Quận Chúa, Quận Mã Lại Ghen Rồi!!

Chương 4


trước sau

Advertisement
Sớm ngày mai, Yến Linh lan từ Quận phủ bước ra liền gặp Lạc Kim Hàn, cô phớt lờ bước qua hắn.

-Thê chủ sớm như vậy đã đi rồi ? - Lạc Kim Hàn cố bình tĩnh gắng nói.

-Ừm. - Cô lạnh nhạt trả lời.

-Thê chủ cứ vậy mà đi đến quận mã mình cũng không thèm nhìn một cái. - Sắc mặt Lạc Kim Hàn dần lắng xuống.

Cô im lặng, trong đầu từ hôm qua đến giờ vẫn luôn nghĩ đến Lam Thanh. Lạc Kim Hàn giận đến run người, giựa vào đâu thê tử của hắn hắn lại không thể đụng. Cô chuẩn bị rời đi liền bị Lạc Kim Hàn kéo lại.

-Yến Linh Lan, suy cho cùng ta cũng là lang quân ngươi.

-Lang quân ? Ha,... là Lạc thế tử nghĩ nhiều rồi, nếu không phải là bệ hạ ép ta nhất định sẽ không lấy ngươi. Lạc Kim Hàn ngươi đừng có mơ tưởng. - Cô hất tay hắn ra lạnh lùng quay người rời đi.

Lạc Kim Hàn đứng chôn chân, vì sao chứ? Hắn có điểm nào không tốt bằng lũ người kỹ nam kia có điểm nào không bằng họ, hắn không cam! Y có thể không yêu hắn có thể lạnh lùng bỏ mặc hắn, hắn cũng chẳng cần địa vị này, nhưng đừng để hắn cô đơn một mình như vậy có được không?

Yến Linh Lan vừa ra ngoài liền gặp phải Bắc thị vệ bên cạnh bệ hạ. Bắc Kính cẩn trọng cúi chào y.

-Phong Sương quận chúa, bệ hạ cho triệu kiến người.

-Ta biết rồi.

Nói rồi, nàng cùng Bắc thị vệ đến tẩm cung của bệ hạ. Nàng vào trong, bệ hạ đang cùng nam sủng của người cười đùa cũng thật vui vẻ.

-Hạ thần tham kiến bệ hạ.

-Miễn lễ.

Bệ hạ đưa tay mời nàng đứng dậy, nam sủng bên cạnh biết điều liền lui ra.

-Bệ hạ cho gọi thần không biết có việc gì ?

-Linh Lan, ta nghe nói muội đêm tân hôn không ở cùng Lạ Kim Hàn mà lại chạy đến lầu xanh, điều đó có phải thật không ?

-Chuyện này.... - Cô ấp úng.

-Linh Lan! Muội coi lời nói của ta như gió thổi qua tai sao? - Bệ hạ tức giận đập mạnh xuống bàn.

-Bệ hạ, muội và Lạc thế tử đều không yêu nhau há có thể cùng nhau nảy sinh loại cảm xúc kia. Bệ hạ xin người đừng làm khó ta.

Yến Linh Lan trong lời nói rõ là đang muốn chống đối, ngăn cách rõ rệt nước sông không phạm ước giếng, Lạc Kim Hàn và nàng tuyệt không thể nảy sinh tình cảm, không thể có ham muốn đụng chạm.

-Linh Lan, ta biết muội vẫn còn yêu Lý Nguyệt nhưng muội nên nhớ Lý Nguyệt cùng Lam Thường đã kết hôn hơn nữa đã có đứa con trai đầu. Muội cũng nên buông tay rồi, nên quên hắn đi.

Buông tay ? Ha,... chuyện này mà cần người khuyên sao ? Nàng sớm đã buông tay rồi, nàng sớm đã không còn hi vọng cùng người kia kết phu thê. Hiện tại trong lòng nàng chỉ còn là oán hận, oán mẫu thân nàng năm đó quyết trí muốn Lý Nguyệt kết hôn với Lam Thường, hận Lý Nguyệt không nói với nàng một câu đã rời đi.

-Linh Lan, ta mong muội suy nghĩ lại. Muội lui đi, ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi.

-Hạ thần xin lui. - Cô liền lập tức rời đi.

Không muốn nghĩ đến điều đó lại mỗi ngày những người kia đều không ngùng gợi lại cho nàng, những quá khứ đau khổ đó nàng sớm đã muốn quên đi.

Nàng rời đi, rơi vào trầm ngâm mà suy nghĩ, suy nghĩ năm đó có phải nàng nên đến cướp hôn ? Có phải nàng nên trông chừng Lý Nguyệt kỹ hơn mới không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra ?

Nàng về đến gần cửa phủ, một chiếc xe ngựa đang ở gần đó đợi nàng trở về.

-Cung chủ. - Tuyết Ngôn Sênh lại gần kính cẩn cúi chào nàng.

-Hai vị Thạch Thanh cung kia đã đến ? - Nàng hỏi

-Đã đến. - Ngôn Sênh trả lời.

Nói rồi, nàng lên xe ngựa ngồi tư thế nghiêm chỉnh, tay đỡ lấy đầu nhắm mắt suy tư. Nhìn dáng vẻ thật trầm luân. Xe ngựa di chuyển không nhanh không chậm hướng đến Chúc Linh thành mà đi.

Trên đường, xe ngựa bị một đám sơn tặc bao vây, chúng ép nàng xuống ngựa muốn nàng giao ra toàn bộ của cải. Quá hơn nữa bọn chúng thậm chí muốn nàng giao Ngôn Sênh cho bọn chúng.

-Dừng xe! - Một nữ sơn tặc từ đâu xuất hiện chặn đầu xe của nàng. Đám còn lại cũng chạy ra bao vây quanh xe giơ đao đe doạ - Người trên xe mau xuống!

Tuyết Ngôn Sênh sắc mặt đanh lại nắm chặt dây cương dáng vẻ như muốn đánh bọn họ.

-Ngôn Sênh, bọn họ chỉ là sơn tặc muốn cướp của, đem cho họ ít tiền là được rồi đừng gây xô xát.

-Vâng,

Ngôn Sênh rời xe đem một túi vàng bạc đưa cho nữ sơn tặc kia, nữ nhân kia lại không biết điều nhìn thấy Ngôn Sênh cũng xinh đẹp liền nắm lấy cổ tay y kéo vào trong lòng.

-Nam nhân này thật xinh đẹp, không bằng cùng bổn lão nương chơi đùa một chút.

-Háo sắc! Bỏ ta ra! - Ngôn Sênh sức lực không bằng nữ nhân kia ở trong lòng ả vùng vẫy không thôi.

Nàng ngồi trên xe nghe thấy người kia muốn đem người của nàng đi nàng đương nhiên không thể để yên. Nàng dùng khinh công nhanh như gió thổi lao ra tung một cước vào mặt nữ nhân kia đem Tuyết Ngôn Sênh ôm vào trong lòng.

-Người của ta, ai dám động ? - Cô nét mặt đanh lại, đôi mày hơi cau tức giận gằn giọng nói.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện