Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 37


trước sau

Advertisement

Hồ nước bị bọn họ làm cho nổ tung trong viện đã được sửa xong, phần hiên chưa sửa xong, nhưng bàn đá ghế đá vẫn còn đó.

Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên ngồi trên ghế đá, một nữ nhân dựa vào ngực hắn, da trắng như tuyết, thanh lệ dịu dàng, là Nhan Hương.

Tay hãn đặt ngang hông nàng ta, Nhan Hương đang nằm trong lòng hắn nhẹ giọng nói gì đó với hắn, Lê Hiên lắng lặng nhìn nàng ta nói, chau mày.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Hiên ngẩng đầu nhìn, Nhan Hương cũng ngẩng đầu lên.

Đầu Tuyết Yên “ong” một tiếng.

Nàng nhìn thấy Nhan Hương đứng lên, chỉ về phía nàng: “Sao nàng ta ở đây? Sao nàng ta ở đây được?” Lê Hiên đứng lên: “Nàng ấy đến giúp đỡ. Lần này.

phá địch, nàng ấy cũng lập được công.” Sắc mặt Nhan Hương rất lạnh: “Đó là bởi vì gia không dẫn theo ta!” “Nàng ấy tự tới, ta không dẫn nàng ấy theo!” Lê Hiên giải thích.

Tuyết Yên quay người đi ra.

Thì ra là thế.

Những dịu dàng và tình nồng ý mật đó bởi vì một người khác đến mà ầm ầm sụp đổ.

Nàng còn ảo tưởng muốn làm phu thê với hắn ở nơi này, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của nàng mà thôi.

Hắn đối xử sỉ tình với nhiều nữ nhân như vậy, sao có thể chỉ làm phu thê với nàng được? Người hắn nâng niu trong tim đến rồi, trong mắt của hản sẽ không có nàng nữa. Hản cố gáng giải thích với Nhan Hương, bởi vì nàng tự tiện hành động nên gây phiền toái cho hán.

Tuyết Yên cười khổ, chạy đi.

Tuyết Yên, thật ra là ngươi sai từ đầu đến cuối.

Khi ra khỏi hoa viên, nàng vấp một cái, lảo đảo sắp ngã sấp xuống, Hàn Chi Đào đỡ nàng một phen.

Tuyết Yên cắn răng kìm nén, không thể để bọn họ thấy nàng rơi lệ được, không thể! “Yên phu nhân, người đi cẩn thận một chút.” Giọng Phạm Tinh lạnh nhạt lẫn chút ý trào phúng.

Nàng chưa trở về phòng, không biết chạy đi đâu, ở đây ít người, bây giờ nàng chỉ muốn tìm một chỗ vắng người.

“Vì sao ta lại luống cuống như vậy? Nàng ta vốn là người trong lòng hán. Ta đã sớm biết rồi mà.” Tuyết Yên đứng lại.

Thế nhưng sao tim ta đau đến thết Sau lưng có một bóng người xuất hiện, nàng ngẩng đầu, đã bị bịt miệng lại.

“Đừng nhức nhích! Cũng không được kêu lên, nếu không ta sẽ lập tức giết ngươi!” Lưng nàng bị một con dao dÍ vào.

Tên đó đánh một đòn vào cổ nàng, Tuyết Yên ngất xỉu.

Khi Tuyết Yên tỉnh lại, cảm thấy hình như đang ở trong một cái sọt, miệng bị chặn, phía trên chất đầy rau lá.

Đằng xa có binh sĩ đi qua, Tuyết Yên chỉ có thể nhìn. Trên tường thành xa xa, Tuyết Yên thấy Lê Hiên, Nhan Hương đứng bên cạnh hán. Phạm Tinh bên cạnh Nhan Hương vừa đi vừa chỉ về nơi xa, hắn ta đang giới thiệu gì đó cho nàng ta.

Xuyên qua khe hở của sọt, thậm chí Tuyết Yên có thể nhìn thấy Lê Hiên hơi nhíu mày.

Nam nhân cõng giỏ thức ăn này còng lưng, bước chân tập tễnh song đi rất nhanh.

Tuyết Yên cố ý lắc lư sọt đồ ăn.

Trời rất lạnh, người nào cũng quấn rất chặt, không ai lo nhìn người khác.

Tay và chân của nàng bị trói ra sau.

€ó lẽ là nghe thấy tiếng Tuyết Yên cựa quậy, tên đó để sọt xuống đi đến đằng sau, đánh Tuyết Yên một chưởng.

Tuyết Yên lại hôn mê.

Lê Hiên nhìn theo Tuyết Yên chạy ra ngoài. Hắn chăm chú dõi theo bóng lưng của nàng, có một giây hắn cũng muốn đuổi theo nàng.

Nhan Hương nói gì với hắn hán không nghe vào, trong đầu hắn toàn là khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Yên. Mãi đến khi Nhan Hương nắm lấy tay hắn: “A Hiên, ta đói, ta muốn ăn mì chua của Phù thành.” “Gia, vừa rồi Yên phu nhân nói làm rất nhiều đồ ăn, bảo chúng ta cùng đi…” “A Hiên, ta muốn nếm thử quà vặt của Phù thành.” Nhan Hương làm nũng.

“Được.” Lê Hiên nhìn Nhan Hương, không đành lòng làm nàng ta phật ý.

Lê Hiên nhìn thị vệ bên người: “Đi nói với Yên phu nhân, buổi trưa ta không qua.” Thị vệ lên tiếng.

Một đoàn người ra cửa phủ, đi đến tiệm mì lớn nhất Phù thành, gọi vài món rồi gọi cho Nhan Hương bát mì chua mà nàng ta muốn ăn.

Nhan Hương thích ăn những món chua cay.

“Nàng đi nhiều ngày như vậy thì nói thế nào với bên hoàng thượng?” Lê Hiên thấp giọng hỏi Nhan Hương.

“Ta xin nghỉ với Hoàng thượng, nói bị ốm, muốn nghỉ ngơi mấy ngày, vừa khéo đến giao thừa, ta muốn tới miếu Vân Sơn tạ thần ở thêm mấy

Advertisement
ngày, hoàng thượng cho ta nghỉ mười ngày. Ta rất nhớ chàng… nhớ mọi người.” Nhan Hương nói xong, đỏ bừng mặt.

“Gần đây Vân thành có chuyện gì lớn không?” Lê Hiên hỏi Nhan Hương.

“Mấy ngày gần đây bệnh của Ninh vương tốt hơn nhiều rồi, gần đây Kiêu Ky doanh của chúng ta đang giấu tài giấu nghề, Ưng đội của Ninh vương cũng không có hoạt động gì lớn. Có điều gần đây có một số cao thủ giang hồ đến Vân thành.” “Cao thủ giang hồ?” Lê Hiên nhíu mày.

Sao Ninh vương có thể không lợi dụng thời cơ tốt Vậy được? “Là cao thủ giang hồ, có Trương thọt, thư sinh mặt trắng Bạch Khởi, người mặt đen La Cường. Tạm thời không biết nhiệm vụ của bọn họ là gì.” Hắn nhìn thoáng qua Phạm Tinh: “Phạm tướng quân có suy nghĩ gì?” “Ninh vương có thể sẽ nhân cơ hội lôi kéo lòng người, hoặc đả kích chúng ta.” Phạm Tinh nghĩ rồi nói.

“Khoảng thời gian trước Ninh vương có mấy động thái lớn, cũng có thể là giương đông kích tây. Hắn cố ý làm bộ muốn hành động lớn, có phải là đang ép chúng ta không?” Hàn Chi Đào cứ cảm thấy Ninh vương rất khác thường.

“Đang đánh cờ cả thôi. Bất kể như thế nào, sắp xếp xong xuôi bên này, chúng ta lập tức trở về Vân thành.” Lê Hiên nói xong câu này, đột nhiên nghĩ tới Tuyết Yên, nàng dè dặt hỏi hắn có thể đây thêm mấy ngày được không? Nhớ tới Tuyết Yên, trái tim hắn trầm xuống.

Lòng bàn chân giâm lên miếng đệm giày nàng làm cho hắn, nàng thức đêm làm, mụn nước trên chân đã hết đau.

Nàng khát vọng cuộc sống bách tính bình dị thế.

Trước mắt lại hiện ra khuôn mặt tái nhợt của nàng khi nàng nhìn Nhan Hương và hắn bên nhau.

“Ăn xong rồi thì chúng ta về sớm chút đi, còn rất nhiều quân vụ phải xử lý.” Tâm trạng Lê Hiên hơi bất an.

Mọi người đi đến quân trướng.

“Điền Minh thu xếp chỗ ở cho Nhan tiểu thư trước đi, nàng ấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Lê Hiên dặn Điền Minh.

Đến trước cửa lều, hắn nhìn thấy a hoàn của Tuyết Yên là Thúy Hồng đứng đó nhìn quanh.

“Chuyện gì vậy?” Lê Hiên hỏi.

“Gia, Yên phu nhân nói đến lều mời gia dùng cơm trưa, gia đã sai người trả lời buổi trưa không tới, nhưng nô tỳ mãi không thấy Yên phu nhân. Nô tỳ tới hỏi bữa trưa có ăn nữa không?” A hoàn trả lời.

“Cái gì? Yên phu nhân chưa trở về?” Lê Hiên lạnh lùng hỏi, cặp mát phượng không chút cảm xúc.

“Vâng, buổi trưa lúc phu nhân nói qua gọi gia trở về ăn cơm trưa, còn bảo nô tỳ làm rất nhiều món, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở về” A hoàn hạ giọng nói: Lê Hiên biến sắc.

Lúc này, nàng có thể đi đâu được? Bên ngoài vẫn rất nguy hiểm.

Hắn quay đầu nhìn Nhan Hương: “Nàng đi theo bọn họ về phòng nghỉ đi!” Nhan Hương trông thấy vẻ nôn nóng và giận dữ trên mặt hắn, những cảm xúc này đều là vì nữ nhân đó.

Hắn thay đổi rồi sao? Trong lòng hắn có người khác? “A Hiên, ta tìm nàng ấy với chàng. Nàng ấy cũng là vì ta mới…” “Không cần, nàng nghỉ ngơi đi.” Lê Hiên từ chối.

Hản biết, Tuyết Yên không muốn nhìn thấy Nhan Hương.

Điền Minh và Cố Phàm đã hỏi thủ vệ trước cửa, có người trông thấy phu nhân ra khỏi cửa, về sau không biết đi đâu.

“Mọi người ra ngoài tìm, không tìm thấy thì đừng ai trở vẽ!” Lê Hiên khàn giọng, mắt lạnh như băng: Thủ vệ canh cửa nhớ kĩ lại người ra vào trong khoảng thời gian này, lão hán đưa đồ ăn khiến mọi người nghi ngờ.

Hỏi bên hậu cần mới biết hôm nay bọn họ không.

gọi người đưa đồ ăn.

Buổi tối trời đổ trận tuyết lớn, tuyết lớn ngợp trời, chốc lát đã che đi tất cả dấu vết.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện