm Hồi hương, hoa tiêu, bát giác, quế, đinh hương. Bởi vì không đa dạng, tỉ lệ cũng không chính xác, cho nên hương vị đồ chín hấp tương cũng chỉ hơn luộc một chút.

Không so được với sau này.

Lúc trước làm bảo mẫu cho Thẩm Tiêu Nhiên, Mộ Thanh Nghiên tự nghiên cứu ra công thức nước tương đặc biệt, chỉ là, đến cuối cùng, cô cũng chưa có cơ hội hoàn thành giấc mơ mở cửa hàng đồ chín hấp tương của chính mình.

Nhưng mà hiện tại cô cũng không định dùng công thức kia làm nước tương, công thức kia rất thần kỳ, mà nhà cô hiện tại lại là cô nhi quả phụ, danh tiếng lớn dễ chuốc hoạ vào thân.

Cho nên, trước khi nhà bọn họ trở nên cường đại, cô tạm thời dùng công thức nước tương phổ thông của những năm sau này.

Cô tin rằng, tại thời điểm mọi thứ còn hoang sơ này, cô chỉ cần dùng công thức nước tương phổ thông mà cô học được ở nơi đó, cũng có thể để cửa hàng đồ chín hấp tương trở nên đắt khách.

Đương nhiên, lúc này cô xuất ra bản lĩnh làm nước tương tuyệt thế cũng không được, tiệm thuốc nhỏ này không có đủ gia vị để cô làm.

Lại bởi vì viêm màng túi, mỗi loại hương liệu cô chỉ mua cực ít.

Cô đi vào tiệm, thoải mái nói cho bà chủ tiệm thuốc, cô mua gia vị để làm đồ chín hấp tương, cô muốn gia vị lành tính, không muốn mua gia vị có thể có phụ gia độc hại không tốt.

Sau này, cô mới biết bà chủ tên là Lý Mỹ Quyên, bà chủ lấy rẻ cho cô một nửa tiền.

Nhiều năm sau, cô biết việc này, hỏi Lý Mỹ Quyên lúc này đã thành bạn lâu năm, Lý Mỹ Quyên cười hì hì trả lời: “Cảm thấy người vừa mắt, ngày đó thấy ngươi tuy mua nhiều loại gia vị, mỗi loại lại cực ít, ta cho rằng ngươi thiếu tiền, nhìn ngươi vừa mắt liền mềm lòng làm vậy.”

Lý Mỹ Quyên không nói rõ, nhưng cô là bị ánh mắt không che giấu ánh lên hy vọng của Mộ Thanh Nghiên đả động, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là bội phục Mộ Thanh Nghiên làm đồ chín hấp tương có bao nhiêu để tâm

Cô cũng là người không tầm thường, không chịu khuất phục nghịch cảnh, hiếm khi tại một trấn nhỏ hẻo lánh gặp được đồng loại, khó tránh khỏi cảm thấy đồng cảm.

Hương liệu lý tưởng của Mộ Thanh Nghiên cần ba mươi loại, nhà thuốc Hồi Xuân chỉ có 24 loại. Cũng may, những nguyên liệu quan trọng, như cam thảo, thảo quả, hương diệp, sa nhân, sả thảo đều có.

Không có chỉ có thế, Lý Mỹ Quyên còn nói cho cô địa chỉ cụ thể nơi bán hương liệu ở thành phố Huyền Dương.

Này thật là niềm vui không ngờ tới.

Thời tiết quá nóng, lại không có tủ lạnh, Mộ Thanh Nghiên cũng không định luộc nhiều, trong lòng cô dự định làm thịt hấp tương, thêm một ít phổi, lại thêm 20 quả trứng gà cùng một phần rong biển.

Đưa Tử Khiêm đi, để hắn đến cửa hàng tạp hoá nhà Tiền Tiểu Ngọc mua rong biển cùng nửa cân đường trắng.

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện