Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 32: Say rượu


trước sau

Advertisement

Đối diện nhà trẻ có một chiếc xe sang trọng đậu bên đường, bên trong xe có một người đàn ông trung niên đầu hai thứ tóc ngồi, sắc mặt uy nghiêm lạnh lùng, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh ngoài cửa sổ.
"Ông chủ..." Một người đàn ông khác ngồi ở ghế tài xế  quay đầu lại cung kính lên tiếng.
Người đàn ông  là ông chủ ngẩng đầu nhìn người vừa gọi mình, tay nắm quải trượng đầu rồng thêm chặt, trầm giọng nói:"Đi điều tra thân thế của cô gái cùng hài tử kia, ngày mai gọi Cố Thục Phân về nhà một chuyến."
"Vâng." Người tài xế nghe dặn dò xong, khởi động xe rời đi.
.........................
Xe taxi đỗ trước tiểu khu ,  Kiều Thanh Vũ vẫn dựa lên vai Mạc Ngạn ngủ, cả hai ngồi rất gần nhau nên Mạc Ngạn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kiều Thanh Vũ. Mạc Ngạn cúi đầu nhìn, người kia đang nhắm chặt mi, hình như đang cảm thấy không được thoải mái.
Xe taxi vẫn đỗ dưới lầu, Mạc Ngạn vỗ vỗ hai má Kiều Thanh Vũ, nàng giật giật chậm rãi mở mắt.
"Kiều đội trưởng, tới nhà rồi, lên nhà ngủ tiếp." Mạc Ngạn vừa nói vừa mở cửa đỡ nàng ra khỏi xe.
Kiều Thanh Vũ lúc này do rượu ngẫm chậm nên cơ thể nàng mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nàng tùy ý để Mạc Ngạn đưa mình lên nhà. Bởi vì uống rượu nên cơ thể khó chịu, cả người nóng không chịu được.
"Rất khó chịu sao?" Mạc Ngạn nhăn mi ngày càng sâu, cúi đầu nhìn Kiều Thanh Vũ ôn nhu hỏi.
"Tôi.....buồn nôn....hức" Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu, bộ mặt ủy khuất, vô lực nhìn Mạc Ngạn nói.
"Mau về nhà."  Mạc Ngạn nhìn dáng đi khập khiễng, xiêu vẹo của Kiều Thanh Vũ cảm thấy lên được tới nhà chắc còn lâu lắm. Cô nhìn xung quanh mình chỉ thấy Cố a di ôm Đồng Đồng đang đi phía trước ngoài mấy người các cô ra thì không có ai khác.
Mạc Ngạn cầm hai tay của Kiều Thanh Vũ vòng qua cổ mình, tay ôm eo Kiều Thanh Vũ thì hạ thấp xuống dùng sức nhấc bổng nàng lên.
"A..." Kiều Thanh Vũ đột nhiên bị bế lên, bất ngờ hét lớn.
Đồng Đồng đang trong lòng Cố a di nghe tiếng thét của Kiều Thanh Vũ vội quay đầu lại, theo bản năng gọi:" Mụ mụ..."
Mạc Ngạn mỉm cười nhìn Đồng Đồng, làm động tác nhíu mày ý bảo bé con im lặng, đừng làm ồn.
Cố Thục Phân nghe tiếng của Đồng Đồng cũng quay đầu lại, thấy Mạc Ngạn đang bế cô gái kia, mặt mày cười hớn hở đi về phía bà. Cố Thục Phân thấy động tác của Mạc Ngạn cũng liền dỗ bé con đi vào thang máy.
"Mau thả tôi xuống, tôi có thể tự đi." Kiều Thanh Vũ phát hiện mình bị Mạc Ngạn bế lên để về nhà cho nhanh. Nàng tuy rằng thân thể đi đứng không vũng nhưng tinh thần thì lại vô cùng tỉnh táo, nàng biết Mạc Ngạn đang chiếu cố  mình cùng bé con, hiện tại còn đang ở nhờ nhà Mạc Ngạn.
Tuy rằng sau khi say rượu, có Mạc Ngạn ở bên cạnh khiến Kiều Thanh Vũ an tâm, có thể tùy ý đưa nàng đi đâu cũng được...Nhưng hành động lúc này của Mạc Ngạn khiến nàng sợ hãi, hành động không phải là thân mật hơi quá sao?
"Cô đừng lộn xộn nữa, cẩn thận không tôi tuột tay làm cô té bây giờ." Mạc Ngạn không để ý tới lời kháng cự nhỏ của Kiều Thanh Vũ, chỉ ôm chặt nàng nhanh chân bước vào thang máy.
Kiều Thanh Vũ nằm trong lòng Mạn Ngạn, lúc này nàng mới có cơ hội ngắm nhìn Mạc Ngạn ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên cơ thể lại khó chịu, nàng theo bản năng nắm chặt vạt áo của Mạc Ngạn, thì thào nói:"Tôi muốn nôn....."
Kiều Thanh Vũ thì thào xong liền vùi mặt vào lòng Mạc Ngạn nỉ non, tựa như một chú chim én nhỏ nép vào tổ ấm của mình.
Mạc Ngạn chưa từng nghĩ Kiều Thanh Vũ lại có bộ dáng ôn như như vậy, tim cô lại đập nhanh hơn. Nhìn khuôn mặt khó chịu của Kiều Thanh Vũ cô cũng không thể hưởng thụ cảm giác phấn khích kia lâu hơn, trong đầu chỉ mong sớm về đến nhà.
Vào nhà, Mạc Ngạn trực tiếp bế Kiều Thanh Vũ vào nhà tắm, bên trong có một cái bồn tắm lớn. Mạc Ngạn ôm Kiều Thanh Vũ nhưng có chút do dự.
"Tiểu thư, con đừng như vậy đặt cô ấy vào bồn tắm, dễ bị cảm lạnh lắm. Mau đưa cô ấy ra ngoài đi để a di chuẩn bị phòng cho khách." Cửa phòng tắm bị mở ra, Cố a di ôm Đồng Đồng bước vào.
Mạc Ngạn gật gật đầu, ôm Kiều Thanh Vũ ra ngoài, không chút do dự đi về phía phòng ngủ của chính mình. Dùng chân đá cửa phòng, đặt Kiều Thanh Vũ  nằm trên giường mình, đem chùy thủ giấu dưới gối đi cất.
"A di...Mụ mụ làm sao vậy?"
Mạc Ngạn vừa định cởi áo khoác ngoài của Kiều Thanh Vũ thì giọng của bé con vang lên, quay đầu lại thì thấy bé con đã đi tới bên cạnh Kiều Thanh Vũ. Mạc Ngạn mỉm cười nhìn bé con, đứa nhỏ thật là lúc nào gặp mình cũng gọi a di.
Mạc Ngạn tiếp tục giúp Kiều Thanh Vũ cởi áo khoác, ôn nhu nói:"Mụ mụ con uống rượu nên cần nghỉ ngơi sớm, không thể chăm sóc Đông Đồng, hôm nay Đồng Đồng ngủ một mình có được không?"
"Dạ được, bình thường Đồng Đồng cũng ngủ một mình." Bé con tự hào khoe, bé nhìn Kiều Thanh Vũ nằm trên giường, nói:"Nhưng mà...tại sao mụ mụ lại uống rượu?Thật là không nghe lời, thật là không ngoan." Bé con vừa nói vừa đưa hai tay sờ sờ má Kiều Thanh Vũ.
Mạc Ngạn nhìn bộ dáng trách yêu của Đồng Đồng với Kiều Thanh Vũ cảm thấy vô cùng dễ thương, nhưng muốn Kiều Thanh Vũ nghỉ ngơi nên đành đuổi khéo:"Đồng Đồng ngoan, đi ra chơi với bà Cố đi, để mụ mụ con nghỉ ngơi có được không ?Mai mụ mụ sẽ khỏe lại."

Đồng Đồng nhìn Mạc Ngạn gật đầu, bé con kiễng chân hôn lên má của Kiều Thanh Vũ.
Mạc Ngạn mở to mắt , nhìn biểu tình tràn đầy đau lòng của Đồng Đồng, trong lòng ngạc nhiên, một đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã biết chăm sóc người khác. So với bạn bè cùng trang lứa thì bé con trưởng thành hơn rất nhiều, cô không thể tưởng tượng được người lạnh lùng như Kiều Thanh Vũ lại có thể dạy dỗ bé con tốt như vậy.
"Tiểu thư, phòng khách đã chuẩn bị xong rồi, a di có làm chút canh giải rượu, mau cho cô ấy uống đi." Cố Thục Phân đẩy cửa vào, tay bưng một chén canh nóng còn nghi ngút khói. Mạc NGạn gật đầu nói:"Cố a di, người đưa Đồng Đồng đi nghỉ ngơi đi, để con lo cho cô ấy là được rồi."
"Ân." Cố Thục Phân đặt chén canh lên kệ tủ đầu giường rồi bế Đồng Đồng ra ngoài.
Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ đang nằm trên giường bỗng cảm thấy luống cuống không biết làm gì. Cô ngồi xuống giường cởi giày cao gót ra cho Kiều Thanh Vũ.
Mạc Ngạn vừa đem giày cao gót đặt xuống sàn thì nghe thấy tiếng nôn mửa. Mạc Ngạn quay đầu sang, liền thấy Kiều Thanh Vũ đang chìa đầu ra cạnh giường nôn ra sàn nhà.
 Mạc Ngạn mặt đầy hắc tuyến không nói gì... Aaaaa sàn nhà sạch sẽ của mình, cô đang định cởi giày xong sẽ bế nàng vào phòng vệ sinh nhưng không ngờ nàng lại làm ngay trong phòng ngủ cửa mình, người có tính sạch sẽ như cô làm sao có thể chịu được cảnh này.
Kiều Thanh Vũ căn bản là không ăn gì vào bụng khi uống rượu nên khi nôn ra ngoài nước thì không còn thứ gì khác. Nàng không thể ngăn cơn buồn nôn nên mới nôn ra phòng ngủ của Mạc Ngạn.
Nôn xong, Kiều Thanh Vũ cảm nhận được một bàn tay đang vỗ nhẹ nhẹ vào lưng mình, giọng yếu ớt nói:"Xin lỗi, làm dơ sàn nhà cô."
Mạc  Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đã tỉnh táo lại không ít, cô lấy khăn ướt lau miệng cho nàng, vừa lau vừa trách mắng:"Ai bảo cô uống nhiều rượu như vậy chứ?"

"Tôi cũng đâu uống nhiều tới mức đó chứ." Kiều Thanh Vũ chống tay muốn ngồi dậy.
Mạc Ngạn ôm Kiều Thanh Vũ giúp nàng ngồi dậy, lại trách tiếp:"Ai uống rượu cũng bảo mình không uống nhiều, chưa say?" 
"Tôi muốn nôn." Kiều Thanh Vũ gắng sức bò xuống giường.
Mạc Ngạn nhìn bộ dạng yếu ớt của Kiều Thanh Vũ, vươn tay ôm lấy nàng. Lúc cơ thể cả hai tiếp xúc với nhau, Mạc Ngạn cảm nhân được cơ thể của Kiều Thanh Vũ đang run lên, Mạc Ngạn cười xấu xa, xoay người bế nàng vào nhà vệ sinh.
Bế Kiều Thanh Vũ vào nhà vệ sinh xong Mạc Ngạn đi ra ngoài, nhìn đống hỗn độn trong phòng liền nhíu mày ra khỏi phòng.
Vốn định đi tắm một chút lại bị những tiếng cười đùa giòn tan ở phòng khách thu hút, Mạc Ngạn liền đi ra phòng khách.
Ở Phòng khách, Cố a di cùng Đồng Đồng đang ngồi trên sofa coi hoạt hình, thấy Mạc Ngạn tới bé con vội đứng lên ghế nói:"Mạc a di, mụ mụ đang ngủ sao?"
"Không phải, mụ mụ đang nôn ở trong nhà vệ sinh."
Đồng Đồng nghe Mạc Ngạn nói mặt mày nhăn lại, lập tức bước xuống sofa chạy nhanh tới phòng Mạc Ngạn.
"Con đi đâu vậy?" Mạc Ngạn thấy vậy vội giữ bé con lại, cảm thấy lạ,hỏi.
"Đồng Đồng muốn đi chăm sóc mụ mụ."

Cố Thục Phân đi tới bế Đồng Đồng, nói:"Đồng Đồng ngoan, đừng phá, để Mạc a di chăm sóc cho mụ mụ, chúng ta đi ăn cơm ha." Sau ngẩng đầu nói Mạc Ngạn:"Tiểu thư, a di đưa Đồng Đồng đi ăn cơm, có việc gì cứ gọi a di."
Mạc Ngạn gật đầu, xoay người đi tắm.
Tắm xong Mạc NGan tiếp tục dọn bãi hỗn độn trong phòng. Cô nhìn nhà vệ sinh, bên trong không có chút động tĩnh gì liền cảm thấy kì lạ, người kia vào nhà vệ sinh đã lâu lắm rồi sao còn chưa chịu ra nữa.
Chờ một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, Mạc Ngạn vội đẩy cửa xông vào.
Không gian bên trong khá lớn, Bồn tắm to làm người ta muốn nằm hưởng thụ trong đó. Mà quả thật có người nằm trong đấy thật, cái người lạnh lùng ngạo kiều Kiều Thanh Vũ cả người không mặc gì đang đắm mình trong làn nước nóng. Mạc Ngạn nuốt nước bọt, nhìn cô gái mình thích tắm trước mặt mình không có biết bao nhiêu hương diễm a..









trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện