Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 36: Tính sổ & Uống rượu mừng


trước sau

Edit: Bàn

Từ khi Tống Chí Quốc bị bắt đến giờ đã được nửa năm, chưa bị kết án, nhưng vẫn bị giam trong trại tạm giam, ngoại trừ luật sư ra thì không ai được gặp ông.

Đây là Tết Trung thu đầu tiên của Tống Dã mà không có người thân bên cạnh.

Vào Gia Chúc Viện, Tống Dã đi theo sau Khúc Liệu Nguyên, dọc đường đi, Khúc Liệu Nguyên chào hỏi những người hàng xóm mà cậu gặp.

Hàng xóm: "Tiểu Khúc nghỉ rồi à?" "Tiểu Khúc cao lên rồi phải không?" "Nghe nói làm lớp trưởng hả? Giỏi quá."

Khúc Liệu Nguyên: "Đúng rồi đúng rồi... Hình như là cao lên thật, ha ha ha... Không có không có, bình thường thôi bình thường thôi."

Bé gái hàng xóm tên Tiếu Tiếu đang chơi nhảy dây chun với người khác, nhìn thấy bọn họ từ xa, kêu lên: "Khúc Liệu Nguyên về rồi! Cất dây chun lại! Bọn mình không cho ảnh nhảy!"

Khúc Liệu Nguyên ham chơi có tiếng ở Gia Chúc Viện, bất kể nam nữ già trẻ, ai cậu cũng chơi được, chỉ cần đi xuống tầng, thấy người khác chơi cái gì, người lớn chơi cờ tướng đánh bài, nam sinh cùng tuổi chơi bóng rổ cầu lông, bé trai chơi bi ném bài tranh, bé gái nhảy dây chun chơi nhà búp bê, cái gì cậu cũng lại chơi được, cờ tướng và bài các loại chơi được một chút, chơi bóng các loại cậu đương nhiên chơi cũng không tệ, chơi bi và bài tranh nếu có thi đấu, cậu đại khái có thể giật danh quán quân xưởng 407, nhảy dây chun cũng rất tốt.

Trước đây nhóm các bé gái vẫn cho cậu nhảy cùng, nhưng từ khi cậu phóng sinh chim sẻ nhỏ của Tiếu Tiếu, nhóm bé gái không cho cậu chơi cùng nữa. Bởi vì bé gái Tiếu Tiếu này không đơn giản, người nhà bé là người cung cấp dây chun lớn nhất trong Gia Chúc Viện. Ba bé làm việc với đoàn xe trong xưởng, lốp cao su phế liệu của bánh xe ô tô bền chắc nhảy tốt hơn lốp cao su xe đạp, cho nên Tiếu Tiếu giữa đám bé gái trong sân này có thể nói là nhất hô bá ứng, bé và Khúc Liệu Nguyên "gây thù chuốc oán" vì chim sẻ nhỏ, nhóm bé gái liền không cho Khúc Liệu Nguyên chơi cùng nữa.

Hiện tại Tiếu Tiếu nói cất dây chun, đám bé gái liền cất dây chun, mấy người đứng một hàng, cùng chung mối thù mà nhìn Khúc Liệu Nguyên đang đi tới - đều cảm thấy Khúc Liệu Nguyên sẽ giống như trước, cười hì hì nói: "Nhảy dây chun à? Cho anh nhảy vài cái với."

Không ngờ rằng Khúc Liệu Nguyên đã không còn là Khúc Liệu Nguyên của trước đây, Khúc Liệu Nguyên không còn hứng thú với trò nhảy dây chun này nữa!

"Nhảy dây chun à?" Cậu đến gần, cười với các bé gái, rất có dáng vẻ anh trai lớn nói, "Nhảy một hồi nhớ về nhà làm bài tập nhé."

Một đám bé gái: "..." Khúc Liệu Nguyên làm sao vậy?

Khúc Liệu Nguyên lên cấp 3 làm lớp trưởng, đã nhanh chóng trưởng thành.

Vào hành lang nhà mình, cậu còn nói với Tống Dã: "Mấy nhỏ vẫn coi tớ là học sinh cấp 2 giống trước đây sao? Tớ không muốn nói thôi, nhóc Tiếu Tiếu này, đá cầu bị kẹt trêи tầng, tớ giúp nhỏ nhặt lại bao nhiêu lần rồi? Thả chim sẻ của nhỏ một lần, là do sợ chim con bị nhỏ chơi chết, giờ nhỏ ghi thù, còn học được cách liên thủ với người khác để đối phó nữa. Giờ tớ là học sinh cấp 3, không chấp nhặt với nhỏ nữa, nếu mà là trước đây, tớ liền nói với người khác chỗ nhỏ giấu chai nhỏ lọ nhỏ." Chai nhỏ lọ nhỏ là đạo cụ để chơi nhà búp bê.

Tống Dã: "..."

Khúc gia không có người. Tống Dã lấy chìa khoá ra, mở cửa.

Vừa vào cửa, Khúc Liệu Nguyên liền cởi cặp sách, hoan hô nhào lên ghế salon, phát ra âm thanh kɧօáϊ trá: "A! Vẫn là ở nhà tốt hơn!"

Tống Dã cất xong cặp sách Khúc Liệu Nguyên thuận tay ném sang một bên, bất ngờ nói: "Tớ tưởng cậu thích ở trường hơn chứ, tưng bừng náo nhiệt hô bằng hoán hữu."

"Trường học cũng tốt, nhưng mà ở nhà tốt hơn." Khúc Liệu Nguyên mò lấy điều khiển, bật TV, lại hỏi, "Tiểu Dã cậu thế nào? Thích ở trường hay ở nhà hơn?"

Tống Dã nói: "Nhà."

Nhất là khi Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt không có ở nhà, trong không gian nhỏ này, chỉ có hắn cùng Khúc Liệu Nguyên.

Vì nghỉ hè hai người đã ra ngoài du lịch, Quốc khánh lại đi nơi khác chơi, với quan điểm tiêu dùng chung của xưởng 407 mà nói, thì có vẻ vô cùng xa xỉ lãng phí.

Hai người bàn bạc một chút, quyết định 7 ngày này không đi du lịch, ra ngoài lần sau chờ đến nghỉ đông.

Tống Dã đề nghị nói: "Dẫn cậu đi Bắc Kinh rồi, mùa đông cho cậu đi Thượng Hải."

Khúc Liệu Nguyên có chút nửa đường bỏ cuộc: "Đi Thượng Hải? Xa lắm, ra ngoài một chuyến tốn không ít tiền."

"Không sao, anh có tiền." Tống Dã nói.

Tống Dã đã tính qua sổ sách, tiền thanh lí đồ dùng trong nhà còn thừa hơn 10000, cộng thêm Nhất Trung thưởng cho hắn 20000 tệ, mùa hè đi du lịch Bắc Kinh, lúc về mua điện thoại cho Khúc Liệu Nguyên, còn có chút chi tiêu vụn vặt, đến bây giờ tốn hết 2000 có lẻ, tiền trong tay tổng cộng còn lại 30000 tròn.

Chờ ba hắn bị... xong, hắn sẽ nhận được một tấm thẻ có chừng 200000 bên trong.

Tất cả số tiền này, trừ đi tiền học phí đại học 4 năm cùng sinh hoạt phí cơ bản, vẫn còn thừa lại rất nhiều. Hắn không định đối xử với bản thân quá khắt khe về mặt vật chất, sẽ không theo đuổi tiêu dùng cao cấp, nhưng cũng không sống qua ngày giống khổ hạnh tăng, hắn muốn làm mọi chuyện có thể làm trong khả năng tài chính của mình. Môi trường sống và cách giáo ɖu͙ƈ của gia đình từ nhỏ đã giúp hắn biết rõ một điều, ngoại trừ đi học và đọc sách, hiểu biết của một người không thể tách khỏi việc tiêu tiền, đặc biệt là khi ra ngoài nhiều trải nghiệm nhiều, điều này có thể nhanh chóng cải thiện quan điểm về thế giới của mỗi người, mà tầm nhìn của một người, có thể quyết định tương lai của người đó.

Luật sư của Tống Chí Quốc nói, với tình huống của Tống Chí Quốc, sẽ phải đối mặt với mức án từ 5 đến 10 năm, cụ thể phải xem phán quyết cuối cùng.

Nói cách khác, đến khi Tống Chí Quốc lấy lại được tự do, Tống Dã con ông, đã là một người trưởng thành có thể tự mình tạo ra của cải.

Nghỉ lễ Quốc khánh 7 ngày, Cao Tú Nguyệt nghỉ 5 ngày, 2 ngày phải trực ban. Khúc Đại Giang một ngày nghỉ cũng không có, phòng bảo vệ nửa năm này bận rộn muốn chết, nhiều lần nghỉ lễ mà tập thể nhân viên cả phòng vẫn phải trực.

Khi ngồi trêи bàn lúc ăn cơm, Cao Tú Nguyệt nói đôi câu: "Bọn ba con bận sắp chết rồi, ngày nào cũng lo lắng đề phòng trộm cướp, đợt này trong xưởng mất đồ nhiều lắm. Trước đây mất linh kiện bằng sắt là do mấy tên du thủ du thực trong xưởng, tiện tay dắt trộm dê bán sắt kiếm tiền hút thuốc. Còn đợt này thì kì quái, cái gì cũng mất được, mấy hôm trước nửa đêm còn có người đi xe ba bánh đến trộm than đá, nhà kho phòng thí nghiệm cũng bị mất dược phẩm với dụng cụ."

Xưởng 407 là nhà máy hoá chất, có mấy phân xưởng sản xuất đều phải dùng đến than đá, dược phẩm và dụng cụ của phòng thí nghiệm mang đi bán cũng được không ít tiền.

Khúc Liệu Nguyên chỉ là lo lắng thay Khúc Đại Giang, Tống Dã lại cảm thấy tình hình trong xưởng hình như không đúng lắm, hỏi: "Dì Cao, hôm nay quay về đi qua ngoài cổng nhà máy, cháu thấy tạp âm trong phân xưởng hình như nhỏ đi nhiều lắm, xưởng ta đổi máy móc rồi ạ?"

"Không đổi, có hai phân xưởng không chạy." Cao Tú Nguyệt nói, "Mau ăn cơm đi, trẻ con mấy đứa đừng để ý mấy thứ này."

Ngày hôm sau là lễ Quốc khánh, người lớn trẻ con đều nghỉ ngơi, anh Tiểu Dương tầng 1 kết hôn, Cao Tú Nguyệt đi hỗ trợ, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã nhìn cảnh tượng náo nhiệt một hồi, cũng bị kéo đi thả pháo hỉ.

Nhà Văn Thông với nhà Tiểu Dương quan hệ không tồi, một nhà ba người cũng tới, ba mẹ Văn gia vào trong nhà Tiểu Dương, Văn Thông ở trong sân bắn pháo cùng hai người Tống Khúc.

"Mày sao vẫn ở nhà?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Lần trước không phải nói Quốc khánh muốn đi đâu chơi à?"

Văn Thông trong tiếng pháo lớn tiếng hô: "Đều tại ba tao, bắt tao làm học sinh thể ɖu͙ƈ cái gì! Người khác đều được nghỉ 7 ngày, còn tao thì mai phải về trường huấn luyện! Tháng này trường tao muốn làm đại hội thể ɖu͙ƈ!"

Tống Dã ngạc nhiên nói: "Đúng rồi, còn chưa hỏi ông, ông thay đổi giữa chừng mà, rèn luyện sở trường gì đấy?"

Văn Thông vẻ mặt thống khổ nói: "Đừng hỏi nữa! Tôi bị bắt luyện chạy vượt rào! Đây mà là rèn luyện cho người à? Không phải bước dài quá bị rách trứng, thì cũng là thằng cu bị rào đụng rầm rầm!"

Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã đều cười ha ha.

Buổi trưa đi nhà hàng ăn tiệc cưới, ba người bọn họ ngồi một bàn, cùng bàn còn có vài nam sinh học chung cấp 2 với bọn họ.

Mọi người hiện giờ rải rác ở các trường cấp 3 khác nhau, lúc này tụ chung một chỗ, ngay cả Tống Dã trước đây không tính là quá hoà đồng, cũng đều cảm thấy rất thân thiết, hỏi thăm tình hình của nhau.

Nhân viên phục vụ bưng khay rượu lên, đi qua bàn này thấy toàn là nam sinh choai choai, chần chừ có nên đặt rượu lên cho bọn họ không, Văn Thông chủ động hỏi cô một chai, lại sợ bị người lớn nhìn thấy không cho phép bọn họ uống, trộm rót cho mỗi người một chút, rồi giấu chai rượu dưới bàn, Coca Sprite đều để trêи bàn, làm bộ là đồ bọn họ đang uống.

Các học sinh đều là nam sinh cấp 3 16 17 tuổi, uống chút rượu đế cũng không phải chuyện gì lớn. Trong số những người ở đây, tửu lượng Văn Thông là cao nhất, trước đây ăn Tết còn trộm rượu Ngũ Lương của ba hắn chia cho mấy nam sinh có quan hệ tốt.

Khúc Liệu Nguyên là anh em tốt của hắn, đương nhiên là đã uống.

Chú rể Tiểu Dương cùng cô dâu đi ra, đứng trêи sân khấu được MC chỉ đạo tiến hành nghi lễ.

Mấy học sinh cấp 3 ở dưới sân khấu nói chuyện phiếm, len lén uống rượu.

Khúc Liệu Nguyên nói nói mấy câu với Văn Thông, quay đầu thấy Tống Dã cầm cốc nhấp nhấp, rồi nhíu mày lại.

Cậu liền lại gần nói: "Tiểu Dã, nếu cậu không muốn uống, thì chờ lát nữa rót cho tớ là được." Trong cốc của Tống Dã cũng chỉ có 2 ngụm.

Tống Dã nói: "Không có việc gì, trước đây uống rồi."

Khúc Liệu Nguyên nhớ tới dáng vẻ hút thuốc thành thạo của hắn, đoán là trước đây đã lén thử rượu đế trong nhà, không quản hắn nữa, quay lại nghe Văn Thông khoác lác, kể lại các loại sự tích "trâu bò" giữa đám học sinh thể ɖu͙ƈ, nam sinh một bàn thỉnh thoảng cười rộ lên.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, đoàn người giải tán về nhà mỗi người.

Khúc Đại Giang trực ban, không tới. Cao Tú Nguyệt không vội về, còn ở lại giúp một tay thu xếp phần cuối.

"Tiểu Dã," Khúc Liệu Nguyên hỏi Tống Dã, "Cậu cầm chìa khoá nhà hả? Không có thì để tớ qua hỏi mẹ tớ."

Tống Dã sờ sờ túi quần, nói: "Cầm. Về đi."

"Tiểu Khúc mày chờ tao tí!" Văn Thông chạy tới từ đằng sau, hắn uống hơn 2 chén, đầu hơi phê phê, mặt cũng có chút đỏ, ôm lấy Khúc Liệu Nguyên từ đằng sau, thì thầm nói, "Mày đừng về nhà luôn, qua nhà tao, tao kể cho mày chuyện hay lắm."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Mày thì có chuyện gì hay?"

"Văn Thông, ông đừng ôm nó." Tống Dã bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Văn Thông: "Cái gì?"

Hắn không nghe rõ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Dã túm sau cổ, cứng rắn tách hắn khỏi người Khúc Liệu Nguyên, đẩy hắn sang một bên.

Văn Thông: "???"

Chỉ thấy Tống Dã đứng ở vị trí của hắn lúc nãy, hai tay ôm lấy Khúc Liệu Nguyên, ôm y như gà mái che chở đàn con, còn quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, tràn đầy miệt thị.

Văn Thông: "..."

Khúc Liệu Nguyên tưởng là hai người đùa giỡn, còn cười ha ha, nói: "Anh Thông, mày chỉ gọi tao qua nhà mày chơi, không gọi Tiểu Dã, nó không vui đó!"

Văn Thông liền dựa bậc thang leo xuống mà tìm mặt mũi, nói: "Ài, Tống Dã ông không nói sớm, tôi dẫn ông đi chơi cùng nhau nha."

Tống Dã lại quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên, nói: "Ai muốn chơi với nó, ghét muốn chết."

Khúc Liệu Nguyên nhớ một tuần lớn này bị Văn Thông hại cho ngày ngày nghĩ ngợi, phụ hoạ nói: "Đúng rồi, ghét muốn chết."

Văn Thông nghĩ thầm con mẹ nó! Tao trêu ai ghẹo ai? Cả giận nói: "Hai đứa mày mới là đáng ghét ấy! Tao đi!"

Hắn đi thật xa rồi mà chưa hết tức, quay đầu lại hướng Khúc Liệu Nguyên: "Về sau có cái gì chơi vui, tao cũng không gọi mày nữa!"

Khúc Liệu Nguyên đột nhiên cảm thấy tình hình tiến triển không đúng lắm, sao lại tức giận thật chứ?

Tống Dã hướng Văn Thông nói: "Ông tốt nhất nhớ cho kĩ, vĩnh viễn đừng gọi nó!"

Văn Thông hầm hừ đi thẳng, không để ý dưới chân, suýt nữa vấp phải pháo dưới đất, thấy càng mất mặt, dứt khoát bước nhanh hơn, chạy nhanh như chớp.

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Tống Dã nói: "Về nhà, đi."

Khúc Liệu Nguyên lúc này mới phát hiện ra hai mắt hắn lờ đờ, tỉnh ngộ ra, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tiểu Dã... Cậu say rồi à?"

Nhà hàng cách Gia Chúc Viện không xa, Tống Dã bị Khúc Liệu Nguyên kéo đi suốt một đường về, trêи đường cũng không nói chuyện, chỉ là hai mắt càng lúc càng đờ ra, bước chân càng lúc càng nặng.

Về đến cửa, lúc Khúc Liệu Nguyên lấy chìa khoá từ túi quần hắn ra mở cửa, hắn triệt để chết máy, nằm úp sấp về phía trước, dựa vào lưng Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên vừa cằn nhằn "Cậu cũng giỏi quá! Mỗi hai ngụm rượu!" Vừa kéo lê hắn trêи sàn nhà đi vào trong, qua quýt ném lên giường, mệt mỏi dữ dội, ngồi trêи giường khác thở dốc như chó, con ma men đúng là nặng chết.

Con ma men ung dung thư thái nằm trêи giường, còn chuẩn xác tìm được gối mà nằm lên, ngủ một cách hạnh phúc, tóc rối trêи trán hơi dài, mặt mày bị che một chút, mũi cao xinh đẹp, hai cánh môi mỏng... Vì ngủ, mà bĩu ra hơn bình thường một ít.

Khúc Liệu Nguyên chậm rãi ngồi thẳng, lại từ từ đứng dậy, quỳ gối ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn một lát, xích lại gần thật nhanh, hôn lên môi một cái.

Hôn xong cậu cảm giác như muốn nổ tung, từ dưới đất nhảy lên, giơ chân liền chạy ra khỏi nhà.

Văn Thông ở nhà vẫn đang tức, thấy Khúc Liệu Nguyên đến cũng không để ý đến cậu, nhìn máy tính chơi game, chờ Khúc Liệu Nguyên nhận lỗi trước, nói cái gì hay ho kiểu xin anh Thông đừng bỏ rơi em các thứ.

Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại không để ý đến hắn, ngồi một bên trêи ghế sofa đơn, nhìn trần nhà.

Văn Thông từ chỗ phản chiếu màu đen trêи màn hình máy tính, len lén nhìn cậu mấy lần, thấy vẻ mặt cậu vừa giống đang cười, vừa giống đang khóc, không nhịn được, nói: "Khúc Liệu Nguyên, mày làm sao đấy? Vừa khóc vừa cười?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện