Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Bàn môn tả đạo


trước sau

Trước khi đứa trẻ mất tích, chỉ là nhiều lần nghe đồn vào đêm khuya có thể nghe được từ giếng cạn truyền ra tiếng khóc trẻ con, ngoài ra không có cái gì kỳ quái. Mà lần này, Trình gia trừ nghe được tiếng khóc, thế nhưng còn bị quỷ náo loạn, rất nhiều hạ nhân Trình gia đều thấy.

Bởi vì chuyện này tương đối khó giải quyết, cho nên mọi người đều chuẩn bị đi Trình gia xem. Việc này không nên chậm trễ, mọi người rửa mặt thay y phục, liền chạy đi.

Mọi người còn chưa đi đến cổng Trình gia, liền nhìn thấy có gia đinh đứng chờ. Vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy bọn họ, gia đinh lập tức liền chào đón.

“Mấy vị quan gia, các ngài rốt cuộc đã tới, mau mau xin mời vào bên trong!”

Hắn nói, lập tức hô lớn:

“Mau đi kêu lão gia tới!”

Mọi người được nghênh đón vào sảnh đường. Cũng không có gì khác thường, cũng không có nhìn thấy dấu chân máu như Trương Long Triệu Hổ nói. Phỏng chừng là ở nội đường bên trong.

Bọn họ cũng không thể trực tiếp đi vào trong, phải đợi chủ nhân đồng ý mới được.

Liền nghe được âm thanh “lộc cộc”. Trình lão gia thực mau đã đi ra tới. Ông ta chống một cái quải trượng, cùng với hôm trước nhìn thấy khác nhau rất lớn. Có vẻ trong một đêm già đi không ít, vốn tuổi không còn trẻ, lúc này như là ông lão bảy tám chục tuổi.

Trình gia nhị phu nhân đỡ Trình lão gia đi ra. Trình lão gia khuôn mặt tiều tụy, phỏng chừng là bị quỷ dọa sợ. Vị tiểu thiếp lại là mặt mày hồng hào, không có một chút lo sợ nào, dường như không bị quỷ dọa sợ.

Trình lão gia vừa ra tới, vội vàng bước như chạy tới, thiếu chút nữa lệ đầm đìa, nói:

“Tạ đại nhân! Triển đại nhân! Các vị đại nhân. Cầu xin các vị, nhất định phải điều tra rõ! Trình mỗ chưa bao giờ làm cái gì trái với lương tâm. Đầu đêm qua trong nhà lại có thứ không sạch sẽ quấy phá. Có gia đinh nhìn thấy con ta đầy người là máu, từ trong giếng bò ra, còn chạy đi khắp nơi, đến nay vẫn còn lưu dấu chân máu! Trình mỗ chỉ sợ là con ta bị oan ức! Thỉnh các đại nhân hỗ trợ!”

Trình lão gia nói liền quỳ xuống. Tạ Nhất chạy nhanh ngăn lại, nói:

“Trình lão gia, những việc này sau hãy nói. Có thể để chúng ta đi nhìn xem cái giếng nước sau hậu viện cùng dấu chân máu trước được không?”

Trình lão gia nói:

“Đúng đúng đúng! Đi xem đi xem, mời mời.”

Trình lão gia đáp ứng liên hồi, ngay sau đó nói với tiểu thiếp bên cạnh hai câu. Tiểu thiếp cũng không giống như khi ở trước mặt Trình phu nhân, kiêu căng ngạo mạn. Nàng ôn nhu đáp ứng, nhu tình như nước. Ngay sau đó liền thấy Trình lão gia rời đi.

Mọi người có chút khó hiểu hai mặt nhìn nhau.

Không phải nói dẫn bọn họ đi xem giếng nước ở hậu viện cùng dấu chân máu sao? Như thế nào đột nhiên liền rời đi?

Lúc này tiểu thiếp cười tủm tỉm nói:

“Các vị đại nhân, hôm qua trong nhà ta có quỷ quấy phá. Bởi vậy lão gia một đêm không ngủ, hiện giờ thân thể chịu không nổi xin phép cáo lui. Tiện thiếp dẫn mấy vị đại nhân đi nội đường nhìn xem.”

Mọi người vừa nghe đã hiểu. Thì ra chuyện là như vậy. Bọn họ liền đi theo tiểu thiếp hướng vào trong. Bất quá Tạ Nhất cân nhắc lại.

Thời Tống lễ nghi không phải đặc biệt nghiêm khắc sao? Theo lý mà nói, cũng nên gọi nam đinh dẫn bọn họ đi, hoặc là Trình phu nhân. Nhị phu nhân này bất quá chỉ là tiểu thiếp.

Mọi người vẫn luôn hướng vào trong đi, Tạ Nhất cười, nói:

“Sao không thấy Trình phu nhân?”

Tiểu thiếp cười khẽ một tiếng, trên mặt lộ ra một loại trào phúng, nói:

“Đại phu nhân à? Hôm qua có quỷ, đã bị dọa chết khiếp, hiện tại ốm đau nằm trên giường rồi!”

Nghe nói như vậy, Thương Khâu nhìn thoáng qua tiểu thiếp, nhàn nhạt nói:

“Đêm qua dinh thự có quỷ, nhị phu nhân không có bị dọa sợ sao?”

Tiểu thiếp lại cười một tiếng, thật là khinh thường. Nhưng khi thấy rõ ràng dung mạo Thương Khâu, tròng mắt nàng thiếu chút nữa rớt ra. Ngay sau đó che lại miệng mình, bày ra một bộ thẹn thùng, nũng nịu nói:

“Vị quan gia này lạ mặt nha. Ngài có điều không biết. Chuyện tà ma quỷ quái này, ta chưa bao giờ tin!”

Tạ Nhất trong lòng âm thầm nghĩ.

Đúng rồi, ta trước kia cũng không tin cái này……

Tiểu thiếp tiếp tục nói:

“Còn nữa, dù thực sự có quỷ thì oan có đầu nợ có chủ, ta lại chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, vì sao phải sợ hãi?”

Thương Khâu nghe được, cười một chút. Chỉ là hơi câu khoé miệng, nhưng nụ cười này cũng không có gì ác ý, cũng không phải cười lạnh. Tạ Nhất nhìn sững sờ. Bởi vì chiêu bài của Thương Khâu cười chính là cười lạnh.

Hắn cười, tiểu thiếp càng hoa mắt. Liền nghe Thương Khâu nói:

“Nói như vậy, nhị phu nhân cảm thấy đại phu nhân trong lòng không yên ổn?”

Tiểu thiếp tuy rằng bị nụ cười của Thương Khâu làm cho đầu óc choáng váng, bất quá còn sót lại vài phần lý trí, nói:

“Này còn không phải sao. Vẫn là vị quan gia này minh bạch lý lẽ.”

Tạ Nhất nghe tiểu thiếp luôn nhằm vào đại phu nhân, lại nghĩ đến trong nhà hạ nhân đều không thích tiểu thiếp này. Vô luận là người hầu hạ ai, đều nhất trí cho rằng là nhị phu nhân đem tiểu thiếu gia giết. Mà lúc này tiểu thiếp lại một bộ bình thản, thực sự khiến người ta thấy kỳ lạ!

Mọi người thực mau đã tới nơi rồi.

Trương Long Triệu Hổ thiếu kiên nhẫn, tức khắc hít một hơi, còn nhỏ giọng nói một câu:

“Nương ơi!”

Chỉ thấy trên mặt đất loang lổ máu. Chớp mắt nhìn kỹ màu máu càng làm cho lòng người hoang mang không ngớt. Ở trong những vũng máu còn có dấu chân nhỏ xíu, nhìn dấu chân đoán tuổi tác cũng không lớn, là một em bé chưa tròn tuổi.

Theo lý mà nói trẻ nhỏ chưa tròn tuổi đi đường đều không vững chắc. Mà những dấu chân máu thế nhưng trải rộng toàn bộ nội đường, còn hướng đến hậu viện. Không chỉ như vậy, trên trần nhà, trên mặt tường cũng đều là dấu chân máu, phảng phất như đứa trẻ kia bò lên trên tường, giẫm lên trần nhà.

Tạ Nhất cảm thấy hình ảnh máu me này quá ám ảnh. Thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh đứa bé cả người máu chảy tí tách, vào đêm tối đi khắp nơi, bò lên tường, đi trên trần nhà, giẫm nát toàn bộ Trình gia.

Tiểu thiếp nói:

“Chính là như vậy. Hậu viện cũng có. Lão gia phân phó, mấy vị đại nhân là tra án, có thể tiến vào hậu viện.”

Tuy rằng tiến vào hậu viện có bất tiện, bất quá bọn họ là tới tra án, vẫn phải đi theo tiểu thiếp vào.

Trên mặt đất hậu viện cũng loang lổ vết máu màu đỏ. Nhìn thấy ghê người, nơi nơi đều là dấu chân máu. Dấu chân càng lúc càng dày đặc, cuối cùng tụ lại phía trước một giếng nước.

Tạ Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua miệng giếng nước, nói:

“Giếng có cái gì không?”

Tiểu thiếp nói:

“Không có, đã cho xem qua. Cũng không vớt được cái gì, chỉ là nước giếng này…”

Nàng nói đã cho người đi vớt. Kết quả chỉ có nước, thế nhưng nước là màu đỏ, y hệt máu loãng.

Mọi người cũng chưa ăn gì liền tới rồi, thấy một màn như vậy, dạ dày đều cuồn cuộn muốn phun. Một cái giếng nước biến thành máu.

Thương Khâu nheo nheo mắt. Tạ Nhất nhích lại gần, khi mọi người không chú ý liền nhẹ nhàng túm túm tay áo hắn, nói:

“Thương Khâu, chuyện gì xảy ra?”

Thương Khâu nhìn thoáng qua nước giếng, nói:

“Thủ thuật che mắt. Nước vẫn bình thường, chẳng qua bị oán khí che đậy.”

“Oán khí?”

Tạ Nhất tựa hồ bắt được trọng điểm, nói:

“Anh nói thiếu gia Trình gia mất tích đã…… bị giết?”

Thương Khâu gật gật đầu, không nói gì. Tạ Nhất nhìn thấy hắn gật đầu, trong lòng có chút khó chịu. Đứa bé nhỏ như vậy, nếu thật sự bị giết, khó trách có oán khí.<HunhHn786>

Tạ Nhất để cho mọi người đi hỏi người của Trình gia. Lão gia, phu nhân, gia đinh đều bị hỏi một lần. Tiểu thiếp mặc dù nói chuyện cay nghiệt, thế nhưng hết sức phối hợp. Bọn hạ nhân vẫn nhất trí nghĩ là tiểu thiếp kia đố kị phu nhân xinh đẹp được sủng ái, lại sinh con trai, bởi vậy hạ độc thủ với phu nhân.

Nhưng gia đinh nha hoàn có thề
thốt thế nào cũng không có bất luận chứng cứ gì.

Tất cả mọi người đều bị hỏi qua. Trình phu nhân ốm nằm trên giường, bọn họ không tiện đi vào hỏi, nhưng cách cửa phòng hỏi. Giọng Trình phu nhân thập phần suy yếu.

“Thiếp đau lòng con chết, không tiện nghênh đón các vị quan gia, còn thỉnh thứ lỗi.”

Trình phu nhân cũng rất phối hợp. Đêm qua nàng ngủ trong phòng, có mấy nha hoàn bên cạnh có thể làm chứng. Bọn họ chỉ hỏi một chút, mà đại phu cũng tới, thoạt nhìn Trình phu nhân thật sự bệnh rất nặng.

Hỏi xong cũng bó tay không biện pháp. Mấu chốt là Trình phu nhân không ra khỏi cửa, Tạ Nhất cũng không biện pháp để Thương Khâu xem trâm vàng hình lông chim.

Thương Khâu không nóng nảy, vỗ vỗ vai Tạ Nhất. Tạ Nhất liền cùng người Trình gia cáo từ, chuẩn bị rời đi.

Mọi người ra tới cửa, Tạ Nhất còn thấp giọng nói:

“Quá không gặp may mắn. Trâm vàng trên đầu đại phu nhân nhất định là lông chim vàng kia. Đáng tiếc anh không thấy được.”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Không cần nhìn, tôi đã cảm giác được.”

Tạ Nhất kỳ quái nhìn hắn. Thương Khâu nói:

“Cậu đã quên, tôi nói rồi… mùi hương.”

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Mũi Thương Khâu là mũi chó!

Mọi người từ Trình gia đi ra. Bạch Ngọc Đường nâng Thu Thủy Nhạn Linh đao, nói:

“Trình gia này cũng quá cổ quái. Bạch gia gia ta đói bụng. Đi đi đi, ăn điểm tâm một chút. Ta mời khách!”

Mọi người đích xác đều đói bụng, còn chưa có sáng liền chạy đến Trình gia tra án. Lúc này lại trở về phỏng chừng cũng đói chịu không nỗi, dứt khoát đều đi theo Bạch Ngọc Đường vào tửu lầu.

Tiểu nhị thấy được Bạch Ngọc Đường, tức khắc liền như gặp được cha, lập tức chào đón, cười nói:

“Bạch ngũ gia! Triển gia! Tạ gia! Mau mau, mấyi vị mời vào, ghế trên!”

Mọi người đi vào, tìm vị trí thanh tịnh ngồi xuống. Bạch Ngọc Đường gọi vài món ăn. Buổi sáng liền có rượu có thịt, thoạt nhìn thật sự hưởng thụ.

Tạ Nhất tuy rằng đã đói bụng, nhưng nhớ đến hình ảnh máu me vừa rồi ở Trình gia, còn có một đống dấu chân máu, có chút nuốt không trôi, cảm giác trong miệng không có tư vị gì.

Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất ăn như mèo, ăn hai miếng liền không ăn, tựa hồ nhìn ra cái gì. Hắn bưng vò rượu lên rót cho Tạ Nhất một chén rượu.

Tạ Nhất vừa định xua tay. Dù sao đang còn làm việc, lại là buổi sáng, uống rượu không tốt lắm. Lại nghe Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Thể chất cậu thiên hàn. Trình gia âm khí quá nặng, quỷ lại là đứa trẻ, âm khí càng nạng. Uống chút rượu đối với cậu có chỗ lợi.”

Tạ Nhất vừa nghe, tựa hồ cảm thấy cũng có lý, liền một hơi uống sạch. Uống xong quả nhiên ấm dào dạt, rất có hiệu quả khai vị.

Tạ Nhất thật vất vả cảm thấy có chút muốn ăn, liền nhấc đũa cùng mọi người ăn. Lúc này Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu nói:

“Nói đến máu cùng đứa bé, ta thật ra nghĩ tới một thứ.”

Triển Chiêu lập tức nói:

“Bạch huynh nghĩ tới cái gì?”

Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm nói:

“Miêu Nhi, ngươi trong chốc lát cùng Bạch gia gia chơi vài hiệp, ta mới nói cho ngươi.”

Hắn vừa nói, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán đều thấy nhiều không trách, chỉ có Tạ Nhất thiếu chút nữa phun ra. Bởi vì “chơi vài hiệp” này hình như có chút quá...

Trong mắt Tạ Nhất xoay chuyển. Thời điểm xem Tam Hiệp Ngũ Nghĩa, đích xác cũng thấy được rất nhiều truyện các cặp đôi là cơ tình. Ở đại học tiếp xúc nhiều mưa dầm thấm đất, cũng biết cơ tình là thứ gì. Chỉ là Tạ Nhất trăm triệu lần không nghĩ tới, thật sự là có cơ tình!?

Khi Tạ Nhất còn miên man suy nghĩ, Triển Chiêu thật bình thản chắp tay nói:

“Bạch huynh nếu muốn luận võ, đợi Triển Chiêu xong việc, tất nhiên sẽ phụng bồi.”

Tạ Nhất chớp chớp mắt.

Luận võ? Luận võ không nói luận võ, còn chơi vài hiệp?

Bạch Ngọc Đường lúc này mới vừa lòng, cười tủm tỉm nói:

“Ta từng nghe nói qua, trên giang hồ bàng môn tả đạo từng có môn phái ít được biết đến. Nghe nói người trong giáo dù nam hay nữ đều trường sinh bất lão, giống như chỉ mười tám hai mươi tuổi.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Còn có loại chuyện này? Thật có thể trường sinh bất lão?”

Bạch Ngọc Đường nói:

“Chuyện này ta cũng không biết rõ ràng, cũng chỉ là nghe nói. Nhưng bọn họ có phương thuốc bí truyền. Giáo đồ tin tưởng uống máu tươi có thể khiến bọn họ trường sinh bất lão, giữ được sắc đẹp vĩnh viễn.”

“Uống…… Uống máu?!”

Bốn người hộ vệ bên cạnh thiếu chút nữa hô lên, đều là vẻ mặt kinh ngạc. Bạch Ngọc Đường sửa lại cho đúng.

“Là uống máu trẻ nhỏ, máu người lớn không được. Nghe nói đứa bé càng nhỏ máu càng có công hiệu cao. Loại tà môn ma đạo này, hai ba mươi năm trước đã từng xuất hiện ở Kim Hoa quê ta. Thời gian đó rất náo loạn. Những người già nói khi đó Kim Hoa chướng khí mù mịt, rất nhiều hộ gia đình mất con.”

Tạ Nhất nhíu mày nói:

“Uống máu trẻ nhỏ để giữ sắc đẹp vĩnh viễn? Cũng quá biến thái đi.”

Thương Khâu vẫn luôn không nói chuyện, nghe bọn họ thảo luận vụ án. Hắn bưng chén rượu, ngửa đầu đem rượu uống cạn, ngay sau đó chén rượu đặt ở trên bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Thương Khâu bộ dạng vốn xuất sắc, như bốn người hộ vệ từng nói, so với Bạch ngũ gia còn tuấn tú hơn. Lúc này Thương Khâu híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì. Trên môi hắn còn dính rượu ướt át, làm cho môi có chút sáng bóng. Đôi môi ngày thường có vẻ khô, lúc này thoạt nhìn có chút… mềm mại?

Tạ Nhất không lý do nhớ tới đêm qua.

Ác mộng!

“Ực!”

Cổ họng Tạ Nhất có chút nghẹn, nhanh nuốt một ngụm nước bọt, lau lau cái trán có chút mồ hôi.

Thương Khâu lúc này vừa quay đầu nhìn. Ánh mắt hai người giao nhau. Tạ Nhất thiếu chút nữa chột dạ chui xuống phía dưới bàn trốn.

Bất quá Thương Khâu giống như không nhận ra Tạ Nhất suy nghĩ cái gì, chỉ là đột nhiên nói:

“Tôi có biện pháp, có thể thử một lần.”

Tạ Nhất vừa nghe, cùng mọi người dời đi lực chú ý, vội vàng hỏi.

“Biện pháp gì?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện