Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 55: Hoàn hương (1)


trước sau

Advertisement

Bốn tên thanh niên ngồi gần cửa sổ, tên nào tên náy mặt mày âm u, chẳng hề phù hợp với không khí trong tửu lâu.

- Tên tiểu tử này là bè đảng của Thẩm Kinh?
Một tên thanh niên trông khá anh tuấn, nhưng mặt hơi dài một chút hỏi.

- Nhất định là đúng.
Tên thanh niên mặt rỗ bên cạnh gật đầu:
- Thấy bọn chúng suốt ngày dính với nhau như hình với bóng.

- Vô dụng, lại còn mặt trắng.
Một tên béo bĩu môi, gặp một miếng thịt đầy mỡ, nhai ngấu nghiến, miệng nói không được rõ:
- Ghét nhất là kẻ đẹp trai hơn ca....

Lời còn chưa dứt, một tên thanh niên tai dơi mặt chuột vỗ một cái vào ót hắn, thấp giọng mắng:
- Nói bậy, tên tiểu tử đó có chỗ nào so được với ca?

Tên béo biết mình lỡ lời, lén liếc nhìn tên mặt dài, thấy mặt hắn càng dài ra, vội rụt cổ lại cười giả lả:
- Nhìn qua thì rất đẹp trai, kỳ thực càng nhìn càng khó coi, làm sao mà so với ca được.

Tên mặt dài mặt sầm xuống, nheo mắt nói:
- Nghe đâu y cũng sắp vào trường họ tộc, tên tiểu tử Thẩm Kinh kia cuối cùng cũng tìm được người giúp rồi.

- Ca sợ gì?
Mặt rỗ cười nịnh:
- Lão Tứ mới có một tên, ca lại có ba người chúng tôi cơ mà.

- Đúng thế đúng thế, ba người gộp lại hơn Gia Cát Lượng.
Mặt chuột cũng cười:
- Tên tiểu tử đó lợi hại hơn được Gia Cát Lượng sao?

Tên mặt dài lúc này thái độ mới hòa hoãn hơn một chút, gật gù:
- Nghĩ một kế dằn mặt tên tiểu tử đó, để cho y biết quy củ, chớ có quá thân cận với Lão Tứ.
Mấy tên đó liền thì thào thương lượng.

....

Thẩm Mặc thu nhận một chùm long nhã, mấy trái táo đỏ, một ít sơn dược, còn cả một mớ rau hẹ, coi như thu nhận tâm ý của những người láng giếng, mới thoát thân được.

Mang những món tiền nhẹ tình nặng này về Thẩm gia đại viện, y chuẩn bị báo với cha một tiếng rồi đi thăm Trường Tử.

Ai ngờ trong Văn Đào viện đã chật ních người, vừa mới thấy y tới liền vây lấy, thay nhau reo hò:
- Tài tử nhà chúng ta trở về rồi.

Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Các ngươi là ai thế, làm sao ta lại thành của nhà các ngươi rồi?" Lúc này Thất cô nương chen tới bên cạnh y, hết sức vinh dự cười giới thiệu với y, đây là Thất đại cô, Bát đại thẩm, kia là Tam đại thúc, Nhị đại gia, dù sao đều là thân thích của y, hơn nữa đều thuộc loại có thể cùng chết chung khi ... Chu di cửu tộc.

Nghe bên tai cứ ù ù, Thẩm Mặc đau hết cả đầu, nhỏ giọng nói với Thất cô nương nhờ chống đỡ, bản thân thì lấy danh nghĩa "thỉnh an phụ thân", đường hoàng đi lên lầu.

Kết quả trên lầu cũng có khác, Thẩm lão gia không ngờ đích thân tới lầu gác nhỏ của cha con họ, ngồi ở bên giường vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với Thẩm Hạ.

Thẩm Mặc không dám chậm trễ, trước tiên hành lễ với Thẩm lão gia rồi mới chào cha, sau đó quy củ đứng sang một bên nghe hai vi trưởng bối nói chuyện.

Thẩm lão gia cười thân thiết nhìn y, nói với Thẩm Hạ:
- Khánh Chi này, đệ sinh được một nhi tử giỏi đấy.

Thẩm Hạ cũng nhìn Thẩm Mặc, mặt không che giấu được sự tự hào, nhưng lại nói trái với lòng:
- Con trẻ làm bừa mà thôi, Đại lão gia quá khen rồi.
Nói rồi trầm giọng hỏi Thẩm Mặc:
- Ngươi ôm cái gì trong lòng đó kia?

Thẩm Mặc biết ông đang làm ra vẻ quyền uy, lòng cười thầm, bề ngoài lại nhu thuận đáp:
- Bẩm phụ thân đại nhân, đây là do khi hài nhi trở về, láng giềng xung quanh tặng cho ạ.

- Hử?
Thẩm Hạ vểnh râu trợn mắt:
- Ngươi còn dám lấy đồ của người khác ? Ta dạy ngươi như thế nào?

Thẩm Mặc vội tỏ ra sợ hãi giải thích:
- Phụ thân đại nhân bớt giận, vừa mới thấy hài nhi trở về, láng giềng liền kéo nhau tới tặng cho hài nhi, hài nhi chối từ không được, chỉ đành nhận một chút tâm ý thôi.
Nói rồi một tay nâng số đồ đó lên nói:
- Phụ thân xem, cũng chẳng đủ một bữa cơm, hài nhi chỉ thu nhận tấm lòng, không tính là lấy đồ của người chứ ạ?

- Hừ, khéo bao biện.
Thẩm Hạ lúc này mới tha cho y, quay sang than thở với Thẩm lão gia:
- Đại lão gia xem cái thằng bé này, nói một câu nó có mười câu đối đáp, thật sự là ương bướng điêu ngoa, có điều cũng may bản tỉnh không xấu.

Thẩm lão gia cười tủm tỉm nói:
- Khánh Chi lão đệ, không phải ta nói đệ, thế này là đệ có phúc mà không biết. Triều Sinh tương lai sẽ thành đạt lớn, đệ cứ đợi mà hưởng phúc đi.

Thẩm Hạ vẫn lắc đầu:
- Biết mấy thức kỹ xảo vặt vãnh không tính là bản lĩnh, đọc sách giỏi mới thành đạt được.

Thẩm lão gia cười ha hả:
- Té ra lão đệ lo lắng cái này.
Quay sang nói với Thẩm Mặc:
- Triều Sinh, lần trước nói bảo cháu tới trường họ tộc đọc sách, về sau lại xảy ra chuyện tỉ thí, ta sợ cháu phân tâm cho nên mới không bảo Thẩm Kinh hẹn cháu đi học, hiện giờ chuyện qua rồi, cháu xem có muốn nghỉ vài ngày, hay ngày mai tới báo danh luôn.

Thẩm Mặc nhìn cha một cái, cười khổ đáp:
- Cứ đi luôn ngày mai đi ạ.

- Biết tiến lên là rất tốt.
Thẩm lão gia vỗ cánh tay Thẩm Hạ nói:
- Trường học họ tộc chúng ta miễn đóng học phí, cho ăn trưa, người có thành tích kiệt xuất được cấp bổ trợ. Hơn nữa hiện giờ là do Thuần Phủ dạy học, lão đệ còn lo lắng gì nữa.

- Chẳng lẽ là Thanh Hà tiên sinh?
Thẩm Hạ cả kinh.

- Còn có thể là ai?
Thẩm lão gia cười:
- Thuần Phủ sẽ dạy bảo tốt Triều Sinh, đệ cứ yên tâm đi.

- Tiên sinh uổng tài rồi.
Thẩm Hạ từ trong kinh ngạc khôi phục lại, mặt đầy nghiêm túc nói:
- Ngươi phải biết quý trọng cơ hội theo Thanh Hà tiên sinh học tập, học tốt học vấn, càng phải học tốt cách làm người.
Đây là lần thứ hai trong vài canh giờ ngắn ngủi có ngươi tôn sùng Thanh Hà tiên sinh rồi, làm Thẩm Mặc rúng động, thầm nghĩ :" Xem ra ông Nhị gia mặt đen đó đúng là có chút tài."

Thẩm lão gia lại bảo cha con họ từ lầu gác chuyển xuống:
- Ta đã sai người đi quét dọn cho cha con lão đệ một cái tiểu viện, kề sát chỗ ở của ta, chúng ta sau này có thể thoải mái chuyện trò.

Thẩm Hạ bị đãi ngộ bất thình lình làm cho không biết phải ứng phó thế nào, căn bản không biết phải chối từ ra sao. Chỉ thấy Thẩm Mặc đem đống cù mài ngô sắt gác sau đầu, Thẩm Hạ lập tức hiểu ý nói:
- Đại lão gia, ý tốt vốn không nên chối từ, chỉ có điều học sinh đã nhận công việc của huyện nha, đợi thân thể này khá hơn, liền phải tới làm việc rồi.

(Đại Minh luật) có ghi rõ :" Phàm ti quan lại, không ở trong nhà quan mà ở tại nhà dân trên phố, đánh mười tám gậy." Thẩm lão gia cũng đã từng làm quan, tất nhiên là biết điều này, chỉ đành thôi:
- Nếu đã như thế ta cũng không cố giữ nữa.
Rồi dặn dò Thẩm Hạ dưỡng bệnh cho tốt, đứng dậy nói với Thẩm Mặc:
- Vốn muốn chúc mừng lớn cho hiền chất, về sau nhớ ra cháu đang trong thời gian chịu tang, chỉ đành thôi vậy, thật sự không phải với cháu rồi.

Thẩm Mặc cười ôn hòa:
- Thẩm Mặc lần này không thất bại toàn nhờ Đại lão gia tương trợ, còn chưa cám ơn Đại lão gia nữa, Đại lão gia nói "không phải", học sinh không mặt mũi nào nữa.

- Xem ra là ta làm trái rồi.
Thẩm lão gia cười ha hả:
- Ta đã sai bảo nhà bếp mang một bàn tiệc ngon cho hai cha con đệ, không có người ngoài quấy rầy ăn uống càng thống khoái hơn, điều này ta hiểu.
Nói rồi đứng dậy cáo từ.

Thẩm Mặc vội tiễn ra ngoài cửa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện