Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 14: Quẻ Thứ Mười Bốn


trước sau

【Quả thực hết cách với mèo con】

o

Lục Hào cảm thấy cái giọng này nghe vào tai cứ ngưa ngứa, cậu hơi lùi về sau một chút, đáp lại Huyền Qua, “Ừm, em lợi hại lắm nên anh không cần phải sợ đâu.”

Mặc kệ kẻ đứng sau chuyện này là ai, cậu đều sẽ bảo vệ hắn.

Xong rồi Lục Hào còn duỗi tay vỗ vai Huyền Qua, cảm giác không tệ, tiện thể vỗ thêm hai cái, sau đó động tác hơi khựng lại. Nhận ra mình đang làm cái gì, Lục Hào đột nhiên rút tay về, cảm thấy nóng phát sợ.

Dường như mình gần gũi đối phương theo bản năng, nhưng mà có vẻ cũng… không hề bài xích sự thân thiết của đối phương?

Trong đầu Lục Hào mơ hồ xẹt qua một suy nghĩ, còn chưa chờ cậu suy ngẫm, lực chú ý lại bị dời đi. Cậu nhìn thấy Huyền Qua ngồi đối diện đứng dậy, cử động vai, “Ăn hoa quả lót dạ trước đã, tôi đi làm cho em sườn xào khoai tây.”

Trong giây lát đó cả thế giới đều bừng sáng!

Cái ông chủ Huyền Qua khá là tùy hứng này trực tiếp treo bảng “Tạm ngừng kinh doanh” trên cửa, rồi vào bếp nấu ăn cho Lục Hào.

Mùi hương bay ra quá thơm quá hấp dẫn, Lục Hào ở bên ngoài hoàn toàn ngồi không yên. Cậu xông vào bếp, đứng bên cạnh tha thiết mong chờ nhìn thịt trong nồi.

“Lục Tiểu Miêu”

“Dạ?” Lục Hào lựa chọn khuất phục.

“Đồ tôi nấu ngon, hay đồ kho em ăn trước đó ngon?”

“Đồ anh nấu ngon!” Giọng điệu của Lục Hào kiên định không hề dao động.

Nghe cậu trả lời không có lấy một chút do dự, trong mắt Huyền Qua xoẹt qua ý cười, nghĩ bụng, sao nghe câu này lại thoải mái thế nhỉ?

“Rồi, tất cả những thứ này đều là của em, tôi không tranh với em.” Rồi hắn còn cầm đũa gắp một miếng thịt nhỏ đút cho Lục Hào, “Nếm thử mùi vị thế nào?”

Lục Hào có hơi sợ nóng, chu môi thổi mấy lần mới há mồm ăn, mắt nháy cái sáng rực, “Ngon quá!” Vẫn cảm thấy hơi nóng, cậu cắn sườn rồi thổi nguội, nói năng cũng lúng búng.

“Lưỡi mèo.” Chờ cậu nuốt thịt xuống, Huyền Qua tiện tay lại đút cho cậu quả nho, “Hạ nhiệt.” Đầu ngón tay vô ý lướt qua môi trên của đối phương, cảm giác vô cùng mịn màng.

Sau khi rút tay về, Huyền Qua vân vê đầu ngón tay.

Chờ Lục Hào tiêu diệt toàn bộ đĩa sườn, ngay cả hành cũng chẳng còn, ông chủ Cẩm Thực rất là bỏ bê công việc đóng luôn quán, tan tầm cực sớm, dẫn Lục Hào ăn quá no tản bộ bốn mươi phút cho tiêu cơm sau đó mới về nhà.

Buổi tối vẫn là Huyền Qua ngủ giường, Lục Hào ngủ sô pha.

Chắc là bởi trước đó thấy Lục Trạch Lâm, sau khi nhắm mắt lại, trong đầu Lục Hào cứ hiện ra chuyện ngày trước, mắt trái cũng có cảm giác đau nhè nhẹ. Nhưng cậu đã quá quen với cơn đau này, mơ mơ màng màng một hồi cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Lục Hào cảm giác mình đang nói gì đấy với Huyền Qua ở “Cẩm Thực”. Bước một bước ra khỏi quán, đột nhiên đã tới lão trạch (1) của Lục gia, cậu đứng trước một cánh cửa đóng chặt, xem chừng lùn đi không ít. Một ông lão dắt một đứa bé khác đang nói chuyện với cậu.

“Lục Hào, mắt mày lại biến thành màu đỏ rồi, bởi vậy vào trong đi, không được phép đi ra, biết chưa?”

Lục Hào có hơi sợ sệt, cậu rất muốn bảo không vào, nhưng chẳng thể thốt ra nổi một chữ.

Cảnh tượng bốn phía lại thay đổi, cậu đứng ở trong phòng, cánh cửa trước mặt cậu bị đóng lại. Lục Trạch Lâm được ông nội dắt quay đầu lại nhìn cậu, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Cánh cửa đóng kín chặn tia sáng, bốn phía đều tối thui, có mùi mục nát. Lục Hào theo thói quen lần mò ngồi vào góc tường, mới hơi có chút cảm giác an toàn. Cậu cảm giác dường như mình tỉnh dậy giữa đêm hôm do đau, bị mang thẳng tới chỗ này, cực kỳ muốn ngủ. Nhưng mà lại như có ai đang khoét mắt cậu, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt ở mắt trái khiến cậu không sao ngủ được.

Trong lòng cậu biết rõ, cậu không thể kêu, bởi sẽ chẳng có ai để ý đến cậu, cũng không thể khóc, bởi khóc chỉ càng mệt hơn, mắt sẽ càng đau hơn. Cậu chỉ có thể lựa chọn dùng móng tay cấu chặt cánh tay mình, không nói tiếng nào.

Lục Hào cuộn tròn trên ghế sô pha, có chút khó chịu lật người qua lại, cẳng chân lộ ra khỏi chăn, cơ bắp kéo căng hết mức, mạch máu màu xanh trên mu bàn chân rất dễ thấy, như hoa văn xanh nhạt trên sứ trắng.

Cũng không lâu lắm, cậu mím chặt môi, bật ra tiếng “nức nở” trầm thấp, như động vật nhỏ gào thét, khóe mắt có giọt nước mắt trào ra, thấm ướt lông mi, lại chảy vào trong tóc mai.

Cơn đau bên mắt trái khiến Lục Hào không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực. Cậu mơ màng ngồi dậy, mò mẫm đi xuống, nhấc chân, mục tiêu rất rõ ràng.

Huyền Qua tỉnh do lạnh.

Cảm giác cánh tay của mình bị nắm chặt, hắn đã nghĩ phản kích theo bản năng, dù sao cũng có sự tích chói lọi bé mèo con trong nhà nổi khùng, dữ lên cái chính hắn thật sự đánh không lại. Nhưng rất nhanh, hắn lập tức phát hiện bất thường ——Lục Hào chỉ siết chặt cánh tay hắn không buông, không có hành động khác, thay vào đó toàn thân đều run rẩy.

Chẳng nhẽ đang… khóc? Lần đầu tiên Huyền Qua kinh hãi như thế, để mặc cho cậu ôm không dám nhúc nhích tí ti, đến cả hô hấp cũng rối loạn.

Lục Hào từ ôm cánh tay dần dần đổi trạng thái, cọ từng chút từng chút lên người, đầu tựa vào lồng ngực, tay nắm lấy cổ áo không buông, chân cũng gác lên.

Huyền Qua nhìn trần nhà đăm đăm, giả vờ mình là một người nộm, thầm than trong lòng, lần này rốt cuộc tự thể nghiệm thế nào gọi là được voi đòi tiên, cùng với như keo như sơn.

Lục Hào lạnh đến mức như đóng băng ôm lấy toàn thân Huyền Qua, dùng cả tay cả chân, như là tìm được thứ gì đó quan trọng, không hề nới lỏng tay.

Lạnh có thể nhịn được, nhưng chỗ phía dưới bị chân Lục Hào đè vào hơi đau kia thì thật sự nhịn không nổi, ai mà nhịn được thì không phải là người.

Huyền Qua hơi động đậy. Kết quả hắn chỉ hơi nhúc nhích, chân Lục Hào đã dùng sức đè một cái, đau đến độ hắn hít một hơi.

Má nó… hăng thế!

Bên này hắn đau dữ dội, Lục Hào ý thức mơ hồ tưởng quái bàn trong lồng ngực lại muốn chạy đi chơi, càng ôm chặt hơn, nói bằng giọng mũi, tủi thân, “Đau mà, đừng nhúc nhích, ôm một tí thôi…”

Rồi rồi rồi, ôm một tí, Huyền Qua nghe thấy rõ, bị mấy tiếng nức nở này làm cho sốt cả ruột, không dám nhúc nhích tẹo nào.

Không biết qua bao lâu, lực ôm của Lục Hào mới lỏng ra. Huyền Qua vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi cầm cánh tay ra, đổi tư thế trước khi Lục Hào nhíu mày, ôm người vào trong lòng lần nữa.

Nhìn lông mày Lục Hào giãn ra, Huyền Qua thở dài, nhắm mắt ngủ——thật sự là hết cách với con mèo con này.

Hôm sau, Lục Hào tỉnh ngủ, phát hiện mình lại ở trên giường, cực kỳ xấu hổ, quyết định phải nói với Huyền Qua, không thể để hắn ngủ ghế sô pha mình ngủ giường được. Lúc xuống giường chợt liếc đồng hồ, mười giờ? Lục Hào đến dép cũng chẳng kịp xỏ, để chân trần chạy ù đến cửa phòng bếp, “Mười giờ rồi! Mở quán muộn rồi!”

Huyền Qua đang khuấy cháo trong nồi, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, “Dậy rồi à? Người đỡ hơn chút nào chưa?”

“Dạ?” Lục Hào mờ mịt.

Nhìn phản ứng của cậu là biết, Huyền Qua ngừng tay, “Không có gì, mau đi dép vào, sáng ra lạnh.” Tiếp đó đổi đề tài, “Hôm nay tôi đi với em, cửa hàng ngừng bán một ngày.”

Trình Kiêu đến rất đúng giờ, lần này gã lái một chiếc xe việt dã kích thước lớn, màu đỏ sẫm, trên thân xe còn vẽ graffiti, ba chữ “Đâm bố đê!” bự chảng cực kỳ dữ dằn.

Trình Kiêu mở cửa nhảy xuống khỏi xe, miệng hô “Lục đại sư ơi!” Chờ đến khi gã thấy Lục Hào đứng cạnh Huyền Qua thì bày ra biểu cảm “Tôi hiểu mà”, cực kỳ
tích cực mở cửa ghế sau.

Xe còn chưa đi được bao xa, Lục Hào đã bắt đầu ngáp. Biết tối qua cậu khó chịu ngủ cũng không ngon, Huyền Qua đưa tai nghe, “Ngủ một lát nhé?”

Lục Hào “Ừm” một tiếng, duỗi tay ra nhận, còn tìm cho mình lý do, “Xuân buồn ngủ thu mệt mỏi ấy mà.” Cậu tự thấy lý do này cực kỳ có sức thuyết phục, đeo tai nghe, nhắm mắt một lúc rồi ngủ ngay, đầu còn gật gù.

Không chờ Huyền Qua có hành động gì, Lục Hào như thể có cảm ứng, chầm chậm ngả xuống đùi hắn.

Xe đi một mạch ra ngoại thành, nhà cao tầng bên ngoài dần dần trở nên thấp bé, thưa thớt. Huyền Qua phá vỡ sự im lặng trong xe, “Cậu và Lục Hào, làm sao quen biết?”

Trình Kiêu đã bức bối phát hoảng từ lâu, nghe Huyền Qua cuối cùng cũng nói chuyện với mình thì thở phào nhẹ nhõm một cách khoa trương, sau đó cũng nhỏ giọng theo, kể tất cả cùng một lúc. Nào là Lục Hào xem bói cho gã như thế nào, tượng quẻ ứng nghiệm ra sao, rồi thì gã từng một lần tặng Lục Hào chút hoa quả và thuốc cảm, rất là dài dòng, cuối cùng tổng kết còn nhấn mạnh.

“Người anh em à, anh có thể phân tôi vào phạm trù bạn bè, tôi chỉ có lòng kính trọng cuồn cuộn dạt dào với Lục đại sư thôi, muốn có bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu! Còn trong hơn cả nước tinh khiết!”

Huyền Qua nở nụ cười, không nói tiếp.

Trình Kiêu liếc đối phương qua gương chiếu hậu, phát hiện Huyền Qua đang cúi đầu nhìn người ngủ trên đùi. “Chậc chậc” hai tiếng, cảm thấy hết sức chịu không nổi.

Lái gần một tiếng đồng hồ, chiếc xe việt dã màu đỏ mới dừng lại trước cổng một căn biệt thự. Huyền Qua xoa nắn tai Lục Hào đánh thức cậu dậy.

Lục Hào mơ màng mở mắt, xoa mặt mình, lúc này mới tỉnh táo một chút, sau đó lại phát hiện tư thế của mình vô cùng nguy hiểm.

——Rốt cuộc cậu làm thế nào mà nằm vật xuống đùi người ta được vậy?

Cậu nhìn về phía Huyền Qua, đang muốn nói gì đó thì cửa xe bên cạnh đã được mở ra, Trình Kiêu đứng bên ngoài, “Đại sư tỉnh rồi ạ? Cái thằng ranh Giang Phóng bảo là tới đón mà chả thấy người đâu——“

“Thừa cơ đặt điều gì bố đấy?”

Lục Hào nương theo tiếng nói nhìn ra sau Trình Kiêu thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới, vô thức nhíu lông mày——sao tử khí bệnh khí lại nặng thế này?

Trình Kiêu cũng quay đầu lại, cười hì hì, “Lục đại sư, đây chính là thằng bạn nối khố của tôi, Giang Phóng, còn trào dâng hơn cả Trường Giang (2).”

Chờ người tới gần thì lại giới thiệu cho Giang Phóng, “Đây là Lục đại sư, đây là Huyền Qua.” Gần rồi mới thấy rõ, sắc mặt Giang Phóng không ổn, dưới mắt có quầng thâm rất đậm.

Giang Phóng dẫn người vào trong, bước chân hơi gấp gáp.

Phòng khách bài trí rất cổ kính, Lục Hào đánh giá đại khái chung quanh, không hiểu sao thấy hơi lạnh, vô thức nhích lại gần Huyền Qua.

“Lục đại sư, tôi cũng không nói lời khách sáo, lần này nghe Kiêu mời ngài qua đây, quả thực là hết cách.” Giang Phóng ngồi rất thẳng, nhưng nói được hai câu thì bắt đầu ho lụ khụ, trên hai bên xương gò má hiện ra màu đỏ ửng bệnh trạng.

Lục Hào gật đầu, trừ mặt non choẹt ra thì vẫn có phong độ cao nhân. Cậu luồn bàn tay vào túi quần tìm kiếm, mò ra hòn đá nhỏ màu trắng, đặt ở trên bàn, “Anh chạm vào hòn đá này đi.”

Giang Phóng không hiểu nội tình cho lắm, có hơi chần chừ, trái lại Trình Kiêu ở bên cạnh còn sốt ruột hơn cả hắn, dữ tợn bảo, “Kêu mày chạm thì chạm đi, mau mau mau!” Nói rồi lại giải thích với Lục Hào, “Từ lúc nhà nó xảy ra chuyện tới giờ đã mời không ít người gọi là đại sư, trước còn có kẻ muốn nhân cơ hội hại họ, cực kỳ bịp bợm, thằng này nó có bóng ma trong lòng.”

“Không sao.” Lục Hào lắc đầu, cũng không để ý, mắt nhìn về phía Giang Phóng, “Anh chạm một cái là được.”

Ánh mắt của đối phương khiến Giang Phóng không hiểu sao thấy tin tưởng, hắn làm theo duỗi tay ra.

Mặt ngoài hòn đá sờ rất lạnh, không có cảm giác gì khác, nhưng ngay lúc hắn rút tay về, hòn đá màu trắng nháy mắt biến thành màu đen, sau đó nứt thành miếng.

“Úi giời, Phóng ơi, mày luyện thành nhất chỉ thần công đấy à?” Trình Kiêu sán tới nhìn, “Chậc chậc chậc”, biểu cảm vô cùng khiếp sợ. Bản thân Giang Phóng cũng ngây ra, nhìn Lục Hào, “Đây——“ đây là công nghệ đen (3) gì vậy?

Lục Hào thấy hòn đá nứt cũng không sợ, định bụng nhặt mảnh vỡ thì phát hiện Huyền Qua đã duỗi tay ra trước, bỏ mảnh vỡ vào lòng bàn tay mình. Bởi vì hành động này mà hòn đá vỡ tan nát.

Lục Hào lập tức nhìn tay Huyền Qua, “Tôi có thể tùy tiện xem nhà không?”

“Tất nhiên là được”

Nói là tùy tiện xem, nhưng mục tiêu của Lục Hào hết sức rõ ràng, lên thẳng tầng hai, băng qua hành lang, cuối cùng đứng trước một cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn đóng chặt.

Cửa gỗ tinh xảo cổ điển, Lục Hào hỏi Giang Phóng, “Trong này là kiểu phòng chứa đồ, phòng sưu tầm đúng không?” Tiếp đó lại giải thích thêm, “Tượng quẻ cho thấy thế.”

Giang Phóng gật đầu, khách sáo, “Bố tôi đam mê sưu tầm, bên trong đều là một ít đồ thu thập được.”

“Có thể mở cửa ra không?” Lục Hào nhìn chằm chằm cửa gỗ, như thể xuyên qua cửa thấy gì đó, “Thứ tôi muốn tìm ở bên trong.”

o

Chú thích:

(1) Lão trạch “老宅”: là nhà ở niên đại rất lâu trước đây, phần lớn không thể ở nữa, một số ít được xem là văn vật giữ gìn, một số được coi thành điểm thăm quan của du khách, còn có một số lão trạch bình thường thì bị bỏ hoang. Theo cách nói khác thì đó là nơi sinh sống ngày bé, nhiều năm sau trở lại quê cũng gọi nơi ở cũ là lão trạch (nhà cũ).

(2) Tác giả chơi chữ, tên của Giang Phóng là “江放”, câu của Trình Kiêu là “比长江还奔放” đều có chứa tên của Giang Phóng

(3) Công nghệ đen: Bắt nguồn từ bộ anime Full Metal Panic dùng để chỉ phạm trù vượt xa tri thức và khoa học kỹ thuật của nhân loại ngày nay, khoa học kĩ thuật hoặc là sản phẩm thiếu căn cứ khoa học đồng thời trái với nguyên lý tự nhiên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện