Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 26: Chống lưng


trước sau

Advertisement

Hai lão phu thê trong chính viện chơi đùa không nhẹ, mệt mỏi ngủ say, tiền viện lại một đêm đèn đuốc sáng trưng, thao thức không ngủ.
Trong sương phòng, Liễu Nhứ hai mắt thâm thì tức giận ném vỡ bình hoa trên bàn, chờ cả một đêm thế tử cũng không về, quả nhiên bị Ngụy thị giữ lại.
Nàng đảo mắt, trang điểm sửa soạn đi đến tam phòng.
Vạn di nương còn buồn bực, làm sao biết Liễu di nương trong viện thế tử lại đến chỗ nàng, thấy Liễu Nhứ tác phong ái thiếp, sau đó đỏ mắt nhìn Lạc ca nhi bên cạnh nàng, Vạn di nương nháy mắt, bà tử bên cạnh dẫn Lạc ca nhi đi.
Liễu Nhứ nói vòng vo, cuối cùng là đến hỏi thăm nàng làm sao được Tam gia luôn vinh sủng không suy.
"Liễu di nương, chúng ta làm thiếp phải có bổn phận của thiếp, muội hỏi những cái đó làm ta thực sự khó xử, không thể đáp được."
"Vạn tỷ tỷ không cần khiêm tốn, ai không biết tỷ là tâm can của Tam gia, ngay cả vị chính phòng cũng né tránh ba phần."
Mặt Vạn di nương trầm xuống, "Ta không rõ lời này của Liễu muội muội, muội nói Tam gia chúng ta ái thiệp diệt thê ư, nếu truyền ra ngoài, Tam gia chúng ta phải đặt ở đâu?"
Tiếp đó thở dài đứng lên, "Liễu muội muội, họa là từ miệng mà ra, nhiều lời ắt mất, xin nói cẩn thận, hôm nay phòng ta có nhiều việc, không thể giữ muội lại."
Trục khách à?
Liễu Nhứ thở hổn hển trở về tiền viện, vốn đang cho rằng Vạn di nương là người thông minh, ai ngờ nhát gan như thế.
Vạn di nương thấy nàng đi rồi, ánh mắt tối đi, với tính tình Liễu Nhứ, trước mắt được sủng ái, thế tử che chở, thế tử phu nhân tự nhiên không thể xử lý nàng ta, chờ Ngụy thị bắt được sơ hở, chỉ sợ kết cục nàng ta không tốt lắm.
Bà tử cẩn thận đi vào, trong tay cầm một bọc giấy lớn, tươi cười, "Đây là thịt khô phu nhân Nhị phòng đưa tới, nói là cho tứ công tử ăn vặt."
"Mau mau mang lại đây," Vạn di nương vui vẻ, thấy thịt khô đỏ thẫm sáng bóng, cặn một miếng, mùi thơm quanh quẩn trong miệng, "Thay ta chuẩn bị quà cảm ơn, nhị phu nhân có lòng, chúng ta không thể thất lễ."
"Dạ, di nương."
Chờ bà tử đi xuống, sắc mặt nàng cũng tốt lên, may mắn lúc trước nàng giúp Đinh thị, truyền tin tức phu nhân thế tử muốn thay đổi người, nhị phu nhân đây là có qua có lại, qua lại với nàng.
Hiện giờ tam tiểu thư là Tam hoàng tử phi tương lai, tam tiểu thư hiền lành nhân hậu, về sau chắc chắn sẽ quan tâm Lạc ca nhi.
Đang nghĩ ngợi, Nam tam gia ôm Lạc ca nhi tiến vào, nàng dịu dàng mỉm cười, duỗi tay đón nhi tử.
Nam tam gia rất là vui vẻ, mặt mày tươi cười, "Một thời gian rồi không ôm, Lạc nhi hình như nặng hơn rồi."
Vạn di nương còn chưa mở miệng, Lạc ca nhi cướp lời, "Gần đây nhi tử ăn nhiều, Lang đệ thường xuyên mang cho con đồ ăn ngon, chẳng mấy chốc con sẽ béo như tam tỷ tỷ."
"Tứ công tử Nhị phòng thường đến tìm Lạc ca nhi chơi đùa, mỗi lần đều mang đồ ăn vặt ngon, hiện tại Lạc ca nhi có cái gì tốt cũng nghĩ giữ lại một phần cho tứ công tử, hai huynh đệ rất thân."
Nam tam gia nghe lời giải thích của Vạn di nương, nhấc bổng Lạc ca nhi, "Giỏi lắm, như thế rất tốt."
----
Nam San ngủ một giấc ngon lành, cảm thấy đầu óc tỉnh táo, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn là những món như trước khi tiến cung, sắc mặt rốt cuộc không tốt.
Ngày hôm qua mới vừa hồi phủ, nương nàng còn vui mừng hớn hở xuống bếp nấu cho nàng một bàn món ngon, nói là thương nàng gầy, muốn bồi bổ thân thể cho nàng, mới qua một đêm đã đổi quẻ.
Nàng nhớ tới cổ tham ăn trong miệng Khương Diệu Âm, có lẽ trong bụng cha và Lang Nhi cũng có, rốt cuộc là ai làm chứ?
Miệng cắn đũa, Thiên Hỉ bên cạnh thấy thế, cho rằng tiểu thư nhà mình bất mãn với món ăn, cẩn thận hỏi, "Tam tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị ạ."
Nam San đực mặt nhìn nàng ấy, trên bàn có nửa bát cơm với một đĩa thức ăn chay, nàng nên vừa lòng ư?
Thiên Hỉ tự biết hỏi sai, lập tức ngậm miệng không nói lời nào, đứng bất động giả chết.
Vạn Phúc bên ngoài đi vào, đi theo còn có một lão ma ma nghiêm túc cùng với Ngụy thị.
Lão ma ma kia thấy Nam San, khom lưng hành lễ, "Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư."
Nam San đang buồn bực, chợt nghe Ngụy thị bổ sung, "San tỷ nhi, vị này chính là Hồng ma ma Hoàng hậu phái tới, đặc biệt tới dạy dỗ ngươi cung quy lễ nghi, từ hôm nay trở đi, chính là ma ma dạy dỗ ngươi."
Lúc này Nam San mới phản ứng lại, gả cho hoàng tử xác thật phải học quy củ.
Nàng gật đầu, "Chào Hồng ma ma."
Hồng ma ma nâng nửa con mắt, xem như thấy rõ vẻ mặt nàng, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên thô tục như lời hoàng hậu, thân hình mập mạp, mặt mũi đầy đặn, có tướng ngốc nghếch.
Nếu Nam San biết suy nghĩ trong lòng ma ma này, sợ là sẽ nổi giận, hiện tại nàng đâu có mập, gầy đi nhiều lắm rồi, hơn nữa mặt nàng mũm mĩm là đáng yêu, đâu phải ngốc nghếch.
Hồng ma ma nhìn đồ ăn trên bàn, có chút vừa lòng, coi như tam tiểu thư này còn tự mình hiểu lấy, biết phải ăn uống điều độ giảm cân.
Thiên Hỉ đứng sau Nam San bị Hồng ma ma trừng mắt, nhích sang một bên núp sau lưng Nam San.
Nam San khách khí nói, "Hồng ma ma ăn chưa, không bằng mời đi xuống dùng cơm rồi nghỉ ngơi một lát."
"Cảm ơn ý tốt của tam tiểu thư, nô tỳ đã ăn rồi."
Nói xong lấy đũa bạc gắp thức ăn cho Nam San, tổng cộng cũng chỉ có một đĩa thức ăn chay, chỉ một lát sau trong bát đầy một màu xanh, người xem càng thêm không có hứng ăn.
Nam San đờ đẫn mà giơ đũa, chậm rãi ăn từng miếng, cố gắng làm mình trông thục nữ một chút.
"Khụ," Hồng ma ma vờ ho một tiếng, "Tam tiểu thư, một miếng ít đi một chút, nhai lâu hơn một chút, phải là trái ba phải ba tổng cộng sáu lần."
Đũa dừng ở giữa không trung, Nam San vô cùng buồn bực, còn phải ăn ít đi, một đũa có mấy hạt cơm chứ, đừng nói là chỉ có ba hạt nha.
Cho tới nay, nàng quen nhai kĩ thức ăn, có lợi cho tiêu hóa, xuyên qua thành tiểu thư Hầu phủ, ăn cơm không phát ra tiếng động cũng có thể làm được.
Trong cung quả nhiên là nơi ăn thịt người, quy củ này thật sự khiến người ta không chịu nổi, ăn một bữa cơm không có mùi vị thì có ý nghĩa gì.
Thở dài trong lòng, gắp ba hạt cơm, nhai sáu lần nuốt xuống, mùi vị như nhai sáp nến.
Chờ ăn cơm xong, lập tức bắt đầu huấn luyện.
Nam San càng buồn bực, tình thần Hồng ma ma tốt thật, mới đến Hầu phủ cũng không cần nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu huấn luyện nàng cách đi đứng.
May mắn hiện tại thời tiết chuyển lạnh, không khí thoải mái mát mẻ, không khắc nghiệt như mùa hè.
Nàng đội một bát nước đứng trong viện, dựa theo chỉ dạy của Hồng ma ma hóp bụng ưỡn ngực đứng thẳng tắp.
Nhưng chỉ một lát sau nàng không kiên trì nổi, hơi gập người, thả lỏng thắt lưng, thước trong tay Hồng ma ma vung tới, không chút khách khí đánh vào mông nàng.
Đinh thị rình coi đau lòng không thôi, làm hoàng tử phi phiền phức như vậy, chẳng muốn gả nữ nhi qua đó chút nào, nếu không phải nha đầu Lưu Hương bên cạnh giữ nàng, nàng đã tiến lên dẫn nữ nhi đi rồi.
Cây thước dài mảnh, Hồng ma ma dùng lực rất khéo, đánh vào người cực kì đau, Nam San đau đớn muốn chửi mẹ nó, Hồng ma ma này thế mà làm thật.
Như thế qua một ngày, nàng xem như thấy rõ, Hoàng hậu căn bản không có lòng tốt, phái Hồng ma ma này tới rõ ràng là mượn tiếng dạy bảo đến ra oai phủ đầu nàng mà.
Nàng không đúng một tý là cầm thước đánh, hết một ngày không biết bị đánh bao nhiêu cái, chỉ cảm thấy mông nóng rát, chắc chắn sưng đỏ lên rồi.
Buổi tối, Đinh thị đau lòng cởi quần nàng, nhìn cái mông trắng nõn, vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng nhìn nữ nhi lúc ấy chau mày, hiện tại trên mặt cũng đau đến nhe răng trợn mắt, sao không nhìn ra chút dấu vết nào.
Nam San thấy nương giơ dầu thuốc đang ngẩn người, lập tức hiểu ra trên người mình có lẽ không có vết hồng tím nào, thầm nghĩ kĩ xảo tay của các ma ma trong cung thật sự nhuần nhuyễn.
Chờ Đinh thị đi rồi, nàng nghiêng người nằm trên giường, nghĩ đến người sắp sửa gả cho, lại nghĩ đến một khuôn mặt khác, không hiểu sao hai khuôn mặt hòa vào làm một.
Điên rồi!
Nàng kéo chăn trùm đầu, bị đánh nhiều quá, đầu óc hỏng rồi.
Rõ ràng là hai người tướng mạo khác nhau một trời một vực, sao có thể là cùng một người.
Mông đau không thể nằm cả người xuống được, nàng rất lâu không thể vào giấc, bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, nàng là Tam hoàng tử phi tương lai mà, sao phải chịu tội như vậy.
Lại nói, nàng chịu tội như vậy, thân là vị hôn phu Tam hoàng tử biết không?
Tội này cũng không thể nhận không.
Hôm sau trời còn chưa sáng, rửa mặt chải đầu xong liền dẫn Thiên Hỉ Vạn Phúc xuất phủ, chủ tớ ba người đi thẳng đến phủ Tam hoàng tử ở ngoại thành phía nam.
Nam San ngồi trong xe ngựa, khí phách kêu Thiên Hỉ đi gọi cửa.
Thiên Hỉ ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo chạy tới cánh cửa hùng vĩ, kéo cái vòng trên đầu hổ gõ động trời, phát ra tiếng vang nặng nề giữa sớm tinh mơ.
Rất nhanh, một lão bộc ra mở cửa, híp mắt, thấy Thiên Hỉ, nhìn nàng không hiểu ra sao, "Có phải cô nương đi nhầm phủ rồi không, chỗ chúng ta là phủ Tam hoàng tử."
"Không sai, chính là tìm phủ Tam hoàng tử, tiểu thư chúng ta là tam tiểu thư phủ Đức Dũng hầu, có việc tới tìm tam hoàng tử."
Lão bộc vừa nghe, ánh mắt vừa rồi còn nhập nhèm lập tức sáng lên, không chớp mắt nhìn xe ngựa bên ngoài, tâm tư xoay mấy vòng.
Nếu thật là tam tiểu thư Nam phủ, vậy chính là Tam hoàng tử phi tương lai, từ lúc tứ hôn đến giờ chưa thấy chủ tử có hành động gì, sợ là ngầm thừa nhận hôn sự này.
Hắn vội vàng mời người vào, dẫn tới đường sảnh, một mặt phái người đi bẩm báo chủ tử.
Chủ tớ ba người ở trong sảnh chờ, Nam San bất động thanh sắc đánh giá bài trí trong phòng.
Đơn giản, đại khí lại cổ xưa, không hề có cảm giác xa hoa.
Đột nhiên có tiếng hồ gầm đinh tai nhức óc, Thiên Hỉ Vạn Phúc không đứng vững, bị dọa nhũn người.
Ngay sau đó thấy hoa mắt, hình như có cuồng phong cuốn vào, một con hổ lớn xông vào trong sảnh, hai người hét lên thất thanh.
Đại hổ khinh thường liếc các nàng một cái, lập tức cắn vạt váy Nam San, khẽ kéo kéo ra ngoài, ý bảo nàng đuổi kịp.
Nam San hiểu ra, vội vàng theo sau, một người một hổ chạy đi, nhanh chóng chạy về phía hậu viện.
Thiên Hỉ Vạn Phúc nửa ngày chưa bình tĩnh lại được, gan tiểu thư nhà mình lớn thật đấy, làm sao mà đi cùng đại hổ rồi.
Mãi đến khi lão bộc giải thích đại hổ là Tam hoàng tử nuôi, các nàng mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng, đồn đại quả nhiên không sai, Tam hoàng tử tính tình kì lạ, nào có ai lại nuôi hổ trong phủ.
Nam San đi theo đại hổ đi vào một viện âm u tĩnh lặng, nam tử thân dài thẳng như ngọc chắp tay cầm kiếm, trên tóc hình như có hơi nước, dưới tia nắng ban mai lấp lánh ánh vàng.
Thấy nàng, lạnh nhạt hỏi, "Chuyện gì?"
Một nam nhân tướng mạo lại như thế, có còn để người ta sống không.
Nàng hít sâu, trước mắt không phải thời điểm bị sắc đẹp mê hoặc, giải quyết chính sự quan trọng, "Xác thật là có việc muốn nhờ, xin hỏi Tam hoàng tử phải chăng không ý kiến gì với hôn sự này, như vậy ta làm Tam hoàng tử phi tương lai, có phải nên có một ít quyền lực hành sự?"
Lăng Trọng Hoa liếc nàng một cái, ý bảo nàng nói tiếp.
"Là như này, Hoàng hậu phái cho ta một ma ma dạy dỗ, nhưng tính cách ta không hợp với vị ma ma này, làm hoàng tử phi tương lai của ngài, liệu ta có thể tìm cho mình một ma ma hợp ý, có quyền yêu cầu đổi một ma ma khác không."
Trên gương mặt mượt mà đầy vẻ đương nhiên, ngửa đầu nhìn hắn, vừa rồi chạy theo đại hổ nên khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt phượng rực rỡ lấp lánh, như có đốm lửa chớp động.
"Huynh xem, ma ma dạy dỗ nói dễ nghe là tới dạy dỗ ta cung quy, kỳ thật cũng là hạ nhân, hạ nhân phải dùng tiện tay mới thoái mái, yêu cầu của ta cũng không cao, đối phương ít nhất phải hợp tâm ý của ta, ta học mới có thể càng dụng tâm, làm ít công to, Tam hoàng tử, huynh nói có phải hay không?"
Lăng Trọng Hoa nửa ngày không nói, đại hổ ngồi bên cạnh gầm một tiếng, Nam San lập tức nói, "Nhìn đi, đại hổ cũng cảm thấy ta nói có lý, đúng không."
Đại hổ lại gầm một tiếng, xem như đáp lại.
Nam San đắc ý, cho đại hổ một ánh mắt làm tốt lắm.
Trong mắt Lăng Trọng Hoa hiện ý cười nhạt, tính cách không hợp? Ngụy biện ở đâu vậy, nhưng dáng vẻ đúng lý hợp tình của nàng không hiểu sao làm người ta cảm thấy quen thuộc, dường như nói cái gì cũng là chuyện đương nhiên.
Ngón tay trong tay áo hơi run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, "Được, cô muốn đổi kiểu gì, nhìn trúng ai chưa?"
Sảng khoái như vậy?
Nam San có chút ngây người, nàng còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều nước bọt, ngay cả lý do cũng nghĩ một đống rồi, còn chưa kịp nói đã đồng ý rồi.
Đổi ai giờ?
Trong đầu nàng chợt lóe, "Ta nhớ ngày tiến cung nghiệm thân có một vị Đỗ ma ma, trông có vẻ không tệ, không bằng để bà ấy đi."
"Được."
Hai mắt Lăng Trọng Hoa nhìn nàng như muốn xuyên thấu linh hồn của nàng, nàng không dám đón mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm y phục của hắn, không dám ngẩng đầu.
Trên vạt áo ngoài xanh nhạt vẫn thêu hoa lăng tiêu, quấn quanh hướng về phía trước, bông hoa nở ở đầu cành tựa muốn bay lên.
Lăng tiêu, lăng tiêu.
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc hai chữ này, đầy nỗi chua xót.
Đã bao nhiêu năm, trong mơ không còn tin tức của người ấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức bừng tỉnh, giờ phút này đâu phải thời điểm để ngẩn người, mở mắt kinh ngạc giật mình.
Tam hoàng tử cách nàng rất gần, hắn hơi khom người, cúi nhìn nàng, gần đến nỗi nàng có thể đếm được số lông mi bên trên đôi mắt đen kia.
Có lẽ là ánh mắt nam tử quá sáng quắc, Nam San bị thiêu gương mặt sắp nổi lửa, nhận được lời chắc chắn rồi, cũng mặc kệ cái gì thất lễ không thất lễ, vội vã chạy ra khỏi phủ như chạy trốn, cả Thiên Hỉ và Vạn Phúc ở phía sau gọi cũng không nghe thấy.
Nam San choáng váng hồi phủ, Thiên Hỉ cùng Vạn Phúc theo sau cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt sống sót sau tai nạn, nghĩ nếu tiểu thư gả cho Tam hoàng tử, các nàng về sau mỗi ngày đều phải đối mặt với đại hổ, bắp chân đều nhũn ra.
Ba người trở lại phủ thì thấy Hồng ma ma vẻ mặt bất mãn ngồi giữa viện, đứng bên cạnh là Đinh thị và Ngụy thị, Ngụy thị vừa thấy Nam San, lập tức quở trách, "San tỷ nhi, ngươi xuất phủ sao không chào hỏi người khác, làm Hồng ma ma phải khổ sở chờ đợi."
Đinh thị lập tức mỉa mai, "San tỷ nhi chúng ta chỉ ra ngoài, khi nào còn phải thông báo với hạ nhân."
Nô tài chờ chủ tử, từ trước đến nay không phải như thế sao?
Nam San kéo nương sang một bên, nhìn Ngụy thị nói, "Sao vậy? Lời của đại bá nương có ý là, Hồng ma ma không thể chờ ta, chỉ có thể là ta chờ Hồng ma ma, ta cũng không biết khi nào một nô tài cũng có thể có quyền lớn như vậy."
Nghe được mỉa mai trong giọng nói của Nam San, sắc mặt Hồng ma ma càng thêm khó coi, "Tam tiểu thư ngang ngược như thế, thứ nô tỳ bất lực, chỉ có thể bẩm báo với hoàng hậu mời cao minh khác."
"Được, ta cũng đang có ý này."
Mặt Ngụy thị và Hồng ma ma đồng thời cứng đờ, không rõ ý trong lời nàng, chợt thấy hình như có một người từ đằng xa bay tới, đáp xuống viện.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn người tới, Chung Khấu Châu và Nam Uyển trốn ở xa thăm dò như bị bỏ bùa, cố định thân thể.
Lăng Trọng Hoa một thân bạch y, dáng người cao thẳng lạnh lẽo như tuyết tùng, mặt đẹp môi đỏ, mắt đen như mực, ống tay áo rộng bay theo gió, phiêu dật xuất trần.
"Tam hoàng tử, sao huynh lại tới đây?"
Nam San vui vẻ tới đón, căn bản không ngờ hắn sẽ tự mình tới, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy.
Vị hôn phu tới chống lưng, thật có mặt mũi, chẳng qua phương thức lên sân khấu hơi khoa trương, không thấy tất cả mọi người bị sắc đẹp của hắn khuynh đảo sao.
Làm người ta có xúc động muốn giấu hắn đi.
Thầm nghĩ có phải vị hôn phu của mình quá mức thích gì làm nấy rồi không, nào có ai vào phủ không từ cửa chính, cũng không phái người thông báo, trực tiếp từ bên ngoài bay vào?
Nhưng mọi người trong viện dường như không ai chú ý tới cái này, trong tai mọi người chỉ nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Nam San.
Tam hoàng tử?
Không thể nào, đây là Tam hoàng tử tính tính bạo ngược, quái gở trong truyền thuyết đây ư, tướng mạo lại xuất trần tuyệt diễm, vì sao chưa từng có người nhắc qua?
Hồng ma ma phản ứng lại đầu tiên, quỳ lạy trên đất, tất cả hạ nhân đều quỳ xuống, các chủ tử nhún người hành lễ, Chung Khấu Châu và Nam Uyển vốn trốn chỗ tối cũng đứng ra, nhún người hành lễ.
Bên ngoài, Đỗ ma ma thở hồng hộc bị thị vệ dẫn theo, trong lòng lại vui mừng, Nam tam tiểu thư tự mình điểm danh kêu bà làm ma ma dạy dỗ, làm một đám tỷ muội hâm mộ chết.
Lăng Trọng Hoa lạnh lùng nhìn Hồng ma ma, Mạnh thị ngu ngốc phái người tới đơn giản là thấy Nam tam tiểu thư xuất thân thấp hèn, trước tiên áp thế hạ uy phong, về sau cúi đầu nghe lời bà ta, tương đương với tìm trợ giúp cho Tứ hoàng tử.
Hồng ma ma nhìn Đỗ ma ma bị thị vễ dẫn vào, đổ mồi hôi lạnh, thầm nghĩ không tốt, quả nhiên nghe tiếng Tam hoàng tử như hàn thạch vang lên, "Nếu ngươi không muốn dạy dỗ Nam tam tiểu thư, vậy đổi người khác."
"Tam hoàng tử, lão nô là người Hoàng hậu nương nương tự mình phái tới..."
Ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân làm Hồng ma ma im miệng, tuy Tam hoàng tử ít khi lộ diện, nhưng lại vẫn có phân lượng trong lòng bệ hạ.
Bà ta cúi đầu, mình chỉ là nô tài, thôi, chờ hồi cung gặp Hoàng hậu rồi tính sau.
Lăng Trọng Hoa nhìn lướt mọi người, đặc biệt dừng lại trên người Ngụy thị một lát.
Thoáng nhìn ba huynh đệ Nam gia vội vàng đi tới, ba huynh đệ vội vàng hành lễ, Nam Hoành Đào mặt mày hớn hở, "Tam hoàng tử, sao ngài nghé phủ không thông báo trước cho thần, để thần mở cửa nghênh đón."
Hắn giơ tay, "Không cần đa lễ, trước đó không chào hỏi đã không mời tự đến, lại nói, vẫn là bổn điện hạ không phải, chẳng qua Nam tam tiểu thư là thê tử chưa qua cửa của bản điện hạ, các ngươi không thể thất lễ với nàng, mấy người đã hiểu chưa?"
"Hiểu ạ, hiểu ạ."
Nam thế tử cuống quít đáp, Tam hoàng tử nhìn trúng San tỷ nhi, đối với Hầu phủ mà nói là chuyện cực kì tốt, đối với tiệp dư nương nương trong cung mà nói cũng không thể nghi ngờ là chỗ dựa.
Hắn có lòng thầm nịnh bợ, vì thế hỏi dò, "Tam hoàng tử, trong phủ chuẩn bị sơ sài chén rượu lạt, không bằng cùng uống một chén."
"Hôm nào đi."
Nói xong, Lăng Trọng Hoa nhìn Nam San, nhìn nàng làm nội tâm run rẩy, chẳng biết tại sao lại chột dạ cúi đầu.
Lén ngước nhìn, người nọ nhẹ nhàng rời đi, để lại những người liên quan mở to mắt kinh ngạc bởi vẻ đẹp.
Nàng thở dài, thầm nói mình chột dạ cái quái gì, ánh mắt tam hoàng tử dường như có thể xuyên thấu, làm nàng muốn lảng tránh, đồng thời trái tim lại đập binh binh.
Đinh thị mặt mũi hồng hào nhìn nữ nhi, chẳng trách nữ nhi vừa lòng, nam tử như tiên nhân như thế, nếu đổi lại là nàng, mặc kệ tính tình kì lạ gì, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Nam San bị nương nhìn hơi ngượng ngùng, bất luận ở thời đại nào, gương mặt đẹp vẫn rất quang trọng, hôm qua nương nàng còn cực kì lo lắng, hiện tại chỉ kém không có hai mắt tỏa sáng, lập tức đóng gói nàng đưa đến phủ Tam hoàng tử.
Phu quân tương lai quá tuyệt sắc, liệu có phải chuyện tốt?
Lăng Trọng Hoa đi hơn nửa ngày, người trong viện mới hồi phục tinh thần, Ngụy thị thấy sắc mặt trượng phu, trong lòng tiến thoái lưỡng nan, ngọt ngào hôm qua còn đó, có ý muốn nũng nịu lại không bỏ được mặt mũi.
Đành phải đi theo sau trượng phu, không cam lòng trở về chính viện.
Mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử tuấn tú như thế, Chung Khấu Châu thất thần nhìn Nam San, đồn đại đều là gạt người, làm hại người khác vẫn luôn cho rằng Tam hoàng tử có tướng mạo xấu xí mới có thể xứng với tình tình tàn ngược.
Nhưng thấy người thật thì đâu có dáng vẻ bạo lực, rõ ràng là một nam tử tuyệt sắc không ai sánh bằng.
Thật lòng mừng thay cho Nam San, "Tam biểu muội, chúc mừng muội."
"Cảm ơn biểu tỷ."
Đây là lần đầu tiên Nam San gặp Chung Khấu Châu kể từ khi xuất cung, thấy nàng gầy đi không ít, dưới mắt có vết thâm, biết nhất định là cô mẫu bắt nàng thức đêm làm bài.
Nàng có lòng khuyên bảo, lại không biết khuyên từ đâu, chỉ có thể khoác tay lên vai nàng ấy, thị vệ đưa Đỗ ma ma tới thuận tiện dẫn Hồng ma ma đi.
Đỗ ma ma đi đến trước mặt Nam San hành lễ, "Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư."
"Đỗ ma ma xin đứng lên, thời gian trong cung ma ma cũng thường quan tâm đến ta, trong lòng ta cảm nhớ, muốn ở chung với ma ma, cho nên đề cập với Tam hoàng tử, mong ma ma chớ nên trách tội."
"Tam tiểu thư nói quá, nô tỳ không dám nhận, có thể dạy dỗ tam tiểu thư là phúc kiếp trước của nô tỳ, người khác có mong cũng không được."
Nam San cười, bất luận ở trong cung Đỗ ma ma quan tâm nàng vì lí do gì, nàng đều nhận tấm lòng này.
Vì thế giới thiệu Đỗ ma ma với mấy người Đinh thị, Đinh thị đã sớm nghe nữ nhi nói qua, ở trong cung có ma ma rất quan tâm nàng, có lẽ

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện