Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 121


trước sau

Edit: Jess93

Văn Thỏ Thỏ phát hiện người xách nó là Ninh ca ca, không dám dùng móng vuốt cào hắn, đành phải nghe Ninh ca ca phân phó.

Ninh Ngộ Châu đút một viên linh đan cho nó, nói: "Giao cho ngươi một nhiệm vụ, nếu như ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một bình linh đan cấp địa."

Hai lỗ tai Văn Thỏ Thỏ dựng thẳng lên, đôi mắt hồng ngọc nhìn chằm chằm Ninh ca ca, phảng phất đang xác nhận lời nói của hắn là thật hay giả.

Ninh Ngộ Châu khẳng định nói: "Ta đã bắt đầu luyện thử linh đan cấp địa."

Văn Thỏ Thỏ lập tức từ bỏ mầm non nhỏ của nó, nhanh chóng lật cái bụng nhỏ về hướng Ninh ca ca, dáng vẻ cho hắn sờ, cho hắn bóp thoải mái.

Ninh ca ca lần nữa lãnh khốc vô tình cự tuyệt bụng của nó, trực tiếp sai khiến nó đi làm việc: "Được rồi, ngươi mau đi đi."

Văn Thỏ Thỏ uất ức liếc hắn một cái, Ninh ca ca thật khó lấy lòng nha, hay là nó đi làm việc đi, làm xong việc thì có linh đan cấp địa ăn rồi.

Văn Thỏ Thỏ hóa thành một bóng trắng, trong nháy mắt liền biến mất.

Tiếp theo, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu thừa dịp giặc cướp xung quanh không chú ý, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Những tên cướp khác đều đang hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào Yêu Lang bên ngoài, không có chú ý tới hai người, cho dù có phát hiện, thấy bọn họ đi vào trong, cũng cũng không thèm để ý.

Lần này bọn họ không cần tìm kiếm sói con, hai người tùy ý chọn một phương hướng mà đi, trên đường tránh đi những nham động có giặc cướp trốn ở trong, chỉ chọn một số địa phương không người mà đi.

Bên trong Hắc Nham Hiệp có rất nhiều hang động, bị cải tạo thành hoàn cảnh nhân loại ở lại, thông đạo cũng thông suốt bốn phương.

Lúc này hầu hết đám giặc cướp đều bị đại quân Yêu Lang bên ngoài hấp dẫn, chỉ có một số nhát gan núp ở bên trong, những người này ngược lại không đáng để lo.

Đi qua một chỗ rẽ. Văn Kiều canh chuẩn thời cơ, đưa tay ghìm chặt một tên cướp đi ngang qua, kéo hắn ta tới chỗ tối.

Cổ tên cướp bị một cánh tay ghìm thật chặt, khí lực đối phương quá lớn, siết hắn ta đến mắt trợn trắng, giống như sau một khắc miệng sẽ lập tức sùi bọt mép.

May mắn, vào lúc hắn ta sắp ngạt thở, cánh tay ghìm chặt hắn ta buông ra, một thanh dao găm phát ra tia sáng lạnh lẽo đặt tại đan điền của hắn ta.

Uy hiếp này so với ở cổ còn đáng sợ hơn, tên cướp cứng đờ co quắp ngồi ở chỗ đó, không dám nhúc nhích, nhìn hai người khoác áo choàng xuất hiện ở trước mặt, run giọng nói: "Ngươi, các ngươi là người nào?"

Dưới áo choàng truyền đến một giọng nói khàn khan: "Người bị bắt đến Hắc Nham Hiệp ở đâu?"

Sau khi tên cướp nghe xong, cho rằng hai người này là người tu luyện thừa dịp đại quân Yêu Lang đánh vào, ẩn vào tìm người. Cái suy đoán này cũng không có vấn đề quá lớn, bởi vì lúc bọn cướp Hắc Nham Hiệp cướp bóc ở bên ngoài, nếu gặp được một số nam tu nữ tu dáng dấp xinh đẹp, sẽ cướp bọn hắn về Hắc Nham Hiệp, cho đến khi đùa bỡn bọn hắn đến chết, sau đó sẽ đem thi thể của bọn hắn ném vào sông ngầm dưới đất cho cá ăn.

Tên cướp run giọng nói: "Gần đây Hắc Nham Hiệp cũng không cướp người, người trước kia cũng đã.."

Hắn ta âm thầm nuốt ngụm nước bọt, không dám nói rõ, sợ dưới cơn tức giận hai người này trực tiếp giết hắn ta.

Quả nhiên, liền thấy hai người kia trầm mặc xuống, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Ngươi cũng đã biết là ai trộm đi con non của Lang Vương?"

Điều này tên cướp ngược lại biết rõ.

Vốn dĩ không biết, cho đến khi Lang Vương đánh vào, cũng giết một cao thủ cảnh giới Nguyên Tông của Hắc Nham Hiệp, việc này rốt cuộc không gạt được, rất nhanh toàn bộ người Hắc Nham Hiệp đều biết.

"Là Tả Bành đại nhân."

Dưới sự giải thích của tên cướp, hai người Văn Kiều biết được tình huống bên trong đám cướp Hắc Nham Hiệp này.

Toàn bộ Hắc Nham Hiệp có gần mười ngàn tên cướp, trong đó lợi hại nhất là hai tên cướp cảnh giới Nguyên Tông, tiếp theo là ba mươi tên cảnh giới Nguyên Linh, còn lại đều là cảnh giới Nguyên Không trở xuống, cũng không đáng để lo.

Mà trong những người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, có hai người là phụ tá đắc lực bên cạnh vị Ô đại nhân kia. Tả Bành này chính là một người trong đó, hắn ta là cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ, hơn nữa cũng là một trận pháp sư, chính là hắn ta làm chủ trộm đi sói con.

Tả Bành là một người dã tâm bừng bừng, hắn ta vẫn luôn mơ ước tài nguyên của thành tu luyện khác trong sa mạc lưu động, muốn đưa chúng nó đặt vào địa bàn Hắc Nham Hiệp. Đáng tiếc bên trong những thành tu luyện đó có cao thủ cảnh giới Nguyên Tông tọa trấn, nếu Hắc Nham Hiệp thật sự xâm phạm những thành tu luyện đó, chỉ sợ thành tu luyện trong sa mạc sẽ liên hợp lại đánh thành Hắc Nham, mất nhiều hơn được.

Như thế, Tả Bành liền nghĩ đến một cách, tính toán mượn đao giết người.

Cây đao hắn ta mượn, chính là Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc.

Lang Vương là Thanh Dực Yêu Lang cấp chín hậu kỳ, thực lực rất mạnh, nếu có thể khiến nó phát cuồng công kích thành tu luyện, chắc chắn những thành tu luyện đó tổn thất nặng nề, Hắc Nham Hiệp bọn họ có thể không cần tốn nhiều sức ở phía sau nhặt nhạnh chỗ tốt.

Thế là Tả Bành liền lên kế hoạch chuyện lần này.

Thừa dịp con non Lang Vương chơi đùa bên ngoài, hắn ta mang theo vài tên cướp cảnh giới Nguyên Linh giết chết Yêu Lang chăm sóc sói con trưởng thành, bắt sói con đi, cũng lợi dụng bí pháp xóa đi hơi thở sói con và dò xét huyết mạch, sau đó để người tu luyện thành Sa Cô mang thi thể Yêu Lang bị giết chết kia trở về.

Không thể không nói, chiêu mượn đao giết người này của Tả Bành dùng rất tốt, nếu không phải thành chủ thành Sa Cô là người quả quyết, cộng thêm Lang Vương cũng không muốn thật sự đối đầu với nhân tu trong sa mạc, mới không có thật sự đánh nhau.

Theo ý tứ Tả Bành, hắn ta vốn định trực tiếp giết chết sói con, giá họa cho người trong thành tu luyện, như vậy Lang Vương mới có thể thật sự phát cuồng.

Chẳng qua khi đó có một tên cướp khác trong đội nhìn thấy sói con, cảm thấy đây rốt cuộc là con non Lang Vương, nếu có thể khế ước nó, tương lai cũng có sức chiến đấu không tệ, nói không chừng có thể lợi dụng sói con này thống lĩnh Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc trong sa mạc.

Đáng tiếc sói con sinh ra đã là cấp tám, cũng không phải dễ khế ước như vậy, nếu cưỡng ép khế ước, sói con có thể sẽ lựa chọn tự bạo, như thế bọn họ liền nghĩ đến một biện pháp, bí mật giam sói con lại, không ngừng tổn thương nó, đánh tới khi nó sợ, chờ thân thể của nó suy yếu tới cực điểm, lại khế ước với nó.

Chuyện cũng phát triển theo dự đoán của Tả Bành, Lang Vương tập kết một đại quân Yêu Lang, vòng vây bốn phía thành tu luyện và người tu luyện trong sa mạc, tìm kiếm sói con, những thành tu luyện và những người tu luyện bị đại quân Yêu Lang này khiến cho khổ không thể tả.

Tiếc nuối duy nhất là, Lang Vương cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí, không có đại khai sát giới, chưa đạt tới kết quả hắn ta muốn.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, còn chưa chờ bọn họ thành công khế ước sói con, không biết Lang Vương biết được sói con bị người Hắc Nham Hiệp trộm đi từ chỗ nào, vậy mà mang theo đại quân Yêu Lang đánh tới.

Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hai người kéo tên cướp kia đi.

Tu vi tên cướp bị phong ấn, căn bản không dám nhúc nhích, bọn họ bảo làm gì thì làm cái đó.

Văn Kiều bảo hắn ta dẫn bọn họ đến nhà kho của Hắc Nham Hiệp.

Tên cướp cẩn thận mà nói: "Hắc Nham Hiệp không có thứ này, sau khi chúng ta cướp được đồ vật, sẽ chia của tại chỗ, chỉ vào mỗi tháng cố định, tiến cống một ít đồ vật cho người ở phía trên, bọn họ đều mang theo tùy thân."

Có cái gì so với mình giữ an toàn hơn, Hắc Nham Hiệp chỉ là một đám người liều mạng, vì tư lợi, tự trông coi sống chết của mình, cũng không phải những thế lực môn phái có tổ chức có kỷ luật kia, đương nhiên sẽ không có thứ gọi là nhà kho này.

Văn Kiều ngược lại hỏi: "Vậy nơi này của các ngươi có bảo vật gì?"

Đôi mắt tên cướp kia xoay chuyển, sau đó liền bị đánh một quyền.

Một quyền này suýt chút nữa đánh văng cả ruột hắn ta ra ngoài, đau đến thân thể cong thành con tôm, sau đó liền nghe thấy tiếng nói của người lùn xuyên áo choàng kia: "Đừng nghĩ ra vẻ, nếu không giết chết ngươi."

Tên cướp vội vàng nói: "Ta biết ở sông ngầm bên kia, có một gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa, Ô đại nhân rất bảo bối nó, một mực không để chúng ta tới gần."

Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa, Văn Kiều có chút mê mang.

Ninh Ngộ Châu truyền âm nói Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa là linh thảo cấp chín, thích nơi râm mát và hoàn cảnh ướt át, bộ phận rễ của nó cực kỳ độc, nhưng hoa của nó lại là một loại đồ vật có thể khiến cho người tu luyện tăng tu vi.

Là đồ tốt nha.

Văn Kiều lập tức gõ nhịp, bảo hắn ta mang bọn họ tới.

Tên cướp đành phải ngoan ngoãn dẫn đường, không còn dám đùa nghịch mánh khóe gì, khóe mắt liếc qua nhìn thấy hai người này thường cách một đoạn khoảng cách, sẽ ném một vật xuống ở xung quanh, vật kia giống một viên châu màu đen, không biết là dùng để làm gì.

Trong lòng tên cướp có một loại dự cảm xấu.

Bọn họ tránh những người khác bên trong Hắc Nham Hiệp, một đường hướng về phía con sông ngầm dưới lòng đất mà đi.

Văn Kiều phát hiện, lần này đường bọn họ đi khác hẳn con đường nhốt sói con, con đường này càng vắng vẻ, sơ ý một chút sẽ lạc đường, chỉ có người hết sức quen thuộc đối với Hắc Nham Hiệp mới có thể tìm được.

Thuận lợi đi vào một bên sông ngầm, từ xa đã nhìn thấy gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa kia sinh trưởng ở trong bùn thối bên bờ sông tối.

Cánh hoa của nó màu đen, giống như một con bướm đen giương cánh muốn bay, mấy sợi râu vàng sinh trưởng xung quanh cánh hoa, cung cấp nâng con bướm ở giữa, màu đen và màu vàng giao nhau, đặc biệt xinh đẹp. Rõ ràng là linh thảo sinh trưởng bên trên bùn đất hôi tanh, lại không khiến vẻ đẹp của nó tổn hao gì, giống như bùn đất kia là phân bón cung cấp nuôi dưỡng nó, vật càng thối, càng xinh đẹp.

"Quả nhiên là Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa cấp chín." Trong giọng nói Ninh Ngộ Châu lộ ra mấy phần thưởng thức, nhìn về phía Văn Kiều: "A Xúc, nàng chờ ở chỗ này, ta qua đó hái nó."

Văn Kiều đáp một tiếng, vẫn nắm lấy tên cướp kia.

Lúc này hai người đều không có ngụy trang giọng nói, thậm chí ngay cả thân phận cũng không thèm che giấu, nhưng mà càng như vậy càng khiến trong lòng tên cướp nổi lên một loại dự cảm xấu.

Hắn ta chỉ có thể gửi hi vọng vào gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa kia, Ô đại nhân rất bảo bối gốc linh thảo cấp chín này, bày ra trận pháp bảo hộ ở chung quanh, nếu có người đụng chạm, chắc chắn sẽ xúc động đến trận pháp, kinh động Ô đại nhân.

Chỉ cần Ô đại nhân có thể chạy tới, hai người này nhất định trốn không thoát.

Đang lúc tên cướp này nghĩ như vậy, đã thấy Ninh Ngộ Châu đi tới trước gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa kia, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, vậy mà bắt đầu phá trận.

Thẳng đến Ninh Ngộ Châu thuận lợi đào gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp hoa từ trong bùn ra ngoài, tên cướp vẫn còn hốt hoảng.

Văn Kiều không để ý tới cảm tưởng của tên cướp này, kéo hắn ta rời khỏi sông ngầm, một lần nữa trở lại nham động màu đen, sau đó tiếp tục theo kế hoạch, ném Bạo Liệt Châu vào trong một số lối đi hẹp.

Cho đến khi ném Bạo Liệt Châu vào những địa phương đã chọn, hai người phế bỏ tu vi tên cướp kia, đánh hắn ta bất tỉnh rồi tùy tiện nhét vào một nham động nhỏ hẹp, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kích nổ Bạo Liệt Châu sau lưng.

Dưới thanh thiên bạch nhật, đột nhiên một trận nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ Hắc Nham Hiệp cũng vì vậy mà rung chuyển.

Tiếng nổ này tiếp tục thật lâu, mỗi một lần vang lên, Hắc Nham Hiệp liền rung động một lần, mặc dù Hắc Nham Hiệp nhìn rất kiên cố, cũng sẽ không bởi vì trận nổ truyền đến từ chỗ sâu mà sụp đổ, nhưng vẫn khiến đám cướp trốn ở bên trong Hắc Nham Hiệp kinh hoảng.

Đặc biệt là một số tên cướp lẫn rất sâu, vào lúc tiếng nổ vang lên, hang động xung quanh năm mươi trượng đều bị phá hủy, những tên cướp kia cũng bị nổ chết theo, coi như không có bị nổ chết, cũng bởi vì hang động xung quanh sụp đổ, bị vùi lấp phía dưới sa nham, không biết sống chết.

Tiếng nổ tiếp tục vang lên, đồng thời từ chỗ sâu trong hang động lan tràn ra phía ngoài, rốt cuộc ép đám cướp núp ở trong nham động ra ngoài.

Nếu đám cướp ra ngoài, sẽ lập tức bị đám Yêu Lang canh giữ ở hẻm núi bổ nhào qua xé nát.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hắc Nham Hiệp lần nữa truyền ra một trận tiếng hét thảm, sa nham màu đen lần nữa bị máu tươi dày đặc trải đầy đất.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu xen lẫn trong đám cướp hoảng loạn kia, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, mỗi lần chạy ra một khoảng cách, liền kích nổ Bạo Liệt Châu sau lưng.

Phạm vi nổ của Bạo Liệt Châu là năm mươi trượng, chỉ cần bọn họ chạy ra ngoài khoảng cách năm mươi trượng, sẽ không cần lo lắng bị nổ đến. Đương nhiên vì phòng ngừa hang động sa nham gần đó bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mà sụp đổ, bọn họ sẽ chạy đến một khoảng cách an toàn sau đó lại kích nổ.

Nhóm cướp không biết là thứ gì phát nổ, mà tên cướp có khả năng đoán được đã chết trong vụ nổ, cũng bởi vì như thế, mới để cho hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu thuận lợi xen lẫn trong đám cướp chạy ra ngoài.

Lúc bọn họ chạy ra khỏi hang, phát hiện đám cướp trốn trong nham động đánh lén Yêu Lang kia, cơ bản đều bị ép đi ra ngoài, lúc này đang trực tiếp đánh nhau với nhóm Yêu Lang.

Văn Kiều nhìn thoáng qua, rất nhanh liền tìm được "Tả Bành," người lên kế hoạch cho chuyện này.

Tả Bành và vài người cảnh giới Nguyên Linh đang cùng nhau công kích mấy con Yêu Lang cấp tám.

Bởi vì đám người này hấp dẫn lực chú ý của nhóm Yêu Lang, những tên cướp tu vi thấp ngược lại là thuận lợi chạy trốn tới một bên khác, chỉ là ở đó cũng có Yêu Lang khác chặn lại, căn bản không có khả năng chạy đi.

Văn Kiều nhìn chằm chằm Tả Bành, lại liếc nhìn mấy Yêu Lang kia, ngược lại là có chút đáng tiếc không thể nổ chết hắn ta.

Đang lúc cảm thấy đáng tiếc, đột nhiên Tả Bành không biết bị thứ gì hất bay ra ngoài, cả người đụng vào vách đá đối diện, còn chưa bò lên, lại bị một bóng trắng bay qua cào một cái, toàn bộ bả vai trái đều bị xé ra.

"..."

Tả Bành phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền bị một con Yêu Lang thừa cơ cắn nát đầu của hắn ta, trong nháy mắt không một tiếng động.

Văn Kiều quay đầu, nhìn thấy bóng trắng lúc trước đánh lén Tả Bành là Văn Thỏ Thỏ.

Lúc này nó trốn trên thân một con Yêu Lang, núp dưới cánh Yêu Lang, bởi vì thể tích nó nhỏ nhắn xinh xắn, núp ở chỗ đó dĩ nhiên không có ai phát hiện. Mỗi khi nhóm Yêu Lang chiến đấu với giặc cướp, nó liền chạy đến đánh lén, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, mỗi lần để cho người ta khó lòng phòng bị, như thế dĩ nhiên cũng đánh giết rất nhiều tên cướp cảnh giới Nguyên Linh.

Văn Kiều không thể không thừa nhận, Văn Thỏ Thỏ quả thực thích hợp làm một sát thủ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện