Quan Đạo Vô Cương

Chương 263: Đề bạt đặc cách


trước sau

Advertisement

Tết âm lịch năm 1992 xẹt qua như một trận gió, dường như cũng không mang đến điều gì. Lục Vi Dân biết rõ cơn gió ẩn giấu ở sau sự bình yên sẽ dùng cách gì để quét ngang Thần Châu.
Bất kể dùng ngôn ngữ khoa trương kiểu gì cũng không đủ để hình dung ra những biển đổi lớn lao mà cơn gió tuần tra phía nam mang tới cho Trung Quốc. Vô số người chèo lái đã chìm nổi trong con sóng lớn kéo dài suốt hai mươi năm này, hình thức và quỹ tích phát triển của Trung Quốc như cầu vồng giữa ban ngày vô cùng chói mắt bày ra cho thế giới một cách phát triển mới, cũng khiến vô số người tới nghiên cứu và thăm dò.
Mới đầu năm, Địa ủy Phong Châu liền tổ chức hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác liên tục trong hai ngày, yêu cầu các huyện dựa theo yêu cầu năm trước, đưa ra sắp xếp công tác của các huyện, thành phố và các ban ngành trong năm nay. Trong văn kiện hội nghị mà Văn phòng Địa ủy đưa xuống yêu cầu các huyện và các ban ngành phải lời ít mà ý nhiều, hàm súc tinh hoa, chỉ cần nói rõ hai vấn đề, chuẩn bị làm cái gì, hiện thực hóa như thế nào.
Ba ngày trước khi hội nghị được diễn ra, cũng chính là một tuần đầu tiên của năm mới chính thức đi vào làm việc, Văn phòng Địa ủy đưa xuống một thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm mà không làm người khác chú ý. Miễn đi chức Trưởng phòng Thư ký của Văn phòng Địa ủy mà Phan Tiểu Phương đang kiêm nhiệm, đồng thời bổ nhiệm Trưởng phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy Triệu Vĩnh Lai tới đảm nhiệm chức Trưởng phòng Thư ký Văn phòng Địa ủy, bổ nhiệm Lục Vi Dân làm Trưởng phòng Tổng hợp của Văn phòng Địa ủy.
Tuy rằng chỉ lặng yên gửi xuống một giấy bổ nhiệm, nhưng lại gây một cơn chấn động gần bằng một trận động đất cấp tám trong Địa ủy.
Ai cũng biết rằng Lục Vi Dân rất được Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Trưởng ban thư ký An Đức Kiện tín nhiệm, nhưng dù sao hắn mới từ huyện đến chưa tới ba tháng, lại đột ngột như vậy được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp, khiến rất nhiều người ở Văn phòng Địa ủy khó có thể chấp nhận được.
Triệu Vĩnh Lai kế tiếp Phan Tiểu Phương đảm nhiệm Trưởng phòng Thư ký cũng là điều dễ hiểu. Anh ta là người làm lâu năm ở Lê Dương tới đây, trước kia đảm nhiệm chức Phó phòng Thư ký tại Văn phòng Địa ủy Lê Dương, bàn về khả năng viết lách, lý lịch kinh nghiệm, tài cán cũng đều không kém, điều chỉnh ngang hàng sang đảm nhiệm chức Trưởng phòng Thư ký cũng là chuyện rất bình thường. Triệu Vĩnh Lai đang thu xếp đồ đạc, chợt nghe từ cửa vang lên một tiếng lớn, ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nhìn qua mặt người trợ lý đang sa sầm, mỉm cười.
- Thế nào... còn chưa trở lại bình thường được sao?
Triệu Vĩnh Lai đặt mấy cuốn sổ trong tay xuống, đây là bản ghi chép công tác của anh ta, cũng là tư liệu quý giá nhất. Anh ta dựa vào ghế mây với vẻ rất ôn hòa… nhìn trợ lý của mình, khẽ cười nói.
- Cũng không phải, Trưởng phòng Triệu, tôi cũng không phải là loại người quá thèm khát chức vị mà mê muội, nhưng một người tuổi còn trẻ như vậy lại đột nhiên đến làm cấp trên, cảm giác này thực vẫn là lần đầu cảm nhận. Tôi cũng không biết nên triển khai công việc như thế nào.
Người đàn ông đẩy chiếc gọng kính… bộ âu phục anh ta mặc có hơi cũ, mặc dù nó đã được là trông rất chỉnh tề, nhưng vừa thấy cũng biết không không còn mới. Y có chút giận dỗi nói:

- Những năm nay, khi làm những công việc thực sự đều có thể nhìn thấy anh, đến khi nói đến đãi ngộ tăng cấp liền quăng anh sang một bên.
- Kiến Xuân, ăn nói kiểu gì thế?
Triệu Vĩnh Lai nghiêm mặt, lập tức cũng nghĩ chính xác là như thế. Lục Vi Dân dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, nhưng dù sao cũng có rất ít kinh nghiệm… coi như là làm thư ký của Bí thư Hạ, nhưng làm thư ký cho nhân vật số một có phải nhất định làm Trưởng phòng hay không, làm Trưởng phòng có nhất định phải làm Trưởng phòng Tổng hợp hay không… Triệu Vĩnh Lai thực sự có chút ý kiến bất đồng, nhưng việc này cũng không vì ý của anh ta mà thay đổi. Muốn Trương Kiến Xuân làm chức Trưởng phòng này, anh ta cũng nói không ít lời tốt trước mặt Phan Tiểu Phương, thậm chí trước mặt An Đức Kiện. Nhưng kết quả thì sao? Vẫn là như thế. Việc này cũng thực sự có chút đả kích đối với tinh thần làm việc tích cực của Kiến Xuân.
- Trưởng phòng Triệu, tôi nói không đúng sao? Với kinh nghiệm, lý lịch bản lĩnh của anh, việc điều anh tới làm Trưởng phòng Thư ký là hoàn toàn chính đáng. Phó chánh văn phòng Phan khi đó kiêm chức Trưởng Phòng thư ký cũng là tập hợp quyền lực. Nhưng Lục Vi Dân đã làm được chuyện gì ghê gớm… chỉ dựa vào việc hắn phục vụ Bí thư Hạ tốt? Người ở bên cạnh lãnh đạo liền có thể chiếm lợi lớn như vậy?
Người đàn ông mặc âu phục tức giận bất bình, đầy hậm hực tìm không thấy chỗ để giải toả, chỉ có thể nói trước mặt lãnh đạo cũ.
- Đủ rồi! Kiến Xuân, suy nghĩ và cảm xúc này của cậu là không được!
Mặt Triệu Vĩnh Lai nghiêm lại, lạnh lùng nói:
- Mới có chút chuyện như vậy, mà cậu cũng thiếu kiên nhẫn sao? Cậu cũng là người đã lăn lộn ở Địa ủy nhiều năm, sao lại không hiểu quy củ như vậy?
Thấy cấp trên thật sự có chút nổi giận… Lúc này, người đàn ông mặc âu phục mới thở hổn hển, hít một hơi, oán hận ngồi ở ghế mây bên cạnh không lên tiếng nữa.
- Thế nào, cảm thấy chức Trưởng phòng Tổng hợp nên là do Trương Kiến Xuân cậu làm, người khác đều kém hơn so với cậu sao? Vị trí này không phải cậu thì không thể của ai khác? Tôi nói cho cậu biết, thiếu đi ai thì quả đất này cũng vẫn dịch chuyển. Văn phòng Địa ủy cũng tốt, phòng Tổng hợp cũng vậy, đều giống nhau!

Triệu Vĩnh Lai biết mình cần cảnh cáo và nhắc nhở người trợ lý trước kia có quan hệ khá tốt này, nếu không loại cảm xúc dùng trong công việc sẽ gây hại cho anh ta.
- Chỉ cậu là có bản lĩnh, người khác đều là khoác lác, nịnh hót mà đi lên. Ai ngồi ở vị trí này cũng ngồi không xong, không có cậu thì Phòng tổng hợp này không hoạt động nổi?
Lời nói của Triệu Vĩnh Lai không chút khách khí:
- Buồn cười! Cậu tin hay không, không nói Lục Vi Dân, nếu cậu không làm Phó phòng, còn nhiều người dòm ngó vị trí này, muốn tranh nhau chui lên! Đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới có thể làm được công tác này. Cậu nghĩ vậy gọi là tự cao tự đại!
Bị cấp trên cũ mắng một trận xối xả, mặt Trương Kiến Xuân lúc hồng lúc trắng, nhưng cũng không dám phản bác.
- Cậu cảm thấy Lục Vi Dân không thể ngồi được vị trí này? Tôi nói cho cậu biết, cậu hiểu về Lục Vi Dân được bao nhiêu?
Thấy Trương Kiến Xuân tuy buồn bực, nhưng lại ngồi ngoan ngoãn ở trước mặt mình không dám già mồm, giọng điệu Triệu Vĩnh Lai thoáng chuyển sang hoà hoãn:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi không phải nói Lục Vi Dân chính là kẻ thù của cậu, nhưng trong nội tâm cậu lại coi hắn như đối thủ. Vậy ngay cả đối thủ của mình, cậu còn không biết. Cậu định làm thế nào để đánh thắng trận này? Hơn nữa tôi có thể nói rõ cho cậu biết, nếu cậu đã coi hắn như là đối thủ, vậy cậu chẳng những không đánh thắng được trận này, hơn nữa sẽ còn hối hận không kịp.
Trương Kiến Xuân có chút không cam lòng lại có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn cấp trên cũ của mình, hiển nhiên nghe ra trong lời nói của cấp trên có hàm ý khác.
- Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết. Năm trước, khi Phó chánh văn phòng Phan và tôi nói về việc điều chỉnh của năm sau, tôi liền tiến cử cậu tiếp nhận chức vụ của tôi với Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan. Theo ý tôi, cậu cũng thực sự có thể đảm nhiệm được chức vị này. Nhưng lãnh đạo không tiếp thu ý kiến của tôi, mà yêu cầu Lục Vi Dân đến đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp.

Triệu Vĩnh Lai hít một hơi, dường như đang cân nhắc về lời nói:
- Nói thật, ban đầu tôi cũng có chút thái độ đối với việc này, nhưng tôi không cho rằng Lục Vi Dân chính là kẻ không có một chút bản lĩnh, chỉ thuần túy dựa vào nịnh nọt mà đi lên như cậu nói.
- Có lẽ cậu so với Lục Vi Dân càng thích hợp với vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này. Nhưng cậu không thể phủ nhận năng lực của Lục Vi Dân!
Triệu Vĩnh Lai ngẩng đầu lên, dường như đang suy nghĩ điều gì.
- Tôi từng biết, Lục Vi Dân ở Nam Đàm, trước khi làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện, đã đảm nhiệm Phó chánh văn phòng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Chắc cậu cũng biết khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm chứ? Nghe nói người khởi xướng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật này chính là Lục Vi Dân!
Trương Kiến Xuân kinh ngạc. Anh ta thật sự không rõ lắm về người trẻ tuổi từ Nam Đàm lên làm thư ký của Bí thư Hạ. Anh ta chỉ biết hắn là từ Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện, điều chuyển ngang đến đảm nhiệm Phó phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, không ngờ trước kia còn từng đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Phải biết rằng Khu kinh tế mới Nam Đàm này là một điều mới mẻ ở địa khu Lê Dương cũ. Có thể phát triển Khu kinh tế mới này cũng không phải là một chuyện đơn giản.
- Trưởng phòng Triệu, ý của anh muốn nói là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm này là do Lục Vi Dân làm lên?
Trương Kiến Xuân có chút chần chừ nói:
- Chuyện này thật không có khả năng chứ? Không phải hắn vừa mới tham gia công tác hơn một năm sao? Chẳng lẽ hắn vừa mới tham gia công tác liền được đề bạt lên sao?
- Hừ, ban đầu tôi cũng không tin. Hắn làm thư ký của Chủ tịch tiền nhiệm huyện Nam Đàm hơn ba tháng, sau đó liền đi chuẩn bị xây dựng Khu kinh tế mới này, chỉ trong mấy tháng liền lập ra Khu kinh tế mới. Chẳng qua sau đó bởi vì nguyên nhân khác mới bị điều tới Ủy ban công tác Đoàn. Nhưng hoàn toàn không thể nghi ngờ, Khu kinh tế mới này thật sự là do hắn một tay bày ra, một tay gây dựng.
Ở vấn đề này, Triệu Vĩnh Lai đã hỏi không ít người quen. Tuy rằng tất cả mọi người không nói tỉ mỉ, nhưng trên cơ bản vẫn là tán dương biểu hiện của Lục Vi Dân.
- Sự kiện kiwi ở Hoài Sơn khiến Bí thư Huyện ủy mất chức, nhưng Nam Đàm lại được tỉnh khen ngợi. Hiện tiếng tăm kiwi Nam Đàm lan xa, cũng là nhờ khi đó Lục Vi Dân còn công tác tại Huyện ủy Nam Đàm xử lý, lợi dụng Á Vận hội Bắc Kinh mà làm. Điểm này lại có mấy người biết được?

Trương Kiến Xuân há hốc miệng, không dám tin. Triệu Vĩnh Lai thản nhiên cười.
Khi anh ta vừa mới nghe nói thế, không phải cũng giống vậy sao?
Ban đầu, anh ta cũng không tán thành việc Lục Vi Dân tiếp nhận chức vụ Trưởng phòng Tổng hợp của mình, nhưng sau mấy lần tìm hiểu và nói chuyện với Phan Tiểu Phương, anh ta ý thức được Lục Vi Dân leo lên nhanh như vậy không phải đơn giản như mình tưởng tượng. Trong việc này, đương nhiên còn có sự coi trọng của Bí thư Hạ và Trưởng ban thư ký An, nhưng bản thân hắn thực sự có năng lực. Còn về những thăng trầm ở Nam Đàm, chẳng qua chỉ là chuyện người đi trà lạnh hết sức bình thường mà thôi, mà hiện tại chén trà này của An Đức Kiện chẳng những không lạnh, hơn nữa càng phát ra sức nóng. Lục Vi Dân tới đây, đương nhiên sẽ không ở dưới trướng người khác lâu.
- Kiến Xuân, giữ bình tĩnh, thể hiện thái độ đúng đắn. Tôi chỉ nói một câu với cậu. Phòng Tổng hợp này giống như cái ao quá nhỏ bé, không chứa được con cá lớn là Lục Vi Dân này đâu. Cậu chỉ cần an tâm công tác, cái gì nên là của cậu, trước sau cũng sẽ là của cậu. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ phối hợp thật tốt để Lục Vi Dân mau chóng làm quen với công tác, giúp hắn làm công tác của Phòng tổng hợp này cho thật tốt.
Triệu Vĩnh Lai trầm ngâm một chút mới nói tiếp:
- Cậu cũng biết, công tác chủ yếu của Lục Vi Dân là phục vụ Bí thư Hạ, việc treo cái biển Trưởng phòng Tổng hợp chỉ là giải quyết vấn đề cấp bậc. Bình thường, hắn sẽ không đặt bao nhiêu tâm trí vào công việc của phòng, công việc hằng ngày của Phòng tổng hợp vẫn phải dựa vào cậu. Tình hình này các lãnh đạo đều chú ý đến, có thể nói một thời gian sau, có thể nắm lấy công tác của Phòng tổng hợp hay không, lại là một sự khảo nghiệm với cậu.
- Đương nhiên, làm như thế nào để phối hợp với Trưởng phòng Lục, tập trung toàn bộ lực lượng của phòng đê hoàn thành công tác cho thật tốt, điều này cũng là một khối đá thử vàng để khảo nghiệm giác ngộ chính trị và tố chất của cậu. Bản thân cậu phải cân nhắc.
Cuối cùng, Triệu Vĩnh Lai bổ sung thêm một câu:
- Nhớ kỹ, bắt nạt người già, không bắt nạt người trẻ. Lục Vi Dân không phải là kẻ tầm thường, quan hệ tốt với hắn, chỉ có lợi chứ không có hại.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện