Quan Đạo Vô Cương

Chương 135: Cướp thịt từ trong miệng hổ


trước sau

Advertisement

Chiếc xe Thượng Hải cũ thả Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh ở đầu cầu rồi rời đi.
Chiếc xe Thượng Hải cũ này vốn là Hội đồng nhân dân huyện và Mặt trận Tổ quốc huyện dùng chung. Sau khi hai chiếc Santana bắt đầu phục vụ quân đội một thời gian ngắn, thì nó bị để ở trong huyện. Nhưng sau khi thành lập khu kinh tế mới vì để mở ra cục diện thì chiếc Thượng Hải cũ vốn được gọi là chủ lực quản gia được cấp cho khu kinh tế mới.
Điều này cũng đã từng gây ra sự bất mãn rất lớn cho Phó chủ tịch thường trực huyện Tào Cương.
Ở huyện công việc dùng xe vốn không nhiều, chỉ có duy nhất hai chiếc Santana. Ngoại trừ Bí thư huyện ủy An Đức Kiện có một chiếc ra thì một chiếc còn lại là cấp cho mấy người nhàn rỗi Hội đồng nhân dân huyện. Điều này cũng gây nên không ít tranh luận trong huyện.
Tào Cương đã từng trong một hoàn cảnh riêng tư đã nói Thẩm Tử Liệt đang dùng một chiếc Satana để mua Hội đồng nhân dân huyện, và nói rất rõ ràng.
Nhưng không dễ phủ nhận được rằng chiếc xe Santana kia sau khi được giao cho Hội đồng nhân dân huyện thì mối quan hệ giữa Hội đồng nhân dân huyện và Chính ủy bên này trở nên thân thiết vô cùng. Đặc biệt là Lâm Thuận Lộc bất kể là ở Hội đồng nhân dân huyện hay là ở hội nghị thường vụ thì đều rất nhiệt tình ủng hộ công tác của Thẩm Tử Liệt. Chiếc Santana đã có hiệu quả rõ rệt.
- Yến Thanh, vậy chiều mai ba giờ tập hợp ở khách sạn Cẩm Phong được không?
Lục Vi Dân duỗi người. Ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ, mùi vị của Thượng Hải cũ thực sự khiến người ta không hài lòng lắm. Thảo nào chiếc Santana có thể mạnh mẽ chen vào một trong những thương hiệu từng là xe chuyên dụng của quan viên Trung Quốc, khiến nó biến mất trong trí nhớ của mọi người.
- Được. Chiều mai hội nghị bắt đầu đưa tin. Sáng ngày hôm sau thì sẽ có một hội nghị tọa đàm triển vọng đầu tư, buổi chiều hình như là cùng với các đại biểu hội nghị đi tham quan khu khai thác kinh tế kỹ thuật Xương Châu.Tôi cảm thấy hội nghị này dường như là thành phố Xương Châu rất quan tâm. Xem ra thì trong tỉnh cũng là hy vọng các nhà đầu tư một lần đến khảo sát đầu tư có thể quan sát nhiều hơn khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu, chứ không hy vọng có mấy chuyện phức tạp phát sinh. Nếu không thì sẽ không đến mức ngay cả hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng không được mời tham gia.
Tô Yến Thanh khứu giác rất nhạy bén. Ánh mắt cũng rất kén chọn. Quan trọng hơn là quan hệ của cô rất phức tạp, dường như gọi vài cuộc điện thoại thì đã có chút hiểu biết về hội nghị này rồi. Liên tưởng đến công ty sắt thép Xương Châu năm ngoái nhấc tay cái đã mua tám nghìn thùng trái kiwi. Đây là điều mà không phải bất cứ ai cũng làm được. Có thể liên tưởng đến đằng sau Tô Yến Thanh còn có một căn nguyên sâu xa không bình thường.

- Khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu là khu khai thác đầu tiên ở tỉnh ta, cũng là khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật đầu tiên của địa khu Trung bộ. Về danh nghĩa là thuộc về thành phố Xương Châu nhưng về cơ bản thì vẫn là coi như là do tỉnh và thành phố phối hợp tạo ra. Rất nhiều chính sách và dự án của tỉnh đều chủ động nghiêng về khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu. Nhưng dù là như thế thì nghe nói các lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh vẫn là không hài lòng lắm với sự phát triển của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu. Tôi đoán rằng trong tỉnh trong thành phố hầu như đều có một số áp lực, vì thế nên mới suy xét chuyển sang vào khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu mà đáng lẽ nên là hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh. Chỉ sợ rằng các lãnh đạo các thành phố Côn Hồ, Quế Bình trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Lục Vi Dân cùng Tô Yến Thanh đi đến đứng tại trạm xe bus 38. Tô Yến Thanh ở phố Đại Dung, đó là trung tâm của thành phố, có rất nhiều xe bus và xe điện đi qua, xe bus 38 đến phân xưởng là tuyến ngắn nhất
- Hoàng đế thương con cả, thường dân yêu quý con út. Xem ra khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu cũng coi như là đứa con cả của tỉnh Xương Châu.
Tô Yến Thanh nói một câu tục ngữ.
- Vậy thì khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm kia của chúng ta có được coi là đứa con út hay không?
- Ha hả, chắc là không được. Chúng ta đều phải dựa vào chính bản thân mình. Tuy nhiên dựa vào chính bản thân mình thì càng tốt hơn, có thể cứng rắn chẳng sợ ai châm chọc gì.
Lục Vi Dân giọng điệu khá là cứng rắn.
- Vậy cách làm này của chúng ta có bị coi là có chút lén lút hay không?
Tô Yến Thanh nghiêng đầu mỉm cười.
- Quyền quyết định cuối cùng là ở trong tay nhà đầu tư, có thích hay không, có lựa chọn hay không thì đều là nhà đầu tư phán đoán, chẳng ai có quyền ép buộc họ cả. Chúng ta chỉ có thể cung cấp một đường dẫn để khiến họ có thể tìm hiểu về huyện Nam Đàm của chúng ta một cách càng chân thực, trực quan. Lẽ nào như thế là sai sao? Lẽ nào họ không lựa chọn Nam Đàm của chúng ta thì nhất định sẽ chọn Xương Châu? Có lẽ người ta sẽ chuyển ra ngoài tỉnh chăng?

Lục Vi Dân không cho là đúng, thản nhiên nói:
- Nếu như có thành kiến hẹp hòi như vậy thì tôi chỉ có thể nói bản thân người làm chủ chột dạ hụt hơi, bản thân không có đủ năng lực. Điều kiện tốt như thế này mà cạnh tranh còn không thắng được thì còn trách ai cơ chứ?
- Anh rất có sự tự tin?
Tô Yến Thanh nhìn theo xe 38 đang chầm chậm đi tới, chuẩn bị lên xe.
- Phải thử thì mới biết được. Ngay cả cái dũng khí thử mà cũng không có, thì làm được gì chứ?
Lục Vi Dân ân cần xách giúp Tô Yến Thanh cái túi xách ở bên chân, cười cợt nhả nói:
- Tôi tin rằng hai chúng ta liên kết với nhau thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tô Yến Thanh không ngờ một Lục Vi Dân luôn trầm tĩnh trong mắt cô lại có thể nói một câu dí dỏm như vậy. Ngẩn ra một lúc rồi cười phù ra một tiếng:
- Vi Dân, khó có khi anh có tâm trạng tốt thế này. Tôi cảm thấy bản thân mình già cỗi, so với anh thì anh lại như ông cụ non. Tôi lại tự cảm thấy thẹn. Hôm nay nghe được hai câu nói này của anh mới thấy trấn an phần nào.

- Làm sao lại cảm thấy tôi vẫn còn trái tim tuổi trẻ? Bao lâu nay tôi biểu hiện già dặn vậy sao?
Lục Vi Dân hơi xúc động trong lòng. Trải qua sóng gió kiếp trước, tâm trạng của bản thân đã có chút khác biệt rồi. Hắn luôn đang điều chỉnh chính bản thân mình.
- Ừ, ít nhất hôm nay tôi mới nhìn thấy sự chân thực của anh.
Tô Yến Thanh hé miệng cười, lên xe phất tay:
- Hy vọng anh có thể giữ được như thế.
Mãi cho đến khi về nhà Lục Vi Dân vẫn chìm trong tâm trạng kỳ lạ. Hắn tỉ mỉ cảm nhận lại cảm nhận hơn nửa năm nay của mình, dường như là sống trong một hoàn cảnh có chút hư vô vậy, luôn luôn thấy khó để cho mình hoàn toàn có thể hòa nhập vào đó, không thể sống cuộc sống đích thực của mình. Nhưng dường như bản thân luôn không hề ý thức được điều này, cho đến hôm nay Tô Yến Thanh trong lúc vô tình lại nhắc đến.
Vừa phải kiên định theo mục tiêu mà mình đã đặt ra, nhưng cũng không cần thiết phải quá gò bó tình cảm chân thực của chính mình. Mà trước đây bản thân mình dường như lại quá quan trọng việc kiếp trước, rồi lại còn có ý thức đè nén cái kiếp này. Điều này khiến cho mình thậm chí có chút cảm giác vô vị với cuộc sống.
Đây vốn là một xã hội đầy những hy vọng và ước mơ. Mà vận mệnh giao cho mình một cơ hội chưa từng có như thế này thì bản thân mình tại sao lại không vừa nỗ lực phấn đấu ở cái thế giới vô cùng tuyệt vời này, vừa cố gắng hưởng thụ tất cả cơ chứ?
Khách sạn Cẩm Phong vẫn luôn được coi là một trong ba khách sạn tốt nhất của Xương Châu. Khi khách sạn Shangri-La và Holiday Inn xuất hiện thì khách sạn Cẩm Phong luôn được xưng là khách sạn số một của Xương Châu.
Mặc dù là khách sạn Shangri-La và khách sạn Holiday Inn sau khi xây dựng ở Xương Châu đã cướp đi nhiều điểm nổi bật của khách sạn Cẩm Phong, nhưng rất nhiều hội nghị quan trọng trong tỉnh thì người ta đều thích họp ở một khách sạn có dư vị lịch sử như khách sạn Cẩm Phong này.
Khách sạn Cẩm Phong, tòa nhà chính là một công trình kiến trúc kiểu đơn thể hai mươi tám tầng. Ở toàn bộ khu Nam Phiến của Xương Châu thì luôn được coi là hạc giữa bầy gà. Cho đến hai năm nay thì một số kiến trúc cao tầng không ngừng xuất hiện khiến cho vị trí nổi bật của nó bị thách thức.

Nhưng là một công trình kiến trúc có tính tiêu chí của địa khu Thành Nam. Tất cả những người ở Xương Châu khi nói đến vị trí địa lý của vùng này thì đều thích coi công trình kiến trúc này làm vật tham chiếu.
Khu uống cà phê của Khách sạn Cẩm Phong được gọi là nơi phong cảnh đẹp nhất Xương Giang, hành lang trên nước ý nhị độc đáo, rất có mùi vị cổ xưa của kiến thúc xây dựng vùng sông nước Giang Nam, khiến cho khách sạn Cẩm Phong bỏ xa rất nhiều khách sạn khác
Nước được dẫn từ sông Vô Ưu, được tinh lọc chảy một vòng bao quanh tòa nhà chính của khách sạn Cẩm Phong. Còn tường gỗ thô tinh khiết và tưởng thủy tinh cùng với thực vật dạng dây leo, những bụi cây nhỏ và những cây cao to hỗn tạp lẫn nhau, đan xen san sát cùng với môi trường bên ngoài non nước bao quanh hình thành nên một môi trường sinh thái tự nhiên như mộng ảo.
Vào mùa đông, kéo tấm rèm ra, mặc cho ánh nắng mặt trời rọi xuống, hơi ấm chan hòa. Ngày mùa hè, khí lạnh mạnh mẽ men theo tường thủy tinh từ từ thổi ra. Dải rừng thực vật xanh tươi bên ngoài vương vấn. Trong tiếng Saxophon nhẹ nhàng hay trong tiếng đàn dương cầm thanh thoát, một cốc cà phê đến từ bên ngoài, sự thanh thản dễ chịu đó đủ để khiến người ta khó quên.
Chả trách không ít những học giả văn nhân và nhà nghệ thuật trong nước đến Xương Châu thì đều thà chọn khách sạn Cẩm Phong, mà rất nhiều người cho rằng là một nơi khá là cũ kỹ, chứ không muốn đến sống ở khách sạn Shangri-La và khách sạn Holiday Inn xa hoa.
- Bể dâu cuộc đời là một vẻ đẹp, một vẻ đẹp trải qua sự lắng đọng, luôn luôn có thể lên men tình cảm. Cũng giống như một loại trà nào đó, sau khi lên men thì càng đậm càng nồng. Ngồi ở nơi đây có thể đắm chìm vào bên trong. Vì thế nên rất nhiều người thích lựa chọn nơi này chứ không muốn nơi hiện đại đầy đủ hơn như ở khách sạn Shangri-La và khách sạn Holiday Inn
Lục Vi Dân nhấp miệng uống một ngụm cà phê. Ánh mắt nhìn theo dòng cà phê trong cốc. Hương thơm quanh quẩn khiến hắn thực sự có chút muốn bỏ hết tất cả tham vọng công việc trong tay nhưng không được. Đến đây đầu tiên là làm việc, sau đó mới là hưởng thụ.
Kiếp trước thời gian hắn đến đây không ít, đã quen mắt với bảng giá cà phê ở đây. Thậm chí đã từng có một hồi ức ấm áp với một cô gái làm việc ở đây. Chỉ có điều cô gái đó sau khi bản thân xác định sẽ không có được kết quả gì thì liền rời khỏi nơi này. Nghe nói là trở về quê tìm một anh chồng hiền lành chất phác, mở một quán cà phê ở trong một thị trấn nhỏ dưới quê, làm ăn kinh doanh cũng khá tốt.
- Đây chỉ là một hồi ức vô căn cứ mà người ta sa vào. Đây là một dấu hiệu giả tạo tâm lý của người không đối diện với hiện thực. Hơn nữa khó nghe một chút chính là tâm tính đà điểu.
Tô Yến Thanh không chút khách khí chọc vào tính khoe khoang của Lục Vi Dân, thanh âm trong trẻo dễ nghe tựa như tiếng tiêu. Ngay cả hai người nước ngoài ngồi ở cách đó không xa cũng không kìm nổi quay đầu lại nhìn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện