Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 114


trước sau

Edit: Jess93

Vốn nói muốn chờ ba ngày, nhưng bọn họ ngưng lại tại thành Cô Sa gần nửa tháng.

Bởi vì đi thong thả, Ninh Ngộ Châu quyết định đi thuê phòng luyện khí trong thành.

"Chàng muốn luyện chế linh khí gì?" Văn Kiều cho hai con Hoàng Tinh Kiến ăn, kinh ngạc hỏi.

Ninh Ngộ Châu thấy nàng hoàn toàn không có một chút tự giác, không khỏi buồn cười, nói ra: "Nàng đã quên, lần trước đánh nhau với bọn cướp Hắc Nham Hiệp, roi Thạch Kim Mãng của nàng đã bị phá hủy sao? Hiện tại có thời gian, luyện chế thêm cho nàng một cây roi mới."

Văn Kiều ngây người một lát, mới nhớ tới việc này.

Lúc ấy nàng cũng bởi vì nhất thời tức giận, bộc phát tiềm lực, đem tên cướp phá hủy roi Thạch Kim Mãng của nàng hung hăng đánh một trận, sau đó vứt hắn ta ra khỏi hang.

Tâm tình Văn Kiều có chút sa sút, đây chính là kiện linh thứ đầu tiên phu quân nhà nàng luyện chế cho nàng, nàng rất luyến tiếc.

Ninh Ngộ Châu thấy nàng mất mác, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, giọng nói mềm mại mấy phần: "Không sao, cũ không đi thì mới không tới, huống chi ta cũng cảm thấy đẳng cấp cây roi kia hơi thấp, thừa dịp cơ hội lần này, nhìn xem có thể luyện ra một cây roi cấp địa hay không."

Dưới sự an ủi của hắn, Văn Kiều rất nhanh liền không còn sa sút, tò mò nhìn hắn: "Chàng đã có thể luyện linh khí cấp địa?"

"Tạm thời còn không thể, chẳng qua cố gắng một chút hẳn là có thể." Ninh Ngộ Châu không có nói quá chắc chắn.

Văn Kiều a một tiếng, quyết định cùng hắn đến phòng luyện khí.

Nơi này là sa mạc lưu động, khắp nơi đều là nguy hiểm, không bảo vệ hắn, nàng không thể an tâm.

Thế là nàng đem hai con Hoàng Tinh Kiến nhét vào trong túi, quơ lấy Văn Thỏ Thỏ, đi theo hắn cùng ra ngoài.

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua hai con Hoàng Tinh Kiến nhô ra hai chiếc râu màu vàng xoay chuyển khắp nơi từ trong túi tiền bên hông nàng, mặt mày lộ ra ý cười.

Mặc dù ở trong mắt thế nhân, hắn nhìn ấm áp hiền lành, nói chuyện thân thiện, là một người dễ ở chung, mà A Xúc khuynh hướng lạnh lùng thanh đạm, cho người ta ấn tượng không dễ sống chung.

Nhưng kỳ thật trong hai người bọn họ, hắn mới là người không dễ ở chung, lòng mang ác ý kia.

A Xúc của hắn là người tốt lòng mang thiện ý với thế gian này, có lẽ vì từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, biết rõ sinh mệnh đáng quý, vì vậy nàng đối với tất cả sinh linh đều rất có kiên nhẫn, lương thiện nhưng tình thương sẽ không lan tràn quá mức.

Giống như lúc trước mang Văn Thỏ Thỏ rời khỏi Lân Đài Liệp Cốc, sau đó vẫn là A Xúc chiếu cố nó, dạy bảo nó toàn bộ mọi thứ về giới tu luyện, ước thúc hành vi của nó, cũng không để nó bởi vì là yêu thú biến dị mà tùy tiện công kích người khác.

Bây giờ bọn họ nuôi hai con Hoàng Tinh Kiến, cũng là A Xúc nhớ kỹ cho ăn mỗi ngày..

Ninh Ngộ Châu chỉ nuôi bọn nó, thêm nữa liền không có, nếu không có Văn Kiều tiếp nhận, hai con yêu thú này có lẽ không có cách nào sống được thoải mái như vậy.

**

Hai người đi thuê một gian luyện khí trong thành.

Mọi thứ tại thành tu luyện trong sa mạc lưu động đều đắt, không chỉ có lệ phí vào thành đắt, phí ăn ở đắt, giá thuê phòng luyện khí này còn đắt hơn, tiền thuê một ngày đã muốn một trăm khối linh thạch. Ninh Ngộ Châu quyết định thuê năm ngày trước, nếu năm ngày không đủ, đến lúc đó lại thuê tiếp.

Phòng luyện khí cũng không lớn, sau khi Ninh Ngộ Châu kiểm tra, ngược lại cực kì hài lòng đối với địa hỏa của nó.

"Đây là địa hỏa ẩn chứa nhật lực." Ninh Ngộ Châu giải thích cho Văn Kiều: "Nơi này là sa mạc, lúc hạt cát di động trong sa mạc lưu động, mỗi giờ mỗi khắc cũng hấp thu nhật dương chi lực trên trời, chuyển hóa thành địa hỏa, khiến địa hỏa ẩn chứa nhật lực, mặc dù nhật lực không nhiều lắm, nhưng lúc dùng cho luyện khí, có thể xúc tiến chất lượng linh khí. Có nhật lực địa hỏa tăng thêm, mới có thể miễn cưỡng luyện ra linh khí cấp địa."

Văn Kiều nghe xong, đối với địa hỏa hết sức cảm thấy hứng thú, lập tức tiến tới nhìn địa hỏa kia.

Văn Thỏ Thỏ cũng tràn đầy lòng tò mò, bám lấy đầu vai của nàng tiến tới.

Địa hỏa là ngọn lửa màu đỏ cam, lúc kiểm tra rõ ràng, phát hiện nó ẩn chứa từng tia từng tia nhật lực, khiến người ta không dám tùy tiện đụng chạm.

Ngay cả Văn Kiều, người không có nghiên cứu gì về lửa, cũng có thể cảm giác được chất lượng địa hỏa này cực kỳ không tệ, chẳng trách giá thuê phòng luyện khí trong thành đắt như thế, vẫn có không ít luyện khí sư nguyện ý tới đây thuê.

Nghe nói rất nhiều luyện khí sư vì đạt được địa hỏa luyện khí có chất lượng thượng thừa, còn đặc biệt chạy đến sa mạc này.

Một người một thỏ nghiên cứu địa hỏa đến mức hăng say, đột nhiên lửa bỗng nhiên tăng vọt, thiếu chút nữa đốt bọn họ, một người một thỏ dọa đến mức lông đều xù lên, vội vàng lui lại.

"Chi chi chi!" Văn Thỏ Thỏ dữ dằn hướng về phía địa hỏa gào lớn.

Ninh Ngộ Châu: "..."

Đúng là con thỏ ngu xuẩn!

Kế tiếp Ninh Ngộ Châu lấy vật liệu luyện khí chuẩn bị xong ra, trong đó có một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng.

Gốc Thạch Kim Mãng trong không gian kia, dưới sự tưới tiêu bằng linh khí của Văn Kiều, không ngừng sinh trưởng, dây leo trải qua vô số lần sinh trưởng lắng đọng, như một con rồng lớn bằng kim loại đang cuộn mình, phẩm tướng và độ cứng rắn của nó đều tăng vọt.

Đoạn dây leo Thạch Kim Mãng này chính là một đoạn cắt ra từ gốc, tráng kiện mà cứng rắn, vỏ ngoài hiện ra màu vàng hơi sẫm, từ xa nhìn lại, giống như một loại kim loại quý tự nhiên.

Ninh Ngộ Châu nhấc nó lên, cầm trong tay rất nặng, không chỉ có xúc cảm, một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng này ẩn chứa kim loại chi lực, quả thực đã có thể đồng hóa với kim loại.

Sau một hồi suy nghĩ, Ninh Ngộ Châu lại lấy ra khối Diệu Kim Dị Thạch đổi bên trong Tàng Bảo Phong của Xích Tiêu Tông, dùng linh lực cẩn thận cắt ra một khối nhỏ, dự định dung nhập vào trong roi Thạch Kim Mãng, gia tăng độ dẻo và tính biến hóa của nó, như thế cũng dùng bền hơn.

Ninh Ngộ Châu nhanh chóng lập tức bắt đầu luyện khí.

Văn Kiều canh giữ quan sát ở một bên, bởi vì không giúp được gì, nàng cũng không có đi quấy rầy, phụ trách cho ba con yêu thú ăn uống, thuận tiện lĩnh hội thức thứ ba của << Thiên Thể Quyền >>.

** *

Sau năm ngày, Văn Kiều đạt được một cây roi Thạch Kim Mãng mới.

Cây roi Thạch Kim Mãng này phẩm tướng khó khăn lắm bước vào cấp địa, trở thành linh khí cấp địa hạ phẩm. Tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng bởi vì là linh khí cấp địa, chỉ cần kém một cấp bậc, không phải linh khí cấp huyền có thể so sánh.

Ninh Ngộ Châu đưa roi dài cho nàng, sắc mặt có chút rã rời, nói ra: "Hiện tại thời gian còn sớm, nàng có thể ra khỏi thành đi thử roi."

Văn Kiều đầu tiên là vui mừng đáp một tiếng, sau đó nhìn hắn: "Chàng có muốn đi về nghỉ một chút không?"

Ninh Ngộ Châu lắc đầu, vẫn cực kỳ ung dung: "Không được, lần này luyện roi Thạch Kim Mãng, ta lại có linh cảm, ta muốn luyện một thanh trường cung cho nàng."

"Cung?" Văn Kiều sửng sốt một chút.

"Đúng vậy, << Thiên Thể Quyền >> thích hợp cận chiến, tính công kích của roi Thạch Kim Mãng cũng không mạnh, không bằng các vũ khí lợi hại khác. Cung tiễn tầm bắn xa, thích hợp đánh xa, là lợi khí viễn chiến." Ninh Ngộ Châu giải thích, các mặt đều vì nàng cân nhắc tốt, lúc nàng cận chiến có thể hung hăng đánh giặc cướp, lúc viễn chiến có thể giết địch ngàn dặm.

Có thể nói, Ninh Ngộ Châu vì nàng suy tính cực kỳ cẩn thận, ngay cả chính hắn cũng không có chu toàn như vậy.

Văn Kiều sững sờ nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

Cho đến khi nam nhân kia như trước đây, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng, yết hầu nàng nghẹn ngào, ấp úng mà nói: "Phu quân, chàng đối với ta thật tốt.."

"Nàng là thê tử của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai?" Ninh Ngộ Châu vuốt sau gáy nàng, hôn một cái vào trán nàng, mặt mày mỉm cười.

Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không khỏi hiển hiện một loại ý nghĩ nào đó.

Nếu như biến thành người khác trở thành thê tử của hắn, chẳng lẽ hắn cũng sẽ đối với người đó rất tốt rất tốt?

Đợi đến lúc nàng kịp phản ứng, nàng đã đem lời này hỏi ra.

Sau đó nàng nhìn thấy nam nhân trước mặt dường như sợ run lên, cặp mắt dịu dàng kia cực nhanh lướt qua mấy phần u quang, chỉ nghe hắn sâu kín nói: "Làm sao có thể? Ta cũng không phải người có tình yêu tràn lan, nếu không phải.."

Nếu không phải là người kia, sao hắn có thể đối tốt với nàng chứ?

Hai người đều trầm mặc, sau đó cùng nhau ăn ý kết thúc đề tài này.

Văn Kiều ước lượng roi, mừng rỡ nói: "Vậy ta và Văn Thỏ Thỏ ra khỏi thành đi thử roi, chàng nghỉ ngơi một chút trước, đừng mệt muốn chết rồi nha."

Ninh Ngộ Châu cười đáp một tiếng.

Văn Kiều rời khỏi phòng luyện khí, thuận tiện lại thuê phòng luyện khí thêm năm ngày nữa, sau đó mới ra khỏi thành.

Rất nhiều người tu luyện ra khỏi thành, đây đều là người kiếm ăn trong sa mạc lưu động, bọn họ sẽ đi săn một số yêu thú trong sa mạc, hoặc là tìm kiếm một số linh thảo sinh trưởng trong sa mạc vân vân, đem chúng nó bán cho thương đội hoặc là cửa hàng trong thành, kiếm lấy nguyên tinh và linh thạch.

Văn Kiều thử roi trong sa mạc tại phụ cận ở ngoài thành.

Roi dài như một đầu linh xà, thiên biến vạn hóa, nhấc lên đầy trời cát bụi, huyễn hóa thành từng tấm từng tấm màn màu vàng, vị trí linh xà đi qua, mang theo từng tấm màn bằng cát, màn cát giống như bị đầu roi kia khống chế.

Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến ngồi xổm ở bên cạnh quan sát, vừa nhìn vừa nhét đồ ăn vào trong miệng, cực kỳ bận rộn.

Kết quả thử roi tốt đến không ngờ, linh khí cấp địa quả nhiên tốt hơn nhiều so với linh khí cấp huyền.

Văn Kiều thử roi xong, lại luyện tiên pháp, luyện như thế hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, mới mang theo ba con yêu thú về thành.

Trở lại phòng luyện khí, thấy Ninh Ngộ Châu vẫn còn bận rộn, Văn Kiều ngồi ở một bên, lấy vài lá Kiến Hương Diệp đút cho hai con Hoàng Tinh Kiến.

Chờ sau khi Ninh Ngộ Châu kết thúc bận rộn, hắn quay đầu hỏi: "A Xúc, roi mới thế nào?"

"Vô cùng tốt." Văn Kiều không keo kiệt khen ngợi, hướng về phía hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười vui sướng: "Phu quân, cây roi Thạch Kim Mãng này tốt hơn nhiều so với lúc trước, nếu như lần này lại đánh với những tên cướp kia, ta nhất định có thể đánh đến khi bọn hắn kêu to oa oa."

Trong mắt Ninh Ngộ Châu lướt qua ý cười: "Nàng thích là tốt rồi, chờ sau này trình độ luyện khí của ta nâng cao, luyện cho nàng càng tốt."

Văn Kiều ừm một tiếng, tin tưởng hắn nhất định có thể làm được.

Kế tiếp Ninh Ngộ Châu lại tốn vài ngày, luyện ra một thanh trường cung, linh khí cấp địa hạ phẩm.

Cánh cung trường cung cũng dùng dây leo Thạch Kim Mãng làm tài liệu luyện chế, có màu thạch kim, dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc kim loại.

Thanh trường cung này luyện chế phù hợp với số liệu thân thể Văn Kiều, trông tinh xảo vô cùng, người bình thường không cách nào tuỳ tiện kéo ra dây cung, bởi vì lúc Ninh Ngộ Châu luyện khí, không chỉ vẽ một ít phù trận ở cánh cung, dây cung chính là dùng một loại da gân hải thú cấp chín luyện chế.

Da gân hải thú cấp chín cũng đổi từ Tàng Bảo Phong của Xích Tiêu Tông.

Thanh trường cung này, phối với mười mũi tên luyện chế từ dây leo Thạch Kim Mãng.

Mũi tên bén nhọn lạnh lẽo, cán tên được rèn luyện cực kì bóng loáng, cũng vẽ phù trận, mũi tên dùng chính là bạch vũ của Phi Hạc, nhẹ nhàng xinh đẹp.

Văn Kiều yêu thích không buông tay mà thưởng thức một lát, tinh thần phấn chấn, vô cùng mừng rỡ nói: "Phu quân, thanh cung này thật tốt, ta thích."

Ninh Ngộ Châu thấy nàng thích, trong lòng cũng vui vẻ, cảm thấy mười ngày mệt mỏi không tính là gì, cười nói: "Vậy nàng lấy tên cho nó đi."

Văn Kiều suy nghĩ, nói ra: "Vậy gọi Liệt Nhật Cung đi, phía trên nó có nhật chi lực."

Bởi vì dùng địa hỏa ẩn chứa nhật lực luyện chế, trong quá trình luyện chế, Ninh Ngộ Châu dẫn địa hỏa nhật lực dung nhập vào trong cung tiễn, khiến phẩm tướng thanh cung này gia tăng, dĩ nhiên cũng ẩn chứa từng tia từng tia nhật lực, mới để cho phẩm tướng của nó tăng lên tới cấp địa.

Ninh Ngộ Châu cảm thấy không tệ, A Xúc nhà hắn rốt cuộc có thể lấy một cái tên êm tai.

Thế là tên của cây cung này được định ra.

Tiếp theo hai người rời khỏi phòng luyện khí, nghỉ ngơi trong thành hai ngày, hai người mới rời khỏi thành Cô Sa.

Sáng sớm mặt trời dâng lên, một con Đà thú chậm rãi chạy trên sa mạc không người.

Phía sau Đà thú ngồi hai người, bọn họ khoác áo choàng, bóng dáng một cao một thấp đó có thể thấy được là một đôi nam nữ.

Văn Kiều ngồi phía trước Đà thú, thân eo thẳng tắp.

Ninh Ngộ Châu ngồi ở sau lưng nàng, hai tay ôm eo của nàng, gần như đem hơn phân nửa trọng lượng dựa vào người phía trước, cũng may Văn Kiều là người có khí lực lớn, có thể chịu được.

Văn Kiều cúi đầu xem xét bản đồ Tần Thế Huân đưa cho bọn họ, chỉ về một phương hướng: "Chúng ta đi hướng bên này, lúc chạng vạng tối, có lẽ sẽ gặp được hang động sa nham trên đường."

Ninh Ngộ Châu liếc qua, sau khi xác nhận phương hướng không sai, cười đáp một tiếng.

Đà thú nện bốn cái chân dài giống như que củi, chạy như điên trên sa mạc.

Chạng vạng tối, bọn họ đến hang động được đánh dấu trên bản đồ.

Nhóm hang này rất nhỏ, chỉ có bảy tám hang động, mỗi hang động đều cực kỳ nông, lúc kéo Đà thú vào trong động, cũng gần như lấp đầy hang.

Thế là Ninh Ngộ Châu để một mình Đà thú trong một cái hang, bọn họ đến một cái hang khác nghỉ ngơi.

Bóng tối giáng lâm, bão cát tàn phá bừa bãi, trong nham động tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

Không có người ngoài ở đây, Ninh Ngộ Châu lại khôi phục trình tự sinh hoạt lúc trước, nấu dược thiện cho Văn Kiều điều trị thân thể.

Bởi vì bên trong dược thiện có thêm Vạn Niên Linh Nhũ pha loãng, Văn Kiều vẫn kiên trì hai người ăn chung.

Uống xong dược thiện, nàng cảm giác tình huống thân thể, nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta cảm thấy kinh mạch giống như dẻo dai hơn, có thể chứa nhiều linh lực hơn."

"Thật sao? Ta xem một chút."

Văn Kiều ngoan ngoãn đưa tay cho hắn, Ninh Ngộ Châu ấn cổ tay của nàng, cẩn thận đưa linh lực của mình vào trong cơ thể nàng, lấy một loại tốc độ đặc biệt chậm chạp du tẩu dọc theo kinh mạch của nàng, xem xét tình huống kinh mạch của nàng.

Sau khi linh lực du tẩu trong kinh mạch của nàng một lần, trên mặt Ninh Ngộ Châu lộ ra vẻ hài lòng: "Quả thực kiên cường dẻo dai hơn trước đây rất nhiều, theo tốc độ trị liệu này, đoán chừng qua năm mươi năm, có thể sẽ chữa khỏi."

Năm mươi năm nghe dài, nhưng đối với người tu luyện mà nói, thật sự không dài, chỉ bằng thời gian những lão tổ kia bế quan mà thôi.

Hôm sau, bão cát thối lui, ánh bình minh vừa ló dạng, bọn họ tiếp tục lên đường.

Vi trí thành Hoàng Sa bỏ hoang kia, nơi Trần sư huynh nhặt được tảng đá cực kỳ vắng vẻ, Trần sư huynh đi tới đó, cũng là trùng hợp.

Theo Trần sư huynh nói, khi đó hắn ta và một đám sư huynh đệ Thiên Khí Phong tiến vào sa mạc lưu động, chính là vì dùng địa hỏa ẩn chứa nhật lực tại thành tu luyện trong sa mạc kia luyện khí, vì vậy một đám người đều chạy tới.

Vì lựa chọn địa hỏa phẩm chất tốt, bọn họ còn đặc biệt chạy tới rất nhiều thành tu luyện, không nghĩ tới bởi vì không có chuẩn bị, lại chưa quen thuộc sa mạc lưu động, cuối cùng lạc đường trong sa mạc lưu động, lệch khỏi con đường chính xác. May mắn vận khí của bọn hắn không tệ, trước khi buổi tối tiến đến, bọn họ tiến vào một thành Hoàng Sa bị bỏ hoang, mới không có chết trong sa mạc lưu động.

Thành Hoàng Sa bỏ hoang kia đã từng là một tòa thành tu luyện, về sau vì sao bị bỏ hoang, bọn họ cũng không biết rõ, lại bởi vì thời gian quá lâu, cũng không thể nào tra được.

Hai người cưỡi một con Đà thú, hướng về phía mục đích mà đi.

Bọn họ càng đi càng lệch, sau năm ngày, đã lệch khỏi con đường trên bản đồ thương đội cho bọn họ.

Bản đồ thương đội vẽ là một con đường an toàn cho nhóm bọn hắn hoạt động trong sa mạc, ven đường có thành tu luyện và hang động nghỉ ngơi gì đó đều được đánh dấu rõ ràng, nhưng nếu lệch hướng khỏi con đường trên bản đồ, sẽ không có đánh dấu, sau đó chỉ có thể do chính bọn họ tìm tòi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện