Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh

Em Là Át Chủ Bài Của Tụi Anh


trước sau

Advertisement
Mấy hôm trước, Dương Mạnh đưa cho Lục Nhiên một đống các nội dung gameshow và kịch bản để cô lựa chọn. Lục Nhiên đã chọn tham gia chương trình "Khám phá và thử thách". Chương trình này được quay ở nhiều quốc gia khác nhau, điểm đến đầu tiên là New Zealand. Lần này Dương Mạnh đi cùng cô, anh ta ngồi bên cạnh lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác.

Dương Mạnh: "Em đã nghĩ kĩ chưa? Có cần phải vắt kiệt sức bản thân mình như vậy không? Đầu tiên là quay chương trình này, sau đó lại vừa về nước sẽ quay luôn bộ phim truyền hình "Vì yêu mà đến". Sau đó nữa còn phải bắt đầu tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh "Nặc Thanh Trì". Bên ban tổ chức lễ trao giải âm nhạc cuối năm cũng liên lạc với anh rồi, em được đề cử giải "Tân binh mới của năm", hi vọng đạt giải rất cao, đến lúc đó phải tham gia lễ trao giải, còn phải biểu diễn mấy tiết mục sân khấu kết hợp với các nghệ sĩ khác. Bộ phim "Nặc Thanh Trì" nghe nói cũng đã được đạo diễn Trương đem đi đoạt giải, em rất có khả năng sẽ được đề cử giải "Diễn viên mới xuất sắc nhất" và "Diễn viên phụ xuất sắc nhất"."

Lục Nhiên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, nói: "Em thấy giải diễn viên mới kia còn có hi vọng, chứ giải diễn viên phụ thì khó nói lắm, dù sao em cũng chỉ diễn nữ thứ ba, hơn nữa còn là chung bộ phim với chị Ảnh Na. Bận bịu chút cũng tốt."

Dương Mạnh nói: "Cái này mà gọi là bận bịu một chút hả? Đây phải nói là bận đến chân không chạm đất ấy chứ. Em nói thật cho anh nghe, sao tự dưng lại muốn đổi công ty quản lý? Có phải em và Tiêu tổng xảy ra chuyện gì không? Hay là, hay là em có ý với cái tên Dương Viễn kia? Muốn về cùng công ty với hắn ta để dễ nói chuyện yêu đương hả?"

Lục Nhiên trợn mắt nhìn anh: "Em đã nói với anh rồi còn gì, thật sự chẳng có chuyện gì cả. Mà anh thật sự bỏ việc bên này thật hả? Lỡ em mà sớm nổi chóng tàn thì em thấy tội lỗi với anh lắm nha!"

Dương Mạnh khoanh tay nói: "Người đại diện của em, ngoài Dương Mạnh anh ra thì còn có thể là ai khác? Yên tâm đi, với năng lực của anh, em không muốn nổi cũng phải nổi. Chỉ là lần này đắc tội Tiêu tổng, sợ là đường sau này gồ ghề khó đi chút."

Lục Nhiên không trả lời, cô kéo cửa sổ máy bay xuống, nhắm mắt đi ngủ. Dương Mạnh thấy cô như thế thì cũng thôi không nói nữa, đưa chăn đắp lên người cô rồi chăm chú làm chuyện của mình. Dạo này Dương Mạnh có rất nhiều chuyện phải làm, vừa chuyển qua công ty mới, không những phải bàn giao những chuyện mình làm còn dang dở ở RM cho người khác, mà còn phải sắp xếp lịch trình lại cho Lục Nhiên. Hai người mỗi người mỗi suy nghĩ riêng, mà máy bay cũng rất nhanh hạ cánh xuống đất nước New Zealand xinh đẹp.

Vừa xuống máy bay, một nhân viên tổ chương trình đã đến đón cô, rồi đưa cho cô một tờ nhiệm vụ.

Lục Nhiên nhìn máy quay, cười hỏi: "Bắt đầu quay bây giờ luôn ạ?"

Thời tiết New Zealand có hơi lạnh, lúc cô xuống máy bay vừa sáng sớm, bên ngoài tuyết rơi nhẹ theo gió. Lục Nhiên khoác áo phao màu trắng đã chuẩn bị sẵn, lại đội một cái mũ len cũng màu trắng lên, nhìn cô như cô thỏ trắng đáng yêu vậy.

Lục Nhiên cầm tờ nhiệm vụ lên đọc, trên tờ nhiệm vụ có ghi một địa chỉ, nhân viên lại đưa cho cô một phong bì. Lục Nhiên mở ra, bên trong là tiền đô, đếm ra được 100 đô la.

Nhân viên tổ chương trình nói: "Em được phân công là người dẫn đội hôm nay, đây là lộ phí được cấp cho mọi người. Với số tiền này, em phải nghĩ cách để giúp cả đội đi đón các thành viên ở các địa điểm khác nhau, sau đó dẫn bọn họ về địa điểm được ghi ở tờ nhiệm vụ."

Nhân viên chương trình vừa nói vừa đưa cho cô một cái điện thoại định vị. Trên bản đồ định vị có bốn chấm đỏ, tức là đã có bốn người đã đến đây trước, sau đó được tổ chương trình dẫn đi phân tán ở những vị trí khác nhau. Tuy vị trí không xa, nhưng vẫn phải đi xe mới đến được.

Trên màn hình vốn hiển thị bốn chấm đỏ, nhưng nay đã thành năm, mà chấm đỏ mới nhất cách Lục Nhiên không xa. Lục Nhiên cười rồi nhanh chóng đuổi theo, như vậy có thể tiết kiệm thời gian đón người.

Dương Mạnh sau khi đưa cô đến sân bay thì bàn giao Lục Nhiên cho nhân viên đoàn phim rồi bay chuyến tiếp theo trở về nước. Đi theo Lục Nhiên chỉ có một nhân viên quay phim và một trợ lý.

Lục Nhiên nhanh nhẹn lấy từ trong ba lô một cây bút lông và một quyển vở, viết lên đó mấy chữ "Khám phá và thử thách" rồi giơ lên cao. Từ trong đám người vừa ra khỏi cửa sân bay, nhanh chóng thấy được một thân ảnh cao lớn, người kia thấy tấm bảng tự chế mà Lục Nhiên giơ lên thì cũng vẫy vẫy tay rồi đi đến. Lục Nhiên cố gắng nhìn kĩ, người này, vậy mà lại là Hàn Văn Trung, người được mệnh danh là "Hoàng tử điện ảnh" của làng giải trí.

Lục Nhiên thấy người đến là tiền bối trong nghề nhiều năm, cúi người chín mươi độ chào hỏi.

Hàn Văn Trung đưa tay ra muốn bắt tay cô, Lục Nhiên lại đưa tay chà chà vào quần mấy cái như để làm sạch, sau đó mới bắt tay. Hàn Văn Trung thấy thế thì không khỏi bật cười.

Hàn Văn Trung nói: "Em thú vị thật đấy. Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Lục Nhiên đưa cho anh ta xem điện thoại định vị, cười trả lời: "Đi đón người ạ. Vị trí gần đây nhất chắc là chỗ này. Tổ chương trình chỉ đưa cho em 100 đô, nói là lộ phí của cả ngày hôm nay. Đành để tiền bối chịu uỷ khuất một chút vậy, chúng ta đi xe bus có được không ạ?"

Hàn Văn Trung ôn nhu cười: "Không vấn đề gì."

Lục Nhiên thấy có một bảo vệ đứng ở gần đó, liền tiến đến hỏi, tiếng anh của cô lưu loát, mỗi từ đều là giọng Mỹ trôi chảy.

Lục Nhiên hỏi đường xong thì nhanh chóng quay về, dẫn đường đi đón xe bus.

Hàn Văn Trung hỏi cô: "Tiếng anh của em tốt thật đấy. Rảnh rỗi thì dạy cho anh đi."

Lục Nhiên cười: "Tiền bối quá khen rồi."

Xe bus rất nhanh lăn bánh, Hàn Văn Trung rất ga lăng mà giúp cô xách hành lí lên xe.

Xe bus dừng ở trạm dừng, phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới đến nơi. Thấy mình vì tiết kiệm mà để đương kim ảnh đế phải chịu khổ, kéo vali hành lí đi bộ giữa trời tuyết, Lục Nhiên lấy trong túi ra một túi sưởi, đưa cho Hàn Văn Trung.

Lục Nhiên nói: "Tiền bối dùng đỡ cái này đi ạ. Đón xong người này chúng ta sẽ bắt taxi, không để mọi người chịu khổ nữa."

Hàn Văn Trung nhận lấy, túi sưởi quả thật ấm áp, cô gái này thật khiến người khác yêu quý.

Người thứ hai rất nhanh xuất hiện trước mặt, là một thiếu niên chừng mười sáu tuổi. Thấy hai người đi đến thì chạy nhanh lại, nói: "Mọi người cuối cùng cũng đến đón em rồi. Em còn sợ là mọi người bỏ rơi em luôn."

Cậu bé này tên là Vương Gia Nhĩ, là một diễn viên nhí khá có tiếng tăm, vẻ bên ngoài rất dễ thương, khi cười còn có má lúm đồng tiền. Lục Nhiên nhìn hai má bánh bao của cậu nhóc, chỉ muốn véo một cái.

Lục Nhiên nhìn trời, còn sớm thế này quả thật khó mà vẫy được taxi, thế là cô lấy điện thoại ra, gọi điện bắt taxi. Trợ lý chương trình thấy thế thì hỏi: "Sao em biết số điện thoại hãng taxi thế?"

Lục Nhiên cười: "Lúc nãy ở sân bay em chụp hình lại. Còn tranh thủ trả giá nữa, người ta nói sẽ giúp chúng ta đi đón người, sau đó thả về khách sạn, hết 150 đô thôi ạ."

Trợ lý ngạc nhiên nhìn cô, vốn còn tưởng Lục Nhiên không biết tiếng anh, không quen với môi trường ở đây, sẽ làm khó cô trong việc đón người để có thể tạo sóng cho chương trình. Không ngờ cô gái này không những tiếng anh lưu loát, mà khi gọi taxi còn biết trả giá, lại còn quan tâm đến đàn anh đàn em nữa.

Xe nhanh chóng đến nơi, là một xe bus nhỏ hơn mười chỗ ngồi.

Lục Nhiên nhìn trợ lý nói: "Em thuê xe còn dư chỗ trống để mọi người tiện quay phim. Trợ lý, chị xem có phải nên share tiền xe với bọn em không, em có mỗi 100 đô thôi?"

Trợ lý nuốt nước mắt mà đưa thêm cho Lục Nhiên 50 đô la. Cô gái này, sao lại có thể tính toán chi li vậy? Chính vị trợ lí như cô còn quên mất là mình phải đi theo để quay phim.

Mấy người nhanh chóng lên xe, Vương Gia Nhĩ đang tuổi ăn tuổi lớn, sau khi xuống máy bay còn chưa ăn sáng, liên tục than đói bụng. Lục Nhiên lấy từ ba lô ra một hộp sữa, lại lấy thêm mấy gói bánh quy.

Vương Gia Nhĩ vui mừng nói: "Chị Nhiên, chị đúng là Doraemon."

Trợ lý lần nữa nuốt nước mắt vào trong, nhận lấy bánh quy từ tay Lục Nhiên hỏi: "Mấy cái này em lấy ở đâu ra vậy?"

Lục Nhiên đưa bánh quy cho Hàn Văn Trung, cười nói: "Em mua lúc vừa xuống máy bay ấy, có mấy tiệm cà phê trong sân bay mà ạ. Em không biết nên chỉ mua có một hộp sữa thôi, nhường em út vậy. Tiền bối anh ăn đỡ bánh quy này nhé."

Hàn Văn Trung vui vẻ nhận lấy.

Chương trình này có 6 khách mời cố định, tập đầu tiên chỉ có khách mời có định tham gia làm nhiệm vụ với nhau, nghe nói tổ chương trình đã lên kế hoạch mỗi tập phát sóng sau này đều sẽ mời thêm các nghệ sĩ khách mời khác tham gia.

Người thứ tư được đón là nam MC Chu Lục Sơn, nam MC này là một tiền bối có thâm niên hơn 30 năm trong nghề, năm nay đã 50 tuổi. Nghe nói danh tiếng trong nghề luôn rất tốt, được hậu bối kính trọng, được mệnh danh là "MC quốc dân".

Người thứ năm là một lưu lượng rất hot ở thời điểm hiện tại. Nếu như Lưu Vũ Thiên được mệnh danh là Thần Ca, thì người này được khán giả yêu thích gọi là Vũ Vương. Những sân khấu của anh ta luôn làm khán giả mãn nhãn với những màn vũ đạo điêu luyện và những bước nhảy cuốn hút. Nghe nói ngay cả những trường dạy vũ đạo đều lấy video nhảy của anh ta làm đề tài tham khảo và dạy học. Những động tác vũ đạo được anh ta biên đạo cũng ngay lập tức trở thành xu hướng trên mạng xã hội. Tên của vị Vũ Vương này là Nhiếp Vu Học.

Lục Nhiên thật sự không ngờ mình vừa vào nghề đã có cơ hội làm việc chung với cả Thần Ca, Ảnh Hoàng và Vũ Vương. Trong chương trình này còn gặp luôn một lúc hai người. Lục Nhiên không khỏi ghé sát hỏi vị trợ lý bên cạnh: "Chị trợ lý, tại sao chương trình này lại chọn em vậy ạ? Nhìn thế nào cũng thấy chắc chắn vị trí khách mời cố định này phải có rất nhiều người tranh giành?"

Vị trợ lý ngạc nhiên nhìn cô nói: "Em không biết à? Đạo diễn của chương trình này chính là đạo diễn Lý, ngươi quay chương trình "Nhà trọ vui vẻ", ông ấy nói nữ khách mời cố định duy nhất, nếu không phải là em thì không được."

Lục Nhiên một lần nữa thụ sủng nhược kinh, ở trong lòng một ngàn lần cảm tạ đạo diễn Lý.

Vị khách mời cố định cuối cùng là một nam rapper có nghệ danh là Jackie Châu. Trong giới âm nhạc, vị trí của rapper có lẽ không so sánh được với những ca sĩ hát nhạc pop và ballad. Nhưng ở những buổi biểu diễn của giới underground mà giới trẻ luôn truyền miệng rằng phải đi ít nhất một lần trong đời, thì rapper chính là người tạo nên bầu không khí tuyệt vời nhất. Jackie xuất thân là một rapper nghiệp dư, sau khi tham gia một chương trình sống còn tuyển chọn rapper, anh ta debut ở vị trí thứ nhất. Rất nhiều nghệ sĩ trong giới đều muốn được hợp tác với anh ta, bởi vì những bài rap mà anh ta viết lời, đều rât được công chúng đón nhận. Chất giọng rap của Jackie trầm trầm, vừa có thể kết hợp với những giọng ballad hay pop, vừa có thể biến hoá trong những bài thuần rap. Jackie cũng là trưởng nhóm của một ban nhạc khá có tiếng, được rất nhiều người trẻ yêu thích tên là TheBand.

Cuối cùng cũng đón được hết tất cả các thành viên, chiếc xe rất nhanh chóng đi về khách sạn, sau khi cất hành lí, cả đoàn người nhanh chóng tập hợp. Lúc này Lục Nhiên mới gặp được đạo diễn Lý và cả đoàn quay phim tập hợp ở một toà nhà hội nghị. Toà nhà hội nghị này không một bóng người, đã được thuê làm địa điểm quay trong nhà của chương trình. Lục Nhiên chọn cơ hội nói cảm ơn với đạo diễn Lý, đạo diễn Lý chỉ cười nói: "Vậy thì lo mà làm cho tốt nghe không? IQ EQ gì cháu cũng phải đem ra dùng vào chương trình này đấy biết chưa?"

Biên kịch của chương trình nhanh chóng tuyên bố nhiệm vụ: "Nội dung nhiệm vụ hôm nay là cuộc thi giữa các thành viên và tổ chương trình của "Khám phá và thách thức", để giúp các bạn gắn kết và ăn ý với nhau hơn. Sẽ có ba nhiệm vụ khác nhau, nếu hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, các bạn sẽ nhận được số bóng là 10 viên bóng. Số bóng của bên tổ đạo diễn là 20. Sau cùng sẽ quyết định thắng thua bằng cách quay bóng. Bên nào thua thì phải chịu phạt, hình phạt của hôm nay chính là sẽ phải nhảy vào hồ bơi trong vòng một phút."

Vương Gia Nhĩ rất biết nắm bắt trọng điểm: "Vậy bên tổ chương trình ai là người chịu phạt ạ?"

Biên kịch nhìn đạo diễn, đạo diễn nhìn anh quay phim, cậu nhóc này nói cứ như tổ chương trình bọn họ sẽ thua vậy?

Biên kịch hỏi: "Mấy người cảm thấy ai nên là người chịu phạt? Để giống với đội khách mời, các bạn có thể chọn ra sáu người trong tổ chương trình để chịu phạt."

Cả bọn nhanh chóng chụm lại thành một đám, tổ đạo diễn nhìn bọn họ phấn khởi quyết tâm như thế thì trong lòng không nhịn được có chút lo lắng. Bọn họ cũng rất muốn chương trình thú vị, nhưng chẳng có ai muốn nhảy vào hồ bơi trong cái thời tiết buốt giá thế này cả. Tổ đạo diễn lần đầu tiên suy nghĩ lại xem mình có nên đổi hình phạt hay không.

Tổ khách mời rất nhanh bàn bạc xong. Nhiếp Vu Học cũng mạnh mẽ dứt khoát như những điệu nhảy của anh ta, dõng dạc nói: "Đạo diễn Lý, biên kịch Trần, đạo diễn quay phim, PD Hoàng, phó đạo diễn Đường, chế tác Hạ"

Tổ chương trình ai nấy mặt mày tái mét, nhưng cũng có mấy nhân viên không nhịn được cười trộm. Tổ khách mời của bọn họ quả nhiên không tầm thường, từng cái tên toàn là những nhân vật chủ chốt nhất, quan trọng nhất của tổ chương trình.

Đạo diễn Lý xưa nay là người hiếu thắng, cũng không do dự đáp: "Được, một lời đã định."

Tổng đạo diễn đã nói thế, những người khác cho dù có không muốn cũng không dám có ý kiến.

Nhiệm vụ đầu tiên có tên là "Kim tự tháp Ai Cập", một thành viên sẽ bị treo trên dây cáp, trong lúc đó, những thành viên còn lại phải xây một kim tự tháp hình người. Nhiệm vụ đầu tiên đã khó khăn, thấy mọi người khó xử, Lục Nhiên liền nói: "Để em treo người trên dây cáp cho ạ. Lúc trước đóng phim em tập nên cũng quen, chắc không có vấn đề gì ạ."

Mọi người lo lắng nhìn cô, tuy chỉ vừa gặp nhau, nhưng Lục Nhiên là cô gái duy nhất trong tổ khách mời, lại rất hiểu chuyện, mọi người đều xem cô như công chúa mà bảo vệ. Việc treo người trên dây cáp sẽ làm đau phần bụng, hơn nữa một khi người ở trên dây cáp than đau, mà người phía dưới chưa xếp được hình kim tự tháp, sẽ bị tính là thua. Nhưng cũng biết không còn cách nào khác, đây xem như là lựa chọn duy nhất của bọn họ.

Lục Nhiên nhanh chóng đu người trên dây cáp, phía dưới, những nam khách mời còn lại đều nhanh chóng xếp hình. Cả bọn rất phấn chấn và nóng lòng để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng càng nóng lòng, xếp mấy lần cả bọn đều ngã nhào ra đất, thời gian thấm thoát cũng đã 15 phút. Lục Nhiên bị treo trên dây cáp nãy giờ một câu cũng không than vãn, đưa mắt cỗ vũ bọn họ cố lên.

Hàn Văn Trung nhìn lên trên, thấy tình hình không ổn, liền nói: "Như vậy đi, để tôi, Vu Học, làm đáy tháp, tiền bối Chu Lục Sơn và Jackie ở tầng tiếp theo. Gia Nhĩ em cố gắng leo lên trên, chỉ cần chịu đựng trong vòng 10 giây không để tháp đổ là được. Nhanh lên, Lục Nhiên chịu đựng nãy giờ rồi."

Cả bọn nhanh chóng làm như đã sắp xếp, cuối cùng, sau khi đếm đến 10, tháp kim tự tháp bằng người cũng thuận lợi trụ vững. Lục Nhiên ở trên cáp treo cũng được thả xuống. Hàn Văn Trung nhanh chóng đến đỡ cô, hỏi: "Em có sao không?"

Lục Nhiên xắn tay áo: "Không có chuyện gì ạ. Mấy chuyện này, dễ như ăn bánh. Tốt quá, tụi mình làm được rồi."

Vương Gia Nhĩ chạy tới ôm chầm lấy Lục Nhiên, nũng nịu: "Chị Nhiên, chị cừ quá, không than một lời nào."

Nhiếp Vu Học trêu chọc cậu nhóc: "Này này, nam tử hán đại trượng phụ, em phải "manly" lên."

Lục Nhiên xoa đầu Vương Gia Nhĩ, cười nói: "Em ấy còn nhỏ, nũng nịu là đặc quyền của em ấy. Anh đấy, đừng bắt nạt trẻ nhỏ chứ."

Chu Lục Sơn chêm vào: "Đúng rồi, cậu mà dám bắt nạt hai đứa nhỏ, xem tôi xử cậu thế nào?"

Jackie ở bên chỉ cười không nói. Tính cách của anh ta rất hay ngại ngùng, lúc nói chuyện câu được câu không, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là rapper cool ngầu, diss người khác liên miệng trên show sống còn cả.

Tổ đạo diễn nuốt ngược nước mắt vào trong, tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo. Nhiệm vụ tiếp theo, chính là chơi game paintball, một trò chơi bắn súng sơn nổi tiếng. Bên tổ đạo diễn đã chọn ra năm người, cũng là 5 nam một nữ. Mọi người đều mặc đồ bảo hộ, cầm súng lên, trò chơi nhanh chóng bắt đầu.

Lục Nhiên được phân công bảo vệ lá cờ của đội, nhưng phía người chơi bên tổ đạo diễn quả thật chơi rất tốt, hầu như toàn là mấy anh quay phim có kinh nghiệm, mỗi ngày đều cầm máy quay nên cơ tay tốt, lại biết chọn vị trí đứng, rất nhanh đã hạ Vương Gia Nhĩ và Chu Lục Sơn. Người bên mình đã bị hạ hai, trong khi đội đối phương vẫn chưa bị mất mạng nào. Hàn Văn Trung và Jackie gϊếŧ hai người của đội địch, rồi cũng ngã xuống.

Chỉ còn lại Lục Nhiên và Nhiếp Vu Học, anh ta có vẻ chơi trò này rất tốt. Bên mình lấy hai địch bốn, hoàn toàn nằm ở thế bất lợi. Lục Nhiên cảm thấy đây là lúc để liều một phen, đành rời bỏ vị trí đứng canh cờ của đội mình, bắt đầu di chuyển về phía lá cờ của đội địch. Nhiếp Vu Học hiểu ý của cô, đánh lạc hướng hai người theo dõi vị trí của anh, cũng tiến về phía đó.

Địch ở nơi sáng, ta ở trong tối, Lục Nhiên thành công đánh lén một trong hai người giữ cờ của đối phương. Nhưng vì phát súng đó, người của đối phương đã phát hiện vị trí của cô, làm Lục Nhiên suýt nữa trúng đạn. Nhưng mà vào lúc tình thế cấp bách, Nhiếp Vu Học đã ở thay cô phát đạn đó. Lục Nhiên cảm thấy không thể để đồng đội hi sinh vô ích, đành vòng qua bức tường, gϊếŧ hai người kia của đội địch, sau đó nhảy lên lô cốt của địch, vừa đi vừa bắn. Anh quay phim bên phía tổ đạo diễn không ngờ một cô gái như Lục Nhiên lại dùng cách thức táo bạo như vậy, nhất thời trở tay không kịp ngã xuống. Lục Nhiên thuận lợi tiêu diệt gọn địch, thành công cầm lấy lá cờ.

Tổ khách mời vốn dĩ còn tưởng mình thua chắc rồi, không ngờ Lục Nhiên lại thành công lấy một địch ba, thuận lợi giành về cho một họ mười quả bóng nhiệm vụ.

Nhiếp Vu Học nói: "Em đúng là át chủ bài của đội mình."

Lục Nhiên trêu chọc anh: "Vũ Vương đã thay em đỡ một phát đạn, làm sao em dám để đồng đội hi sinh vô ích."

Tổ đạo diễn bây giờ đã lo lắng đến mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng rồi, bọn họ thật sự không muốn nhảy vào bể bơi đâu.

Nhiệm vụ cuối cùng chính là chơi giải câu đố, tổ chương trình đưa ra mười câu đố khác nhau, đáp đúng một câu sẽ đưa cho bọn họ hai một quả bóng nhiệm vụ.

Tổ đạo diễn: "Câu hỏi thứ nhất, căn bậc hai của 25 là gì?"

Vương Gia Nhĩ là một học sinh gương mẫu, vỗ ngực đáp: "Là 5. Tổ đạo diễn, mọi người có phải đang khinh thường một học sinh gương mẫu như em rồi không?"

Tổ đạo diễn lấy lại bình tỉnh, quyết định ra câu hỏi khó hơn: "Hãy dịch lại câu: Tôi yêu em, đừng đi" bằng tiếng Hàn."

Mọi người đều không ngờ câu đố sẽ như vậy, đang định tố tổ đạo diễn ăn gian, đã nghe Lục Nhiên nói: "Sarangheo. Ca-chi-ma-xê-ô."

"Ding-dong-deng". Vậy mà Lục Nhiên trả lời đúng thật.

Hàn Văn Trung hỏi cô: "Em biết nói tiếng Hàn hả?"

Lục Nhiên lắc đầu: "Không có, mỗi lần chị Ảnh Na xem phim hàn, lúc thấy mấy diễn viên đẹp trai, đều nói như vậy, em nhớ rõ lắm."

Hàn Văn Trung nghe cô nói thì ánh mắt có tia khác thường, khoé môi không nhịn được cười cười.

MC Chu Lục Sơn ở bên cạnh chêm vào: "Thưa quý vị khán giả, đây chính là lợi ích của việc xem phim tình cảm Hàn Quốc."

Hàn Văn Trung hỏi Lục Nhiên: "Em và Chu Ảnh Na, rất thân thiết sao?"

Lục Nhiên trả lời: "Vâng ạ. Chúng em đóng chung trong bộ phim "Nặc Thanh Trì", sau đó thỉnh thoảng chị ấy đều qua nhà em ăn chung ngủ chung, haha. Anh quen chị Ảnh Na ạ?"

Hàn Văn Trung gật gù nhìn cô: "Ừm, lúc trước từng đóng chung một bộ phim với cô ấy."

Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện