Quan Đạo Vô Cương

Chương 140: Kinh động đến Phó chủ tịch tỉnh


trước sau

Advertisement

- Diêu An, anh đừng có chụp mũ tôi tùy tiện như vậy, anh không dọa được người khác đâu! Đây là phục vụ riêng cho các anh chắc? Thật không biết xấu hổ mà còn lôi ra để nói, thật là vua thì yêu con trưởng, dân chúng thương con út nhỉ. Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu các anh là con bà lớn, các thành phố cấp ba khác đều là mẹ kế nuôi hay sao? Thành quả không tốt hiệu quả không cao thì đổ ngay lên đầu người khác? Người ta không đến Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu các anh là do chúng tôi hả? Anh nghĩ rằng trình độ của những thương nhân này lại thấp kém đến thế sao?
Lục Vi Dân không nể mặt vị Chánh văn phòng Ban quản lý khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu này một chút nào, không chút khách khí mà phản kích.
- Tôi nói cho anh biết, lý do quyết định khách hàng chọn nơi nào để đầu tư chỉ có một, ai có thể cho nguồn đầu tư của bọn họ sinh lợi nhanh nhất và nhiều nhất, bọn họ sẽ chọn nơi đó! Điều kiện không thích hợp, cho dù các anh sử dụng phương cách gì, bọn họ cũng không thể đầu tư dù chỉ một xu một cắc! Nếu bọn họ đánh giá cao Xương Châu các anh thì cho dù tôi có làm gì thì bọn họ cũng không thể chọn Nam Đàm chúng tôi. Nếu bọn họ đã không thích các anh thì dù có hay không có Nam Đàm chúng tôi đi chăng nữa bọn họ cũng không thể chọn các anh. Đạo lý chỉ đơn giản có vậy thôi! Chỉ điều này thôi mà cũng không hiểu, Chánh văn phòng Diêu à, chẳng trách thành tích thu hút đầu tư của Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu các anh lại tầm thường như thế!
Sắc mặt Diêu An từ hồng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang tím, hai bàn tay siết thành nắm đấm kêu răng rắc, huyệt Thái Dương bỗng nhiên giật mạnh. Y thấy mình sắp không kiềm chế nổi bản thân nữa.
Hội nghị lần này là hội nghị quan trọng nhất trong năm nay của Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu. Có thể nói để hội nghị này có thể giao cho Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu đảm trách, các lãnh đạo liên quan của thành phố đã không ít lần đấu võ mồm với tỉnh. Thậm chí có lãnh đạo tỉnh trong hội nghị thường vụ còn đưa ra ý kiến phản đối về việc tỉnh giao hội nghị này cho Xương Châu, cuối cùng vẫn là lãnh đạo chủ chốt tỉnh ra quyết định sau cùng mới xem như được xác định. Mục đích chính là muốn dồn toàn lực giúp đỡ Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu có thể tháo gỡ được cục diện trong năm này.
Phía thành phố cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng vào Khu công nghiệp kinh tế mới, hy vọng có thể thu được thành quả đáng kể ở hội nghị lần này.
Vì hội nghị này mà y đã phải bắt đầu chuẩn bị từ cả tháng trước, dồn hết tâm sức để sắp xếp.
Khu kinh tế mới thậm chí còn đặc biệt có lời với Cục công an thành phố, chính là để đề phòng những chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa một số thành phố cấp ba muốn đến hội nghị này kiếm chác cũng bị tỉnh và Thành ủy thông qua các con đường khác nhau cho ý kiến, trong đó ý kiến lớn nhất là Côn Hồ, Quế Bình và Thanh Khê. Ba thành phố vẫn là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy Uông đích thân đứng ra mở lời sắp xếp, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Hơn nữa đã xảy ra là xảy ra chuyện lớn đến thế này, làm ầm ĩ ngay chính trong hội trường.
Nhìn thấy các khách khứa xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có một số khách thương nhân còn đang hỏi thăm về tình hình Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm. Một cô gái xinh đẹp đang bận rộn không ngừng đưa danh thiếp, rõ ràng đó chính là người của tên Lục Vi Dân này. Còn những khách hàng thương nhân đó thì dường như rất hiếu kỳ với màn bất ngờ này, thêm vào cả cô gái yêu kiều ăn nói ngọt ngào, giới thiệu rất niềm nở, không ít người đều bắt chuyện với cô gái với thái độ rất chăm chú.
Màn kịch này thế là tan rồi!

Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người chú ý đến bên này, Diêu An thật sự cuống cuồng.
Đổng Chiêu Dương vô cùng thích thú mà theo dõi cuộc khẩu chiến của hai người.
Không còn nghi ngờ gì, người thanh niên này đã đạt được mục đích của hắn. Đổng Chiêu Dương nghi ngờ hắn thậm chí là cố ý bày ra cuộc đấu khẩu này là để gây sự chú ý của mọi người. Hắn đã khá thành công khi thu hút được sự chú ý của tất cả những người tham dự hội nghị. Các thương nhân xung quanh đều đã biết Xương Giang còn có một Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm, chỉ riêng điểm này thôi là hắn đã thành công rồi.
Không biết Lục Vi Dân này rốt cuộc là có thân phận như thế nào. Nhìn đối phương còn trẻ như vậy, chắc hẳn mới tham gia công tác không lâu, nhưng lý lẽ sắc bén chua cay thì lại giống như một tay già đời đã lăn lộn trong ngành này nhiều năm.
Đổng Chiêu Dương vốn có chút không vừa lòng khi tỉnh giao thẳng một hội nghị vốn dĩ nên thuộc quy mô toàn tỉnh cho thành phố Xương Châu này đảm trách toàn bộ. Nhưng phía Xương Châu đã mấy lần làm công tác thuyết khách thành công với Chủ tịch tỉnh Tôn, kết quả liền biến nó thành hội nghị lấy Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu làm trung tâm.
Phía Côn Hồ và Quế Bình cũng đã đặc biệt nêu ý kiến với mình về chuyện này, mình cũng là tốn không ít lời để làm yên lòng Côn Hồ và Quế Bình. Không ngờ hội nghị này vẫn xảy ra chuyện, chỉ là ông ta hoàn toàn không ngờ nó lại có thể đến từ Địa khu Lê Dương.
Diêu An đã không thể tiếp tục đấu võ mồm với tên điếc không sợ súng này nữa, cứ tiếp tục tranh cãi sẽ chỉ có thể cho hắn thêm đắc ý. Thanh âm của y trầm thấp và gay gắt khác thường ra lệnh cho mấy viên công an mặc thường phục đang đi tới:
- Trưởng phòng Lưu, anh hãy đưa người này ra ngoài, còn cả đồng bọn của hắn luôn! Bọn họ là cố tình đến gây rối, nhất định phải xử lý thật nghiêm khắc!
Lưu Phát Khuê cũng thật không ngờ chuyện này lại có thể làm ầm ĩ đến như vậy. Hai con chuột nhắt này lại dám ngang nhiên đối đầu với chủ nhà. Hơn nữa hình như còn là đến từ Lê Dương, huyện xa xôi hẻo lánh mà nhiều người ngay cả tên thôi cũng chưa từng nghe nhắc đến. Y không thể không khâm phục dũng khí của đối phương.
- Ôi cha, tại sao còn định dùng đến công an để tống cổ chúng tôi đi?

Lục Vi Dân nhìn lướt qua Diêu An và mấy người đang lao đến một cách khinh thường:
- Muốn đánh? Thật sự là thành câu chuyện lố bịch để mọi người chê cười! Trong một hội nghị thu hút đầu tư mà lại muốn diễn võ thuật đấy!
Đổng Chiêu Dương liếc nhìn Thiết Cương đang đứng bên cạnh. Vị Phó thị trưởng Xương Châu này sắc mặt vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy không ít khách thương nhân xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lại phía đó. Cả gương mặt y đã dài ra như mặt ngựa, sắc mặt thì thực sự phù hợp với họ của y – tái mét.
Trong trường hợp như thế này thì thật đúng là không nên làm khó đối phương. Nếu như phải dùng biện pháp mạnh để tống hắn và đồng bọn đi, buổi hội nghị này sẽ thành câu chuyện lố bịch để mọi người chê cười. Nhưng dù cho là Thiết Cương đích thân ra mặt xem ra đối phương cũng chưa chắc đã nể mặt. Kẻ đến từ chốn hoang vu hẻo lánh này thật là chẳng biết sợ gì, hôm nay gây náo loạn thế này đã đạt được mục đích rồi. Nghĩ đến đây Đổng Chiêu Dương liền không kìm nổi cơn giận, phải đích thân ra mặt.
Lục Vi Dân vẫn thật không ngờ trò này lại còn kinh động đến cả Phó chủ tịch tỉnh Đổng.
Sau khi thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Đổng nhẹ nhàng đến giảng hòa, hắn cũng biết mình nên nhân cơ hội mà xuống nước, nếu không nếu thực sự bị người của đồn công an đưa đi thì thực sự quá mất mặt.
Mục đích đã đạt tới, nên dừng lại thôi, đương nhiên chuyện này vẫn chưa xong. Đã đến nước này rồi, đương nhiên là phải chiếm lấy cơ hội mà mình nên cướp đoạt.
Lục Vi Dân đã hạ quyết tâm từ hôm nay đến ngày mai chắc chắn phải thăm hỏi một số mục tiêu đã ngầm chuẩn của mình. Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu không phải là lựa chọn duy nhất, nói thật thì một số dự án cũng không phù hợp để thực hiện ở Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu.
Giống như dự án sản phẩm chất dẻo của một thương nhân Phúc Kiến. Dự án này quy mô đầu tư không hề lớn, cũng không có bao nhiêu giá trị khoa học kỹ thuật. Yêu cầu của nó đối với điều kiện vận chuyển cũng không cao, yêu cầu duy nhất chính là giá nhân công và phí điện lực phải rẻ, giá đất cũng phải rẻ hết mức có thể. Một dự án như thế có đưa xuống khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu khu thì cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, chẳng kiếm lợi được bao nhiêu nhưng bỏ thì lại tiếc. Nhưng nếu thực hiện nó ở Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm thì lại là một dự án rất có ý nghĩa tiêu biểu.
- Ồ, đây chính là lý do mà cậu đến phá đám, có phải là hơi già mồm không?

Đổng Chiêu Dương nghe thấy những lời giải thích hùng hồn đầy lý lẽ Lục Vi Dân, bật cười, lại nhìn thoáng qua Tô Yến Thanh đang đứng cạnh hắn.
- Yến Thanh, vị đồng nghiệp này của cô cũng thú vị nhỉ.
Lục Vi Dân cũng không ngờ vị này Phó chủ tịch tỉnh Đổng lại rất thân quen với Tô Yến Thanh. Điều này khiến hắn càng tò mò về thân phận thực sự của Tô Yến Thanh. Tuy nhiên hắn cũng biết Tô Yến Thanh đã không muốn nhắc đến hoàn cảnh gia đình cô ta thì đương nhiên là có nguyên nhân của nó, cho nên cũng không hỏi nhiều.
- Không, không, Chủ tịch tỉnh Đổng, đây không phải là già mồm. Thật ra tôi lại thấy rằng lần này tỉnh đã thiên vị quá mức. Rõ ràng là một hội nghị thu hút đầu tư mang quy mô toàn tỉnh, tại sao lại có thể để riêng Xương Châu đảm nhận? Như thế không phù hợp với lẽ thường. Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu dĩ nhiên là gương mặt của vùng có nền kinh tế phát triển ở tỉnh. Nhưng đối với những vùng khác, đặc biệt là những vùng còn khó khăn mà nói, đối với một thời cơ như thế này, chúng tôi không dám đòi hỏi quá cao, nhưng ít nhất cũng nên cho chúng tôi một cơ hội cạnh tranh bình đẳng, đúng vậy không?
Trong đôi mắt đẹp Tô Yến Thanh ánh lên một tia sáng rực rỡ kỳ lạ. Cô sớm đã biết Lục Vi Dân rất xuất sắc, nhưng một người vừa tốt nghiệp đại học rồi tham gia công tác, lại làm cán bộ của một cơ quan tại một huyện nghèo nàn hẻo lánh, ở trước mặt Phó chủ tịch tỉnh lại có thể thản nhiên như không mà ăn nói rất đĩnh đạc. Khả năng đáng quý này không phải ai cũng có thể có được.
- Chủ tịch tỉnh Đổng, khi nãy tôi đã nói, khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu thu hút đầu tư, đối thủ cạnh tranh của nó nên là vùng duyên hải chứ không phải là những thành phố cấp ba trong tỉnh. Một khu công nghiệp kinh tế mới được xây dựng từ toàn bộ lực lượng của tỉnh, nếu như vẫn coi những Khu công nghiệp kinh tế mới ở các huyện nghèo nàn hẻo lánh như chúng tôi là đối thủ lớn thì tôi không thể không nói, như vậy là quá thất bại.
Lục Vi Dân nói không chút khách khí.
- Ha hả, tiểu Lục, mấy người bọn Phó chủ tịch thành phố Thiết mà nghe được những lời này của cậu thì không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu có chút vấn đề, nhưng cũng không đến mức quá kinh khủng như cậu nói. Mà sở dĩ tỉnh muốn giao hội nghị thu hút đầu tư lần này cho thành phố, hoặc là nói để khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu làm diễn viên chính, tỉnh cũng có suy xét của tỉnh, họ muốn chọn lấy một nơi làm điển hình đại diện. Tỉnh hy vọng Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu sẽ có thể mang lại thành quả to lớn, trở thành tấm gương cho toàn tỉnh học tập.
Đổng Chiêu Dương cười, người thanh niên này thật là có khí thế trẻ trung không ngại khó khăn, hơn nữa đặc biệt hiếm có là khả năng suy xét vấn đề rất sâu xa mà lại chu toàn tỉ mỉ, điều này rất khó có thể tìm thấy ở thanh niên.
- Đó không phải lý do, cung cấp điều kiện ưu đãi cho nơi vốn đã khá phát triển, mà lơ là bỏ mặc những nơi còn nghèo đói để họ còn khó khăn hơn. Tôi nghĩ bất luận thế nào thì việc này cũng không phù hợp với lẽ thường, mặc dù không giúp đỡ gì đặc biệt, tối thiểu là một môi trường cạnh tranh công bằng thì cũng nên tạo ra chứ?
Lục Vi Dân lắc đầu lia lịa.
- Thêm hoa cho gấm và đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, so sánh chúng với nhau thật sự khiến người ta khó lòng chấp nhận. Cho nên chúng tôi chỉ có thể làm theo cách của mình để tranh thủ thời cơ.

- Sao cơ, tiểu Lục, cậu vẫn chưa từ bỏ ư?
Đổng Chiêu Dương thật sự bị cậu thanh niên nhất quyết không nghe theo này thu hút.
- Tại sao phải từ bỏ? Tôi chỉ là đang làm công việc của mình mà thôi.
Lục Vi Dân nói rất nghiêm túc.
- Vậy cậu định làm như thế nào?
Đổng Chiêu Dương cười hỏi.
- Với những đơn vị nên đi chào hỏi liên hệ thì tôi sẽ đi liên hệ. Chiều hôm nay chẳng phải là phải đi thăm Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu sao? Chúng tôi sẽ không đi nữa, nhưng tôi nghĩ ngày mai chúng tôi sẽ tham gia hội nghị giới thiệu mở rộng. Nếu như những khách hàng thương nhân cảm thấy Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu không thích hợp thì tôi muốn mời bọn họ đến khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm chúng tôi khảo sát một chuyến. Còn việc chọn hay không chọn Nam Đàm chúng tôi thì cũng không sao.
Lục Vi Dân nói rất thoải mái.
Đổng Chiêu Dương quan sát một lượt người thanh niên tràn đầy nhuệ khí đang đứng trước mắt, lại như cười như không nhìn Tô Yến Thanh một cái:
- Tiểu Lục, tôi không tiện can thiệp vào việc của các cậu, có điều cũng nên biết có chừng có mực.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện