Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

73: Ngày Kỉ Niệm Kết Hôn


trước sau

Advertisement


“Hai vị này, ở chốn công cộng như vậy, hai người lại đều là những người có tiếng tăm, có thể đừng đấu chọi ở đây được không.


Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn cô, rồi nói với giọng dịu dàng, ngọt ngào: “Vợ à, có thể về nhà được chưa?”
Lục Thi Nguyệt nổi da gà da vịt khắp ngươi: “Tổng giám đốc Lâm, anh, anh…”
Lâm Khánh Quyền nuông chiều nhéo mũi cô, nói: “Em đó, cứ nghịch ngợm thôi, không phải anh đã nói gọi anh là chồng rồi sao? Cái biệt danh tổng giám đốc Lâm để khi chúng ta lên giường hãy dùng, ngoan, gọi một tiếng chồng anh nghe xem.


Lục Thi Nguyệt không thể binh tĩnh nổi nhìn anh, không biết anh lại có ý đồ gì đây.

Lâm Khánh Quyền lại cười nói: “Anh đã đặt chỗ ở nha hàng rồi, còn chuẩn bị quà cho em nữa, đảm bảm em sẽ thích.


Lục Thi Nguyệt đang trong trạng thái thất thần.

Lâm Khánh Quyền nhìn Từ Thần Chinh, nói: “Tổng giám đốc Từ, mấy ngày nay cảm anh đã chăm sóc Thi Nguyệt, ngày khác vợ chồng tôi sẽ mời anh một bữa thật ngon, hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng tôi, xin phép đi trước vậy.


Lục Thi Nguyệt tỏ vẻ áy náy nhìn Từ Thần Chinh nói: “Thần Chinh, tôi và chồng tôi đi trước đây, có chuyện gì mai chúng ta nói tiếp.



Từ Thần Chinh gật đầu.

Giương mắt nhìn Lâm Khánh Quyền cưỡng chế đưa Lục Thi Nguyệt rời đi, mở cửa xe đưa cô vào, vô cùng ga lăng thắt dây an toàn cho cô, rồi vòng sang phía bên kia ngồi vào, chậm rãi lái xe rời đi.

Từ Thần Chinh ôm ngực, cảm giác tim anh như mất một miếng thịt.

Lên xe, Lục Thi Nguyệt nghi hoặc nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay anh lại làm trò gì đấy?”
“Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, tôi đưa vợ mình đi làm chuyện lãng mạn một chút, chẳng lẽ không được à?” Lâm Khánh Quyền tỏ vẻ đương nhiên nói.

Lục Thi Nguyệt nhíu mày, nói: “Tổng giám đốc Lâm, nếu em nhớ không nhầm, ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta là mùng chín tháng bảy, không phải hôm nay.


“Vậy sao?”
Lâm Khánh Quyền ung dung nói một câu như vậy, Lục Thi Nguyệt tức đến mức muốn bóp cổ anh.

“Tổng giám đốc Lâm không cần phải vòng vo với em, có gì thì cứ nói ra đi, giả vờ giả vịt như vậy, anh không mệt sao?”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô, nói: “Hôm nay tôi đã cố ý sắp xếp một điều bất ngờ, em cảm thấy tôi chỉ đang trêu đùa em thôi sao?”
Lục Thi Nguyệt nhìn anh, ánh mắt kia như đang nói: Chẳng lẽ không phải vậy sao?
Lâm Khánh Quyền không nói gì nữa, chỉ chuyên chú lái xe, vì là thời gian tan làm nên có rất nhiều xe lưu thông, đương nhiên cũng sẽ bị tắc đường.

Lúc dừng xe, Lâm Khánh Quyền nói: “Thi Nguyệt, tôi muốn bù đắp cho em những điều thiệt thòi trong bốn năm nay, không biết em có thể cho tôi cơ hội này không?”
Lục Thi Nguyệt nhất thời ngơ ra, không biết Lâm Khánh Quyền lại đang giở trò gì.

“Nếu lời này của tổng giám đốc Lâm để cô Dương nghe thấy, không biết cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào nữa.

” Lục Thi Nguyệt cố ý vờ ung dung nói.

“Linh Hạ là một người phụ nữ hiểu chuyện, sẽ không vô cớ gây chuyện như vậy, huống chi chúng ta là vợ chồng hợp pháp, chồng làm chuyện lãng mạn cho vợ thì ai dám nói gì?”
Lục Thi Nguyệt nhún nhún vai, không tỏ thái độ gì.

Không thể không nói, Lâm Khánh Quyền là một người rất biết lãng mạn, chỉ cần anh chịu đặt lòng cho một người phụ nữ nào đó thì chắc chắn sẽ khiến người phụ nữ đó không thể thoát khỏi mật ngọt của anh.

Lục Thi Nguyệt nhìn thấy tấm biển gỗ được trang trí trên tầng hai, bên trên có ghi là, Chúc Lâm Khánh Quyền và Lục Thi Nguyệt trăm năm hòa hợp, hai bên tên của hai người được dán ảnh của họ, ở giữa còn có một trái tim với mũi tên đâm xuyên qua.

Lục Thi Nguyệt không khỏi bật cười, cứ làm như kết hôn vậy, hai bên khách sạn còn có các cô gái xinh đẹp, dáng dấp yêu kiều đứng đó, thấy bọn họ đến thì đồng thành lên tiếng: “Chào mừng cậu Lâm, mợ Lâm đến.



Lục Thi Nguyệt giật mình vì xưng hô này, Lâm Khánh Quyền nắm tay cô, dịu dàng nói: “Đi thôi.


Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn đi theo, trái tim vô dụng cứ đập loạn xạ.

Lâm Khánh Quyền rất ga lăng kéo ghế cho cô, sau đó làm một động tác mời, nói: “Vợ, mời ngồi.


Lục Thi Nguyệt ngồi xuống, Lâm Khánh Quyền cũng bước qua ngồi xuống bên còn lại, lập tức có hai nữ nhân viên phục vụ bước tới, nói: “Cậu Lâm, mợ Lâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, bây giờ mang lên luôn được chưa ạ?”
Lâm Khánh Quyền nói: “Vợ, bây giờ đã đói chưa?”
Trái tim Lục Thi Nguyệt đập thình thịch liên tục, khẽ mỉm cười nói: “Được.


“Cậu Lâm, mợ Lâm, xin đợi chút.


Hai nữ nhân viên phục vụ đi xuống, có một nghệ sĩ vilon kéo một khúc nhạc du dương bước tới, âm thanh vang vọng khắp cả tầng hai.

Món chính rất nhanh đã được mang lên, một phần bít tết năm phần chín, một phần bít tết bảy phần chín, Lâm Khánh Quyền đưa cho Lục Thi Nguyệt miếng bít tết bảy phần chín, lịch thiệp cắt ra cho cô, nói: “Ăn đi.


Lục Thi Nguyệt được nuông chiều mà có chút e dè, ánh mắt chứa ý cười, nói: “Tổng giám đốc Lâm, sao hôm nay anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Gọi chồng.

” Lâm Khánh Quyền vô cùng cố chấp nói.


Lục Thi Nguyệt nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn đổi lời: “Chồng.


Lâm Khánh Quyền như biến thành một người khác, dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt chan chứa sự nuông chiều khiến người ta chìm đắm trong đó: “Ngoan.


Lục Thi Nguyệt cầm nĩa lên ăn một miếng bít tết, cười nói: “Chồng, em không biết tại sao hôm nay anh lại thay đổi tính tình, nhưng em vẫn rất vui mừng vì những điều anh làm cho em hôm nay.


Lâm Khánh Quyền nói: “Nếu em thích, sau này tôi sẽ dành thời gian rảnh đưa em ra ngoài ăn.


Lục Thi Nguyệt rất không hiểu phong tình nói một câu: “Không phải chồng muốn ly hôn với em sao?”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô, nói: “Hôm nay là thời gian của hai người chúng ta, đừng nhắc đến những chuyện không vui.


Lục Thi Nguyệt gật đầu.

Ăn món chính xong, Lâm Khánh Quyền gọi người thu dọn chén dĩa, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn dọn xuống, sau đó toàn bộ ánh đèn đều bị dập tắt!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện