Phúc Hắc Quyết Đấu

Đi Tránh Sóng Gió


trước sau

Nghe ba nói xong, rốt cục Thích Tự cũng hiểu được ánh mắt phức tạp của Phó Diên Thăng mang ý gì, quả nhiên vừa ra khỏi văn phòng của Thích Nguyên Thành thì đối phương đã hỏi: "Cậu biết chuyện Hứa Kính sắp nghỉ việc rồi?"

Hắn ừ một tiếng, cũng không biết phải nói thế nào.

Phó Diên Thăng: "Sao không thấy cậu nhắc gì đến chuyện này?"

Thích Tự: "Tưởng anh còn biết trước cả tôi nữa, chẳng phải ba tôi từng bảo anh làm đánh giá về những dự án đầu tư của Sơn Vũ à?"

Phó Diên Thăng trầm giọng nói: "Tôi không biết."

Trước giờ Thích Tự đã lờ mờ cảm nhận được thái độ có phần thù địch mà Hứa Kính dành cho Phó Diên Thăng, nghe vậy thì không khỏi thấy lạ: "Anh ấy không nói gì với anh à?"

Phó Diên Thăng: "Không, lúc tôi đến Sơn Vũ, anh ta đón tiếp rất khách khí, còn đích thân giải thích về tình hình của từng dự án, đặc biệt tỉ mỉ cẩn thận."

Nghe thế, Thích Tự lại càng khó chịu hơn, có phải ngay từ lúc ấy Hứa Kính đã quyết định đi rồi? Cho nên mới không buồn quan tâm, không buồn so đo nữa?

Hắn chợt nhớ về cuộc điện thoại với Hứa Kính tối đó, cảm giác mất mát lại dâng lên trong lòng, cũng chẳng biết chính xác là tức giận, ấm ức hay cay đắng, chỉ muốn lớn tiếng gào khóc một trận cho đã, nhưng bản tính tự chủ đã giữ lại mọi cảm xúc ấy trong lòng, buộc bản thân phải thật kiên cường và bình tĩnh.

Thích Tự trầm mặc một lát, sau mới ra vẻ lãnh đạm nói: "Ba tôi đã tạm thời giao Sơn Vũ cho anh thì anh cứ làm đi."

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Thích Tự nhìn thấy là Tô Cánh, bèn nhanh chóng nhấc máy.

Tô Cánh hỏi: "Cậu về chưa? Gặp ở đâu thì được? Yến Thành? Hay Hải Thành?"

Thích Tự: "Hải Thành đi, nhà họ Tư xảy ra chuyện lớn, thời gian tới em không đi đâu được, anh tiện tới không?"

Tô Cánh: "Tiện, đặt vé xong anh báo cậu."

Thích Tự không ngờ Tô Cánh sẽ đáp ứng nhanh thế, chưa kể còn trực tiếp gọi điện thoại tới, nghe chừng kế hoạch cướp người có hi vọng, dập máy xong bèn nói với Phó Diên Thăng: "Tôi tới bộ phận Công nghệ gặp Diệp tổng cái đã, chúng ta nói chuyện sau đi."

Nhìn ra đối phương không muốn nói về chuyện của Hứa Kính với mình, Phó Diên Thăng cũng không gặng hỏi thêm.

Hai người cùng bước vào thang máy, đến khi Thích Tự đi ra ở tầng của bộ phận Công nghệ, Phó Diên Thăng nhìn theo bóng lưng hắn mà nhíu mày, tựa hồ có điều suy tư.

Nhận được tin Thích Tự sắp tới, Diệp Khâm Như và Ngô Song đã chờ sẵn ở đây.

Bọn họ vừa gặp nhau, điều đầu tiên là bàn về tình hình của nhà họ Tư, Thích Tự cũng thuật lại những nội dung trong cuộc họp vừa rồi cho hai người.

"Trời đất, sao tự dưng lại xảy ra chuyện này không biết..." Diệp Khâm Như cảm thán một câu, sau đó lại thấp thỏm, "Rồi ai sẽ tiếp nhận cổ phần của bọn họ đây, có ảnh hưởng gì đến bộ phận Công nghệ chúng ta không..."

Thích Tự tranh thủ kể cho Diệp Khâm Như về khả năng Hồng Trang và Phi Á chuẩn bị hợp tác để tạo ra nền tảng cạnh tranh, bảo: "Bất kể kết cấu cổ đông của tập đoàn có thay đổi thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết đối thủ mới này đã."

Diệp Khâm Như nghe xong chỉ thấy căng cả đầu, đúng là một mình Hồng Trang có thể không đáng sợ, nhưng Hồng Trang liên thủ với Phi Á thì chắc chắn sẽ trở thành một uy hiếp lớn đối với sự phát triển của MeiWei•Liên Tú!

Thích Tự cũng không ngần ngại nói ra kế hoạch cướp Tô Cánh về cho Tư Nguyên của mình.

Diệp Khâm Như giật mình: "Cướp Tô Cánh từ Hồng Trang sao?"

Thích Tự: "Đúng vậy, chúng ta cũng biết kĩ thuật không phải thế mạnh của Liên Tú từ lúc dự định thu mua rồi mà, tuy lúc đó bọn họ đã đăng kí niêm yết nhưng sức cạnh tranh về lâu dài thì không thể nào bằng Hồng Trang được. Các anh từng phân tích tổ đội kĩ thuật của Tô Cánh chính là giá trị cốt lõi của Hồng Trang, nếu có thể thu nạp toàn bộ bọn họ về đây thì Hồng Trang - Phi Á cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa."

Diệp Khâm Như nhíu mày: "Nhưng Tô Cánh có chịu không mới được?"

Thích Tự: "Nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Cánh từ chối hợp tác với Tư Nguyên trước đây là vì thấy tôi không có quyền định đoạt ở bộ phận Công nghệ, không có khả năng thực hiện lời hứa hẹn với anh ta. Nhưng hiện tại nhà họ Tư gặp chuyện, lo lắng này đã không còn, chưa kể lúc tiết lộ chuyện Lâm Hoán để mắt tới Liên Tú, anh ta có bảo mình không muốn cho Lâm Hoán thành công, chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng êm ái gì."

Diệp Khâm Như vẫn lo lắng: "Tư Thị vừa xảy ra chuyện lớn như thế, người ngoài chẳng ai chắc liệu Tư Nguyên có liên lụy hay không, dễ gì mà thuyết phục Tô Cánh dẫn team của mình tới đây trong thời điểm mấu chốt như bây giờ..."

Bấy giờ Thích Tự mới nói: "Chẳng giấu gì anh, tôi đã đưa ra đề xuất với Tô Cánh từ nửa tháng trước, đó giờ không nhận được phản hồi gì, nhưng hôm qua vừa nổ ra tin tức về nhà họ Tư, anh ta đã lập tức gửi tin nhắn cho tôi, còn đồng ý gặp mặt một lần nữa."

Diệp Khâm Như nghe thế thì hai mắt sáng bừng: "Thật sao?"

Thích Tự gật đầu đáp: "Tôi rất có niềm tin với thái độ này của anh ta, song trước khi chính tức đưa ra lời mời, tôi muốn hỏi anh một vấn đề này đã."

Diệp Khâm Như: "Vấn đề gì?"

Thích Tự nhìn đối phương, nói: "Tô Cánh vốn bị đồn đãi không tốt đẹp gì cho lắm, có người không ưa anh ta thì tôi cũng hiểu được. Diệp tổng là quản lí chiến lược của bộ phận Công nghệ, nhưng tôi dự định sẽ cho anh và Tô Cánh mức quyền lợi tương đương nếu như anh ta đồng ý tới đây, anh có thể chấp nhận điều này chứ?"

Diệp Khâm Như cười cười: "Tôi đã nói rồi, người này không phải số một thì cũng là số hai trong giới kĩ thuật, thu được anh ta về thì không chỉ là nền tảng thời trang mà muốn làm gì khác cũng được hết. Tuy rằng cái tính bộc trực khiến anh ta nhiều khi nói ra lời khó nghe đáng giận, tôi cũng rất hoan nghênh chào đón người về vì sự phát triển của công ti. Chưa kể Tô Cánh chuyên về kĩ thuật, tôi làm về vận hành, quyền lợi có tương đương thì cũng không xung đột."

Có lời khẳng định này của Diệp Khâm Như, Thích Tự cũng như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Tiếp đó, Thích Tự lại nghe Diệp Khâm Như báo cáo về tình hình phát triển của MeiWei•Liên Tú, khoảng hơn một tiếng sau thì chuông điện thoại vang lên.

Là Khương Oánh gọi tới báo dì giúp việc đã chuẩn bị cơm, hỏi hắn có về ăn hay không.

Thích Tự thoáng nhìn đồng hồ, bấy giờ mới nhận ra đã sắp 7h tối đến nơi.

Khương Oánh lại nói: "Ba về nhà rồi, mẹ hỏi sao con không về cùng thì ông ấy bảo con còn phải qua bộ phận Công nghệ, có khi vẫn đang họp, muộn thế mà vẫn chưa tan à?"

Thích Tự: "Sắp rồi ạ, tại con không để ý thời gian, nhưng giờ cũng trễ quá, ba về rồi thì mọi người cứ ăn trước đi, đừng chờ con, lát con đi ăn với đồng nghiệp công ti luôn."

Khương Oánh thở dài: "Y như cái nết của ba con, bận vào là không để ý cái gì hết... Thôi được rồi, không chờ thì không chờ, nhưng mà tối về nhà ngủ đi, đừng ra khách sạn nữa, mẹ bảo dì Liễu dọn phòng cho con rồi đấy."

Thích Tự: "Vâng ạ."

Trước khi dập máy vẫn loáng thoáng thấy mẹ đang trách móc ba, Thích Tự chỉ cười nhẹ rồi cất điện thoại đi, sau đó nói với Diệp Khâm Như: "Diệp tổng, gọi cả Ngô Song lát cùng đi ăn tối đi."

Ba người tìm một nhà hàng gần đó ăn cho tiện.

Trong bữa cơm lại nhắc đến vụ nhà họ Tư, Diệp Khâm Như không khỏi cảm thán: "Tuần trước tôi còn vừa đến clubhouse tắm nước nóng với Tư tổng xong, nói về chiến lược tương lai của Tư Thị, nghe đâu bọn họ còn đang định đầu tư vào công nghệ thông tin với năng lượng mới nữa kìa, ai ngờ nhoáng cái mà cả nhà đã bị bắt hết rồi! Ôi, đúng là thế sự khó lường!"

Ngô Song bĩu môi nói: "Nhà họ Tư cấu kết với với quan chức bao năm nay, Tư Trạch thì chuyên môn làm ăn phách lối, có bị bắt cũng chẳng ngạc nhiên."

Diệp Khâm Như sửng sốt: "Nhưng làm ăn hiện nay hầu như đều phải đi vào vùng xám mà? Được mấy ai dám nhận mình hoàn toàn trong sạch?"

Ngô Song nghiêm nghị đáp lại: "Kể cả thế thì anh cũng đâu thể coi vậy là đúng, lại còn cảm thán thế sự khó lường! Pháp luật là pháp luật, tồn tại để giữ vững công bằng và chính nghĩa, kết cục của nhà họ Tư chung quy cũng là đòi lại công bằng cho những người dân đã bị lừa gạt, đồng thời cảnh tỉnh những doanh nghiệp tương tự bọn họ mà đang thở phào vì thoát nạn hoặc dần dần cho rằng những sai phạm này là bình thường đấy."

Diệp Khâm Như quay sang nhìn hắn: "Hơ, không ngờ nhóc cậu cũng đề cao công lí gớm nhỉ?"

Ngô Song: "Anh cũng đừng có nhóc này nhóc nọ, tôi kém anh có 8 tuổi thôi."

Diệp Khâm Như nói như trêu ngươi: "Thế còn không phải là nhóc à?"

Ngô Song: "..."

Ăn xong, Ngô Song xin phép trước vì còn phải bắt tàu điện ngầm.

Diệp Khâm Như đi cùng Thích Tự ra bãi đỗ xe, dọc đường có nói với hắn: "Thích tổng, gần đây tôi đang nghĩ, hay là thăng chức cho Ngô Song đi."

Thích Tự: "Tại sao?"

Diệp Khâm Như vuốt vuốt cằm: "Cậu nhóc này quả thực rất được, từ báo cáo cho đến phân tích, ý tưởng không thiếu hiệu suất lại cao, tuy mới có trình độ thạc sĩ nhưng cũng là bằng kép của đại học T, nhân tài như thế mà chỉ làm trợ lí hành chính thì đúng là phí phạm tài năng..."

Thích Tự: "Chuyện nhỏ này anh cứ tự quyết là được mà? Cần gì phải hỏi tôi?"

Diệp Khâm Như nhìn hắn: "Ngô Song vốn là người của cậu mà? Vị trí trợ lí vốn do cậu sắp xếp, phải được cậu đồng ý thì tôi mới dám cất nhắc chứ."

Thích Tự: "Thế anh định cho cậu ấy giữ chức vụ gì?"

Diệp Khâm Như: "Quản lí vận hành, coi như cấp dưới trực tiếp của tôi, cho tuyển thêm hai người rồi tự rèn luyện tổ đội của mình, cậu nhóc này sẽ có tiền đồ xán lạn lắm."

Thích Tự nhớ tới những gì Phó Diên Thăng đã thẳng thắn với mình hôm trước, biết Ngô Song là người của tổ chức bọn họ nên sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, chẳng qua không thể nói cho Diệp Khâm Như vì thỏa thuận bảo mật kia, chỉ đành rũ mắt nói: "Anh thấy hợp lí thì cứ quyết đi."

Thích Tự tạm biệt Diệp Khâm Như để lên xe rồi gọi cho Phó Diên Thăng: "Anh vẫn đang ở Sơn Vũ à?"

Phó Diên Thăng: "Ừ, đang dùng bữa với Hứa tổng, tranh thủ bàn việc luôn, cậu qua không?"

Thích Tự: "Không, hai người ăn đi, tôi đang trên đường về rồi."

Phó Diên Thăng: "Về đâu?"

Thích Tự: "Về nhà."

Phó Diên Thăng trầm mặc chốc lát rồi nói: "Được rồi, có gì tối nói chuyện sau."

Dập máy xong, Thích Tự chỉ thị cho Vương Mãnh đưa mình về biệt thự, dọc đường nhìn ra chiều tà và ánh neon bên ngoài, cứ thế băn khoăn rối bời vì không biết Phó Diên Thăng và Hứa Kính sẽ nói gì với nhau.

Hắn đành lôi điện thoại ra, trả lời những tin nhắn chưa kịp xem qua để phân tán sự chú ý.

Tô Cánh nhắn báo đã mua vé ngày mai, hẹn tối đến gặp. Thích Tự bèn gửi cho Diệp Khâm Như một tin nhờ đối phương đặt trước địa điểm gặp mặt cũng như khách sạn cho người kia.

Thích Tự cũng trả lời cả tin nhắn của Đường Vĩ Diệp, mới qua mấy giây tên kia đã nhắn lại: "A! Thích Tự! Cuối cùng cũng trả lời tôi! Cậu không sao chứ!?"

Thích Tự: "Tôi không sao, nay vừa về Hải Thành."

Đường Vĩ Diệp: "Hả? Cậu về? Cậu không sợ chết à!?"

Thích Tự không hiểu gì: "Cái gì mà không sợ chết?"

Đường Vĩ Diệp: "Tôi với bạn bè còn phải lên kế hoạch ra nước ngoài để tránh sóng gió đây này, cậu đang yên lành bên đó mà về làm chi!"

Thích Tự: "..."

Thích Tự: "Sao phải đi tránh sóng gió? Mấy anh đều phạm pháp hay gì?"

Đường Vĩ Diệp: "Biết ddeos đâu bọn tôi có phạm pháp hay không! [khóc lớn]"

Thích Tự: "..."

****

<Epilogue>

Diệp Khâm Như: "Tôi muốn thăng chức cho Ngô Song." (coi tui thương fan của mình ngần nào chưa)

Ngô Song: "Cảm ơn, thật sự không cần đâu!" (cuối cùng cũng sắp thoát được cấp trên cuồng tự luyến này rồi!)

Diệp Khâm Như: "QAQ Cậu hết yêu tôi rồi sao?"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Ngày mai (2/10) Hi có buổi kí sách (Giả bạn trai) ở Thượng Hải, nên khả năng là sẽ không có chương mới nhé~

Hashtag tribute của hôm nay chắc là #thươngDiệptổngnhiềuchút quá =))))

Truyện convert hay : Tới Cửa Con Rể Diệp Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện