Phúc Tinh Nhà Nông

Đi Chợ Nhé


trước sau

Advertisement
Chu lão đầu quyết định để khuê nữ bái Trang tiên sinh làm lão sư, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt. Vì thế ngày hôm sau ngay cả lão đại cũng không đi ra ngoài làm việc.

Chu lão đầu trực tiếp bảo hắn đến nhà thôn trưởng mượn một chiếc xe đẩy, từ trong kho lấy ra hai túi lương thực.

Cả nhà đứng ở cửa ra vào nhìn, Chu lão đầu làm như không nhìn thấy ánh mắt âu lo của đám con dâu, sai lão đại cùng lão tam buộc kỹ lương thực, sau đó dặn dò Chu nhị lang: "Đi đến chợ, trước tiên đổi lương thực thành tiền, mua cho mẹ con ba ngày thuốc, lại mua một miếng thịt ba chỉ, nếu có thể mua được thịt khô thì càng tốt."

Chu lão đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhìn xem trên chợ có ai bán vải bông tốt một chút hay không, nếu có, mua về, làm cho Trang tiên sinh một bộ xiêm y, đúng rồi, còn có vải để làm giày vớ cũng đừng quên mua, mua tốt một chút đấy."

Chu nhị lang ghi nhớ từng cái.

Mấy người Tiểu Tiền thị nghe thấy phải mua đồ, tim thót lại, đây chính là hai túi lương thực đó.

Chu lão đầu còn đau lòng hơn các nàng, nhưng nghe tiếng cười vui vẻ bên ngoài, ông có thể bỏ qua loại đau lòng này, thấy đã dặn dò xong, Chu lão đầu liền phất phất tay, để cho mọi người nên làm gì thì làm cái đó.

Mãn Bảo sáng sớm đã dậy, sau đó kéo Ngũ Lang Lục Lang cùng đi hái hoa dại.

Chờ trong nhà chuẩn bị xong, bọn họ cũng chuẩn bị xong, bọn họ cầm giỏ do Chu nhị lang đan đựng đầy hoa dại và cỏ dại, vui vẻ đi theo phía sau người lớn.

Phùng thị đi theo nhìn hoa dại và cỏ dại trong giỏ của bọn họ, nhịn không được nói: "Mấy đứa mang theo mấy thứ này đi làm cái gì?"

Đại Nha nói: "Cô út nói muốn mang đi bán."

Phùng thị hơi trợn to mắt: "Mấy thứ này có khắp núi đồi, ai sẽ mua chứ?"

Mãn Bảo lúc này đang được Chu ngũ lang cõng, nghe vậy lớn tiếng nói: "Nhị tẩu, muội sẽ mua, đồ đẹp muội đều nguyện ý mua."

Đây thật sự là đứa phá của mà.

Phùng thị nhịn không được hỏi: "Tiểu cô à, muội có tiền không?"

Mãn Bảo thành thật lắc đầu: "Bây giờ không, nhưng sau này sẽ có.”

Nàng đặc biệt tin tưởng vào bản thân mình, ngay cả Khoa Khoa cũng nói nàng rất thông minh, vậy nàng nhất định là rất lợi hại, kiếm tiền đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề.

Phùng thị cũng không ngăn cản bọn chúng, chỉ coi đây là trò chơi của bọn nhỏ, dù sao mấy thứ hoa cỏ này là do bọn nhỏ tự cầm.

Chờ đến chợ, mọi người liền bắt đầu tìm vị trí bày sạp.

Chu nhị lang đan không ít giỏ, cái mẹt chờ để bán, hắn quen cửa quen nẻo chiếm một chỗ, bỏ đồ đạc xuống rồi để cho thê tử bán, lại dặn dò Chu ngũ lang và Chu lục lang: “Các đệ coi chừng Mãn Bảo và đám Đại Đầu, đừng có chạy loạn."

Chu ngũ lang còn chưa lên tiếng, Mãn Bảo đã vỗ ngực tỏ vẻ: "Nhị ca huynh yên tâm đi, muội nhất định coi chừng các cháu trai, chúng ta cũng không đi đâu cả."

Chu nhị lang cười cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng.

Sau đó hắn liền đẩy xe đẩy cùng Chu đại lang đi bán lương thực.

Chợ này cứ năm ngày là họp chợ một lần, đều là mấy thôn lân cận tụ tập với nhau, chợ ở nơi này còn lớn hơn cả phiên chợ ở thôn Đại Lê nữa.

Bởi vì nơi này có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có hai hòa thượng, hàng năm vào ngày mười chín tháng giêng, nơi này đều có một hội chùa rất lớn, ngay cả một số người trong huyện thành cũng đều ngàn dặm xa xôi tới tham gia.

Đó là hội chùa lớn, còn các hội chùa nhỏ sẽ được tổ chức vào những ngày lễ khác, những truyền thống này đã có rất nhiều năm.

Mãn Bảo đã từng nghe những người già ở cửa thôn nói, từ khi bọn họ còn là hài tử thì đã có những tập tục này rồi.

Vì thế, Khoa Khoa liền vô cùng tiếc hận, nói rằng nó là hệ thống phổ cập khoa học chuyên sưu tập sinh vật, trong Bách Khoa Quán của bọn nó còn có một hệ thống chuyên môn thu thập loại văn hóa dân gian này, từ cái hội chùa này cũng không biết có thể sinh ra bao nhiêu nhiệm vụ, nhất định có thể kiếm được rất nhiều điểm tích lũy.

Lúc đó Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa có chút thương tâm, vì thế ngọt ngào nói: "Nhưng mà ta chỉ thích Khoa Khoa, không thích hệ thống khác."

Tóm lại, đây là một phiên chợ lớn mà các thôn dân trao đổi hàng hóa với nhau.

Vì vậy, câu hỏi đặt ra là, tất cả mọi người đều dùng tiền để đổi đồ sao?

Tất nhiên là không!

Mãn Bảo thấy Nhị tẩu bày hết giỏ mẹt xong, bọn họ cũng lập tức đặt cái giỏ đầy cỏ dại hoa dại của mình xuống, xếp thành một hàng với đồ của Phùng Thị, sau đó ngồi xổm ở phía sau chống tay lên cằm nhìn người đi tới đi lui.

Chu nhị lang ở chợ buôn bán nhiều năm, đã sớm có tiếng tăm, cho nên đồ vật vừa dọn ra không bao lâu đã có một lão thái thái cõng gùi đi đến, nhìn cái mẹt hỏi: "Có thể đổi bằng trứng gà không?"

Phùng thị hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nói: "Hiện tại trứng gà vẫn là hai văn tiền ba quả ạ?"

Lão thái thái xác nhận.

Phùng thị bắt đầu tính toán bà cụ rốt cuộc phải đưa cho nàng bao nhiêu quả trứng gà: "Vậy bà cho ta..."

Nàng tính tính, lại cảm thấy mình tính không đúng, trán chảy đầy mồ hôi, trước kia những chuyện này đều là tướng công nàng làm, nàng bán đồ cho tới bây giờ đều là tính tiền.

Phùng thị lau mồ hôi, Mãn Bảo thấy chị dâu nàng bị làm khó, liền vội vàng nhảy lên: "Nhị tẩu, Nhị tẩu, ta biết, cái mẹt nhà ta là mười lăm văn một cái đúng không?"

Phùng thị biết tiểu cô thông minh, hơn nữa cũng biết tính toán, bình thường thích cùng tướng công nàng chơi trò một văn tiền cộng hai văn tiền thì tương đương với bao nhiêu văn tiền, cho nên liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, giá cả nhà ta vẫn luôn cố định."

Mãn Bảo tò mò nhìn lão thái thái: "Trứng gà của bà đâu?"

Bản thân lão thái thái cũng không biết tính, nhưng trước khi bà ra khỏi cửa, người nhà đã tính toán dùm bà phải đổi bao nhiêu trứng gà rồi, nhưng bà vẫn có chút hy vọng người Chu gia có thể tính sai.

Vừa rồi bà nhìn thấy Chu Nhị Lang không có ở đây mới vội vàng đi lên.

Bà đặt gùi xuống, xốc khăn lên cho Mãn Bảo xem trứng gà: "Tất cả đều là gà trong nhà đẻ, tốt lắm."

Mãn Bảo liền nói: "Để con đếm
Advertisement
đã.”

Bà cụ không vui nói: "Con còn chưa nói cho ta cần bao nhiêu trứng gà đâu?"

Mãn Bảo trừng mắt nói: "Con không đếm, làm sao con biết có bao nhiêu quả trứng? Con phải đếm."

Lời này vừa nghe đã thấy là không biết tính, bà cụ liền vui vẻ, cũng không ngăn nữa, cười nói:"Vậy con phải cẩn thận một chút, đừng làm trứng vỡ.”

Mãn Bảo cam đoan nói: "Yên tâm đi, làm vỡ cứ tính cho con.”

Nàng lấy trứng gà từ bên trong ra, ba quả một nhóm, ba quả một nhóm, có tám nhóm như vậy, lão thái thái đếm số trứng gà, trong lòng nhảy dựng lên, muốn cất trứng gà vào lại.

Mãn Bảo đã vỗ tay nói:" Đếm xong rồi, đếm xong rồi, Nhị tẩu tẩu xem, đây là hai văn, đây là hai văn, hai văn, hai văn... Tổng cộng là mười sáu văn.”

Chủ quán đối diện nhìn toàn bộ quá trình, vui vẻ nói: "Tiểu cô nương này thật thông minh.”

Phùng Thị có chung vinh dự: "Đây là em chồng ta, nhà chúng ta con bé là thông minh nhất.”

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng rất tự hào, ưỡn ngực nói: "Muội muội ta đó!"

Lão thái thái nhìn hai tiểu tử to cao này, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ngược lại nói:" Các ngươi là mười lăm văn, thế thì thiếu ta một văn tiền, ta cất nhóm này đi vậy.”

Mãn Bảo cảm thấy có lý, liền chủ động lấy hai quả nhỏ nhất từ trong đống trứng gà đưa cho bà, nói: "Mười lăm văn, hẳn là trả lại cho bà một quả trứng rưỡi, nhưng nửa quả trứng không thể phân, cho nên chúng ta lỗ một chút, hai hai quả trứng này bà lấy về đi.”

Bà già nghẹn lời.

Phùng thị cũng thấy được động tác của lão thái thái, cười tủm tỉm đáp một tiếng, tay chân nhanh chóng cất trứng gà vào trong giỏ nhà bọn họ, cười bảo lão thái thái chọn món đồ hợp ý của mình, còn nói: "Trứng gà chúng ta không chọn lớn nhỏ, cứ như vậy đổi đi.”

Tuy rằng mình không chịu thiệt thòi, nhưng lão thái thái vẫn có chút không vui, nhìn Mãn Bảo nói: "Đứa nhỏ này trắng trẻo mập mạp, ngược lại không giống xuất thân của chúng ta.”

Phùng thị cười nói: “Trong nhà tiểu cô nhỏ nhất, bố mẹ chồng đau lòng, các ca ca nàng cũng thương nàng, cho nên liền tỉ mỉ nuôi dưỡng, không phải ta khen ngợi, mười dặm tám thôn này cũng không có cô nương nào lớn lên tốt hơn tiểu cô nhà chúng ta đâu.”

Mọi người nhìn kỹ, đúng là như vậy.

Đứa nhỏ này không chỉ có ngũ quan đáng yêu, mấu chốt còn vừa trắng vừa tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là một người có phúc.

Bà lão cũng chú ý điểm này, cười tủm tỉm gật đầu nói: "Đúng là rất xinh xắn."

Mãn Bảo được khen ngợi, lập tức vui vẻ, sau đó nhiệt tình giới thiệu hàng hóa của mình với lão thái thái: "Đại nương, bà cũng nhìn đồ của con đi, nhìn hoa của con này, đẹp lắm đó, cầm về đặt ở cửa sổ, nhìn tâm trạng cũng sẽ tốt."

Lão thái thái được gọi là đại nương, cảm thấy trẻ hơn không ít, vui vẻ nói: "Tặng cho ta hả? Con còn khách sáo quá ha."

Đưa tay ra muốn lấy.

Mãn Bảo hai mắt sáng lấp lánh nói: "Không phải tặng, một văn tiền một bông, một chút cũng không đắt.”

Tay lão thái thái lật đật thu về, trợn to hai mắt hỏi: "Cái gì, hoa dại này còn đòi tiền hả, không phải trên núi có đầy sao?"

"Đúng vậy." Mãn Bảo hợp tình hợp lý nói: "Nhưng con hái xuống nha.”

Phùng thị vội vàng nói: "Đại nương ngài đừng để ý, đây là bọn nhỏ đùa giỡn, bọn họ ở nhà liền la hét cũng muốn làm ăn, cho nên liền dẫn bọn họ ra ngoài mở mang kiến thức.”

Lão thái thái lúc này mới dễ chịu một chút, nhưng cũng không đưa tay lấy bông hoa kia nữa, sợ Mãn Bảo tìm bà đòi tiền.

Vì thế chọn một cái mẹt liền vội vàng rời đi.

Mãn Bảo vẻ mặt lưu luyến nhìn bà ấy rời đi, cùng nhóm bạn nhỏ thở dài nói: "Sao lại không mua, hoa của chúng ta đẹp như vậy.”

Các bạn nhỏ: ...Chúng ta đã sớm đoán được rồi, cho nên một chút tiếc nuối cũng không có.

Các bạn nhỏ hào hứng nhìn người qua lại trên đường phố, có thể đến chợ bọn họ đã rất vui vẻ.

Lục Tục có người đến mua giỏ và mẹt, Mãn Bảo mỗi lần đều giúp Nhị tẩu tính sổ, tính xong sẽ giới thiệu hoa hoa cỏ cỏ của mình, mỗi người lớn lúc đầu đều vui vẻ đưa tay muốn nhận, sau khi biết phải trả tiền lại lập tức rụt tay về.

Mắt thấy phiên chợ sắp trôi qua một nửa, đại ca cùng nhị ca còn chưa thấy về, đám hoa hoa cỏ cỏ của bọn họ một cây cũng không bán được, hoa còn hơi héo đi rồi.

Mãn Bảo nhìn lo lắng thở dài, thấy mấy cái mẹt trước mặt Nhị tẩu đã không còn bao nhiêu, ngược lại giỏ còn lại rất nhiều, liền bỏ hoa cỏ cỏ của nàng vào trong giỏ.

Phùng thị nhìn kinh hồn bạt vía: "Tiểu cô, muội sẽ không yêu cầu khách mua giỏ phải mua luôn hoa cỏ của muội chứ?"

Chỉ là đơn thuần cảm thấy không bán được hoa, giữ lại hoa cỏ này sẽ lãng phí, Mãn Bảo đang định đem tặng cho người ta bỗng hai mắt sáng lên: "A, Nhị tẩu tẩu thật thông minh, ta làm sao không nghĩ tới biện pháp này?"

Phùng thị muốn khâu miệng mình lại.

Truyện convert hay : Trọng Sinh 90 Tiểu Kiều Tức
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện