Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Bông Hoa Ngọc Bích (2)


trước sau

Advertisement
Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một phen, đáp: “Phố Trường nhạc là chỗ tốt, chỉ là bánh bột mì của ta có thể bán được hay không, trong lòng ta vẫn không thể chắc chắn.”

“Ai cùng ngươi nói cái này?” Từ bà bà nhẹ giọng nói: “Miễn ca này, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nguyệt Nha Nhi đã sớm biết nàng ta muốn hỏi cái này, trong lòng cũng không muốn nói về việc này, liền giả vờ ngây ngốc: “Không biết nữa, cũng không nói đến hai câu.”

Từ bà bà chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Ngươi cũng nên chú tâm một chút.”

“Điểm tâm tự nhiên là muốn làm.”

Nguyệt Nha Nhi đàng hoàng trịnh trọng nói hươu nói vượn.

Từ bà bà trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để nói tiếp.

“Hì hì” một hồi, Nguyệt Nha Nhi cười ra tiếng, mặt mày vui vẻ:

“Được rồi, không đùa người nữa. Can nương, Miễn ca nhìn rất tốt, nhưng ta hiện tại cũng không muốn nghĩ tới việc cưới gả.”

“Cũng sắp tới cập kê rồi, làm sao có thể không nghĩ được?”

“Thứ nhất ta không có tiền, hai lại không có nhà, vậy phải thành thân như thế nào đây?”

Nguyệt Nha Nhi nói rằng: “Lại nói bây giờ ta còn trẻ, lúc này không kiếm tiền, vậy lúc nào mới kiếm tiền?”

Từ bà bà nhìn nàng phát sầu:

“Ngươi nha đầu từ chỗ nào học được nhiều câu ngụy biện như vậy? Chúng ta là nữ nhân, tìm một phu quân yêu thương mình mới là chuyện đúng đắn. Nhà, tiền bạc, đây đều là chuyện mà đàn ông bận tâm.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn nàng cười, cũng không đồng ý cũng không phản đối, một bộ khó chơi.

Từ bà bà rót cho nàng bát trà, khuyên nhủ:

“Nguyệt Nha Nhi, sự việc ngươi nghĩ cũng quá đơn giản. Ngươi là một cô nương, muốn chống đỡ môn hộ, có bao nhiêu khó khăn. Cho dù muốn bán đồ ăn, ngươi nhìn dễ dàng, bắt tay vào làm mới thấy khó!”

“Ngươi ngày hôm nay đi phố Trường Nhạc, nhìn nhiều người bày sạp lớn như vậy, có cô nương nào lớn như ngươi đi bày sạp bán hàng không?”

Nguyệt Nha Nhi không nói lời nào, nàng thật sự không nhìn thấy cô nương nào lớn như nàng bày sạp hàng ven đường.

Tình cờ có mấy bà bán hoa, nhấc theo giỏ hoa đi qua người nàng, có nhưng là nữ thương nhân.

Từ bà bà tiếp tục khuyên:

“Ngươi nếu thật sự xuất đầu lộ diện trên đường phố, ngày sau làm sao có thể tìm được một vị hôn phu? Nữ nhân trong những nhà có tiền kia, đều phải bó chân nhỏ!”

“Huống hồ, ngươi đến phụ mẫu đều không có, làm sao chống đỡ môn hộ? Cho dù là muốn thành lập nữ hộ, nữ gia đình này thông thường là quả phụ, có mấy người nữ hộ là mười mấy tuổi?”

Bà nói tình chân ý thiết, Nguyệt Nha Nhi biết Từ bà bà là vì muốn tốt cho nàng, ôn nhu nói:

“Can nương Mạc Ưu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Từ bà bà thở dài:

“Chúng ta những người từng trải nói chuyện, các ngươi đều không thích nghe. Quên đi, ta cũng không phải thân nương của ngươi. Chính ngươi nên nghĩ kỹ.”

Tư tưởng có sự khác biệt, không phải một hai lời là có thể xóa bỏ. Nguyệt Nha Nhi cùng bà cáo biệt, xoay người trở về nhà.

Bột mì còn lại trong nhà, Nguyệt Nha Nhi phân chia ba phần, mỗi một phần đủ làm ba cái bánh bột mì.

Nàng lại mua thật nhiều cân rau chân vịt cùng một quả bí đỏ lớn, lần lượt sơ chế, tạo thành bánh bột mì với hình dạng khác nhau.

Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp

Lửa bên trong bếp vẫn không được lớn quá, nước sôi ùng ục trong nồi. Nguyệt Nha Nhi đem lồng hấp khép lại, đem giấy và bút mực lấy ra, đặt trên bàn vuông nhỏ.

Bán điểm tâm có một cái không được, điểm tâm đều là đặt ở trong hộp, không thể tại mọi thời điểm lấy ra để mời chào khách hàng.

Nói đến, hương tửu còn sợ nước trong ngõ nhỏ.

Hôm nay Nguyệt Nha Nhi ở phố Trường Nhạc nhìn thấy, người ta mời chào khách hàng, không phải chờ khách hàng quen đến thăm, chính là mở rộng yết hầu hét to.

Lực của thanh âm kia, nàng là tự nhiên không bằng.

Nếu so với hét to không được, tuyên truyền của nàng thế nào cũng phải có một số điểm nổi bật riêng.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ một hồi lâu, quyết định vẽ một tấm áp phích.

Dù sao bây giờ trên đường người đi qua đi lại, đại số vẫn không thể nhận ra được chữ nào, vẫn là tranh vẽ tuyên truyền hiệu quả hơn.

Nàng ở hiện đại thì học vẽ từ tiểu học, vẽ một tấm áp phích chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Trong lòng trước tiên xác định bản thảo, vẽ một con gấu trúc đang nâng khay điểm tâm.

Dù sao thuốc màu là mua không nổi, trong tay nàng chỉ có một bộ giấy bút mượn từ nhà Ngô Miễn, vẽ gấu trúc là thích hợp nhất, dùng tranh thủy mặc vẽ một con gấu trúc đáng yêu mập mạp.

Vẽ điểm tâm là quan trọng nhất, Nguyệt Nha Nhi dựa trên bàn, vẽ từng nét từng nét.

Không có cách nào, giấy chỉ mua một tấm, tay run lên, tờ giấy liền phải bỏ đi.

Đang vẽ đến tai của gấu trúc, đột nhiên nghe thấy tiếng chửi má nó kinh thiên động địa, hóa ra là hàng xóm sát vách cãi nhau.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Nguyệt Nha Nhi sợ đến giật mình, tay run lên, lỗ tai xuất hiện một nét nghệch ngoạc.

Nàng nhìn áp phích chưa hoàn thành, khóc không ra nước mắt, chuyện này phải làm thế nào đây?

Suy nghĩ một chút, nàng mang theo đau lòng, đành vẽ một con vật khác trước.

Tốt xấu gì cũng là loài động vật phổ biến một thời của mấy trăm năm sau, nàng vừa vẽ một bên cười.

Mãi đến tận mặt trời lặn về phía tây, Nguyệt Nha Nhi mới vẽ xong bức tranh.

Ngày hôm đó nàng ngủ rất sớm, gà gáy thì dậy.

Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi còn có chút đắc ý, nàng vậy mà có thể dậy sớm đến như vậy!

Ai biết đẩy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, hóa ra đại nương nhà hàng xóm đã ngồi trước cửa dỗ hài tử.

Cái này cũng là lẽ thường, vì tiết kiệm đèn đuốc, gia đình nghèo ai không ngủ sớm?

Ngủ sớm, tự nhiên dậy sớm.

Nguyệt Nha Nhi vác đòn gánh, trước tiên gõ cửa nhà Từ bà bà, đem bút mượn được để trước ở nhà bà.

Từ bà bà nhìn nàng, có chút phát sầu: “Thân thể ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể gánh được đòn gánh nặng như thế?”

“Không có chuyện gì, quen thuộc là được.”

Phải biết, nàng lúc trước là thiếu nữ có thể ôm bình nước leo năm tầng đấy!

Nhưng mà mới đi được nửa đường, Nguyệt Nha Nhi giống như trái cà tím héo, mệt mỏi.

Đòn gánh trên vai càng gánh càng nặng, ép tới nàng thật sự khó chịu.

Nguyệt Nha Nhi cắn răng, ở trong lòng cổ vũ bản thân.

Không thể dừng. nàng nhắc nhở mình, dừng lại sẽ không muốn nhúc nhích nữa.

Thật vất vả gánh đòn gánh tới chỗ cần đến, vừa nhìn, vị trí tốt đều bị người khác chiếm gần hết rồi.

Những người này đến cùng là đến từ bao giờ để chiếm vị trí?

Có bà bán hoa nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi sững sờ ở tại chỗ, cười nói:

“Còn lo lắng cái gì, tiểu cô nương, ngươi còn không đi chiếm trước một mảnh đất đi, còn chần chừ đến chỗ cũng không có.”

Nghe xong lời này, Nguyệt Nha Nhi vội vã đi tới rìa đường, đem đòn gánh buông ra.

Vai đột nhiên nhẹ đi, lúc này mới phát hiện, trên lưng mình sớm đã ra rất nhiều mồ hôi.

Nàng một mặt hướng bà bán hoa nói cám ơn, một mặt đem thành phẩm của mình bày ra.

Người là lần đầu bày sạp, dù sao cũng hơi luống cuống tay chân.

Bán hoa bà nhìn thấy nàng đáng yêu, hiện tại vừa không có khách, liền chỉ điểm vài câu.

Nguyệt Nha Nhi nghe xong làm theo, quả nhiên thuận lợi hơn nhiều.

Sạp hàng dọn xong, dùng cành cây dính gạo nếp dẻo treo lên áp phích.

“Thực sự đa tạ ngài.” Nguyệt Nha Nhi luôn miệng nói cảm tạ.

Bán hoa bà khoát tay chặn lại, tỉ mỉ nhìn áp phích tranh thủy mặc, cười nói: “Biện pháp mời khách này của ngươi đúng là hiếm thấy, con sói này trông thật buồn cười!”

Nàng nói không sai, lúc này mời chào khách hàng, hoặc là gọi, hoặc là cầm trong tay một chuỗi trúc với cái mõ, giọng vang vọng.

Nếu là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ngoại trừ một cái cổ họng tốt, hơn nửa trong tay sẽ nắm một cái “Kinh khuê diệp”, đó là lục lạc.

Một đường lắc, trong miệng hô, mời chào khách hàng.

Trong tay Nguyệt Nha Nhi không có “Kinh khuê diệp”, hai lại không buông ra yết hầu gọi, chỉ có thể lấy tấm áp phích làm điểm nổi bật.

Duyên cớ này dăm ba câu cũng nói không hết, Nguyệt Nha Nhi chỉ đối bà bán hoa cười cười, không có nói tiếp.

Bà bán hoa nhìn một lúc “tranh sói”, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu cô nương, thứ ngươi bán gì? Điểm tâm sao?”

“Dạ vâng.”

Nguyệt Nha Nhi đơn giản mà mở nắp hộp ra, cầm một cái bánh bột mì ra, đặt trên bàn làm mẫu.

“Cái này là bông hoa phỉ thúy.” Nàng chỉ chỉ bánh có rau chân vịt.

“Cái này là bánh bột mì vàng ngọc.” Đây là bánh có bí đỏ.

Bà bán hoa thấy sáng mắt lên, nhìn bánh bột mì này, lại nhìn hoa quế bán nát bên trong rổ của nàng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Hoa này của ngươi, lại so với hoa thật của ta còn đẹp hơn một chút.”

Nghe xong lời này, người bên cạnh dồn dập tập hợp lại đây nhìn.

Mắt thấy sắp thành một đoàn nhỏ, người qua đường bên ngoài cũng tò mò.

Xem náo nhiệt chính là thiên tính của con người, dồn dập xúm lại đây, đẩy ra dây đỏ bên cạnh.

“Đây là vị gì?” Trong đám người có người hỏi.

Nguyệt Nha Nhi cười tươi tắn đáp: “Bông hoa phỉ thúy là mặn, bánh bột mì vàng ngọc là ngọt.”

“Bao nhiêu tiền một cái?” Bà bán hoa hỏi.

Nguyệt Nha Nhi có chút eo hẹp nói: “Năm văn một cái.”

Giá tiền này, bọn họ đến cùng là mua hay là không mua?

Mọi người vây quanh xem, lại không có người mua, cuối cũng chờ được người thứ nhất ăn.

“Cho ta một cái.”

Nguyệt Nha Nhi trong lòng vui vẻ, trong đám người tìm nơi phát ra âm thanh.

Đã thấy là Ngô Miễn, một tay nhấc theo giỏ hoa quả, một tay đưa tới năm đồng tiền.

Nàng sửng sốt một lúc, lập tức bừng tỉnh, dùng giấy dầu bọc một cái, đưa cho hắn.

Ngô Miễn tiếp nhận, cắn một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Hương vị rất ngon.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Bà bán hoa cúi người, cười nói: “Cậu bé kia ta biết, chưa bao giờ nói dối. Tiểu nương tử, cũng bọc cho ta một cái.”

Có một thì có hai, có hai thì có ba.

Đợi được đến khi mặt trời sưởi ba sào thì, hai phần bánh bột mì được Nguyệt Nha Nhi chọn cũng đã bán gần hết.

Nguyệt Nha Nhi đóng lại nắp hộp, nhìn một khay bánh bột mì còn lại, tính toán trước khi nào mới có thể bán được.

Lúc này đi tới một người đeo hai cái nhẫn, hỏi cũng không hỏi, chỉ nói: “Cho ta gói sáu cái.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn một thân váy áo của nàng, nhìn không giống người của gia đình giàu có, không biết sao lại ra tay xa hoa như vậy.

Nhưng nàng cũng không phải thể hỏi thăm người ta, đàng hoàng bọc sáu cái bánh bột mì cho nàng.

Lần này, chỉ còn dư lại bốn cái.

Nhất thời không có khách đến, Nguyệt Nha Nhi ở trên băng ghế nhỏ ngồi xuống, trong lòng nghĩ trước, nếu là không có ai lại đây mua, nàng đơn giản đem bốn cái bánh bột mì coi như bữa trưa, về sớm chút.

Nàng ngồi một lúc, bởi vì dậy quá sớm, cơn buồn ngủ ập đến, chỉ có thể lên dây cót tinh thần bảo vệ sạp hàng.

Một đôi giầy thêu, đứng ở trước đòn gánh.

Là một nữ nhân tầm hai ba mươi tuổi, mặc váy áo màu trắng, trâm cài trên thái dương.

Nàng là nha đầu gả cùng của Tiết gia, ăn mặc so với khuê nữ tầm thường chú ý hơn.

Nhứ nhân nhìn chằm chằm bức vẽ này, liếc nhìn một trận, mới hỏi: “Tranh này của ngươi có bán hay không?”

Nguyệt Nha Nhi nhất thời tỉnh cả ngủ, trợn to mắt hỏi: “Ngươi muốn mua tranh?”

Thẩm mỹ của cô nương thực sự là vượt qua sự ràng buộc của thời đại nha.

Nhứ nhân hơi khép hàm nói, nói: “Bao nhiêu tiền.”

Nguyệt Nha Nhi còn thật không biết, nàng sửng sốt một chút, nói: “Ngài nhìn trúng, so với năm đồng tiền nhiều hơn là được.”

Năm đồng tiền, là giá vốn mua giấy mượn bút.

Nhứ nhân hơi nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này làm thế nào mà bàn chuyện làm ăn được?

Nàng suy nghĩ chốc lát, lấy ra bạc —— đây là ít bạc vụn duy nhất trong túi của nàng.

“Gói lại cho ta.”

“Vâng.”

Nguyệt Nha Nhi cũng không biết một hạt bạc nhỏ này giá trị bao nhiêu, nhưng dù sao cũng quý hơn năm đồng tiền đúng chứ?

Liền vui vẻ ra mặt thay nhứ nhân đem tranh gấu trúc cuộn lại, dùng dây buộc, đưa cho nàng.

Nhứ nhân tiếp nhận tranh, thuận miệng hỏi: “Ngươi bán điểm tâm gì vậy?”

Nguyệt Nha Nhi mở ra nắp: “Bông hoa phỉ thúy cùng bánh bột mì vàng ngọc, liền còn lại bốn cái.”

“Bao nhiêu tiền một cái?”

Nguyệt Nha Nhi mở ra bàn tay: “Năm văn.”

Nhứ nhân nhìn này bánh bột mì đẹp đẽ, liền lại lấy ra một viên bạc.

Nhìn này viên bạc, Nguyệt Nha Nhi có chút phát sầu.

“Vị cô nương này, ta cũng không có tiền trả lại.”

Nàng gặp qua chưởng quỹ dùng bạc thối tiền lẻ, cái này cần dùng một loại công cụ đặc thù, đem bạc tháo ra, đặt ở trên đòn cân nhỏ, kém bao nhiêu lấy bao nhiêu.

Nguyệt Nha Nhi không có món đồ kia, như thế nào có thể thối lại bạc lẻ?

Huống hồ nàng đối với bạc đổi sang tiền đồng cũng không quen thuộc, chẳng lẽ dùng hàm răng cắn sao?

Nhứ nhân lại nhíu nhíu mày lại: “Không cần tìm, ngươi bọc lại cho ta là được.”

Nói xong, nàng tiếp nhận bánh bột mì, xoay người rời đi.

Nguyệt Nha Nhi luôn mồm nói cảm tạ, nhìn bóng người của nàng biến mất ở bên trong tường cao viện sâu.

Truyện convert hay : Kiếm Vực Thần Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện