Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 103


trước sau

Edit: Jess93

Bởi vì trong trận ngăn cách còn có ma tu lẩn trốn, Từ thành chủ tạm thời phải đi vào xử lý lần nữa, thuận tiện xem tình huống trong đầm lầy đen như thế nào, xác nhận gốc Phệ Huyết Ma Liên kia có phải đã hoàn toàn bị phá hủy chưa, để tránh lại lưu lại hạt giống linh tinh đưa tới ma tu và một số người lòng mang ý đồ xấu.

Những người tu luyện bị thương thì về thành Đài Trạch trị liệu trước.

Trên đường, Thịnh Vân Thâm ôm đầu đau đớn, hỏi Dịch Huyễn bên cạnh: "Nhị sư huynh, lúc trước bên trong cờ ma chướng cờ, là ngươi đánh ta ngất xỉu?"

"Không phải." Dịch Huyễn nói mà không có biểu cảm gì.

"Không phải ngươi vậy là ai đánh ta ngất xỉu?" Thịnh Vân Thâm tỏ vẻ buồn bực.

Người xung quanh yên lặng nhìn về phía Văn Kiều, bọn họ không biết là ai đánh ngất Thịnh Vân Thâm, ngược lại biết là ai dùng một quyền đánh hắn ta thức tỉnh.

Lúc trước bên trong cờ ma chướng, bọn họ đã lâm vào ma chướng, không cảm giác được bên ngoài, cũng không rõ ràng xảy ra chuyện gì, chỉ từ chỗ Từ thành chủ biết được, là Văn Kiều thừa cơ phá hủy cờ ma chướng kia, thay đổi cục diện bất lợi, để Từ thành chủ có thể một lần giết giết Kình Duẫn trưởng lão của Huyết La Môn, cứu được bọn họ.

Dù không biết vì sao một người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch trung kỳ như Văn Kiều có thể duy trì thanh tỉnh, nhưng nghĩ đến chắc hẳn là có át chủ bài gì đó.

Loại chuyện này tại giới tu luyện cũng không hiếm thấy, đám người trong lòng biết rõ nhưng không nói, cũng không truy hỏi đến cùng.

Đây cũng là điều kiêng kị bên trong giới tu luyện.

Mặc dù bình thường Thịnh Vân Thâm có chút ngốc, nhưng nhìn phản ứng của mọi người làm sao có thể không biết, nhịn không được nhìn về phía Văn Kiều.

Hắn ta bày ra vẻ mặt u oán nói: "Tiểu sư muội, chẳng lẽ là ngươi đánh ta ngất xỉu?"

"Đúng vậy, không đánh ngươi ngất xỉu, ngươi sẽ công kích Nhị sư huynh bọn họ." Văn Kiều vỗ vỗ bờ vai của hắn ta: "Ta không dùng nhiều khí lực, yên tâm."

Thịnh Vân Thâm: "..."

Hiện giờ đầu của hắn ta còn choáng váng, còn nói không dùng nhiều khí lực.

Thịnh Vân Thâm có thể làm sao? Chỉ có thể tự nhận xui xẻo, đồng thời thương lượng với tiểu sư muội: "Tiểu sư muội, lần sau nếu như gặp lại loại chuyện này, ngươi nhất định phải hạ thủ lưu tình."

Bị đánh ngất xỉu như thế nào, hắn ta không có ấn tượng, nhưng bị đánh tỉnh như thế nào, Thịnh Vân Thâm ấn tượng khắc sâu, đau đến mức hắn ta ngao một tiếng liền nhảy lên, cảm thấy tại chỗ bị đánh đã nổi lên một cái bọc lớn, có thể thấy được khí lực tiểu sư muội lớn đến mức nào. Bình thường nhìn nàng đánh người khác, còn không có cảm giác gì, tới lúc đánh chính mình mới biết đau bao nhiêu.

Đối với chuyện này, Đoàn Hạo Diễm bày tỏ có lời muốn nói.

Một đám người trở lại thành Đài Trạch, người tu luyện thành Đài Trạch dồn dập chạy tới tìm hiểu tin tức, lúc biết được trong rừng cây phía đông bên ngoài thành Đài Trạch vậy mà ẩn giấu một đám ma tu, sau khi biết được chuyện đám ma tu đã làm, không khỏi xôn xao lên tiếng.

Thành Đài Trạch là một thành tu luyện hạng trung, có rất nhiều người tu luyện trong thành, bình thường cũng có không ít người tu luyện từ nơi khác đến bên này tu hành hoặc là tìm kiếm tài nguyên. Bởi vì số lượng người tu luyện rất nhiều, tính lưu động cũng lớn, vì vậy một ít người tu luyện lặng yên không một tiếng động biến mất ở ngoài thành, cũng không có người để ý.

Lần này nếu không phải Thủy Ly Âm mất tích, dẫn tới các phương chú ý, chỉ sợ những ma tu kia vẫn ẩn núp như cũ, cho đến khi gốc Phệ Huyết Ma Liên kia trưởng thành, hại chết nhiều người tu luyện hơn.

Phệ Huyết Ma Liên sinh trưởng đến khi trưởng thành, cần vô số huyết nhục mới mẻ đổ vào nuôi dưỡng, đám ma tu cho rằng máu thịt linh tu chính đạo là phân bón tốt nhất để nuôi nấng Phệ Huyết Ma Liên, không biết có bao nhiêu người tu luyện chịu khổ bị ám hại, chết dưới tay ma tu.

Liệt kê từng người tu luyện đến thành Đài Trạch mất tích hơn trăm năm qua, đã đạt tới một số lượng khiến người ta kinh hãi.

Bởi vì việc này, thành Đài Trạch yên lặng hồi lâu lại náo nhiệt lên, phố lớn ngõ nhỏ đều đang đàm luận về chuyện này, nhao nhao khiển trách ma tu lòng dạ độc ác.

Đoàn người Văn Kiều trở lại phủ thành chủ, những người tu luyện bị phong ấn tu vi dồn dập đi theo tới, tính toán đợi Từ thành chủ trở về, thỉnh cầu ông ta hỗ trợ giải trừ phong ấn trên người.

Nửa ngày sau, Từ thành chủ rốt cuộc trở về.

Mặc dù Từ thành chủ bị thương, chẳng qua vẫn có thể giải trừ phong ấn cho những người này.

Bỏ ra mấy canh giờ, Từ thành chủ rốt cuộc giải trừ phong ấn trong cơ thể cho hơn một trăm người, đám người dồn dập tiến lên cảm kích gửi tới lời cảm ơn.

Từ thành chủ trầm giọng nói: "Chư vị, tại hạ không nghĩ tới lại có ma tu ẩn núp bên ngoài thành Đài Trạch, thân là thành chủ thành Đài Trạch, ta cũng có tội, thẹn với các ngươi. Bây giờ ma tu đều đã đền tội, đầm lầy đen bên kia bị ma tu cải tạo hoàn cảnh, tại hạ cũng sẽ dọn dẹp chỉnh đốn lại, tận lực trừ bỏ ma khí ở đó, trả lại một nơi cho mọi người lịch luyện."

Từ thành chủ nói lại tình huống trong rừng cây phía đông ngoài thành cho toàn bộ người tu luyện thành Đài Trạch hiểu rõ, sau đó để quản sự trong phủ chiêu đãi đám người này thật tốt, liền trở về phòng đi chữa thương.

Người Xích Tiêu Tông cũng đến viện cho khách chữa thương.

Có Ninh Ngộ Châu ở đây, vết thương trên người bọn họ rất nhanh liền khỏi hẳn, chỉ có tình huống của Dịch Huyễn có chút phiền phức, dù sao ma khí nhập thể, cần bản thân hắn ta chậm rãi loại trừ ra ngoài thân thể, mấy ngày nay chỉ có thể một mực ở trong phòng chữa thương.

Thương thế của đám người Phong Như Kiếm khỏi rất nhanh, thấy không có việc gì, liền muốn về Xích Tiêu Tông báo cáo nhiệm vụ lần này với tông môn.

Biết nhiệm vụ của Văn Kiều bọn họ tại thành Đài Trạch bên này cũng có tiến triển, đoán chừng rất nhanh liền có thể trị hết cho những người tu luyện phát cuồng kia, mấy người Phong Như Kiếm cũng hết sức vui vẻ, hỏi thăm có gì cần hỗ trợ hay không.

Ninh Ngộ Châu nói: "Đa tạ Phong sư huynh, không cần các ngươi hỗ trợ, chờ Nhị sư huynh dưỡng tốt vết thương, hẳn là cũng không xê xích gì nhiều."

Phong Như Kiếm đối với hắn luôn luôn tin phục, sau khi nghe xong cũng không nói thêm gì nữa.

Ngay lúc Phong Như Kiếm bọn họ dự định về Xích Tiêu Tông, Thủy Ly Âm và Đoàn Hạo Diễm đi vào khách viện.

Tu vi Thủy Ly Âm đã khôi phục, vết thương trên người cũng dưỡng đến không sai biệt lắm, hôm nay là tới cáo từ bọn họ.

Đương nhiên, ngoại trừ cáo từ, cũng tới gặp Ninh Ngộ Châu, cảm tạ hắn luyện đan cho Tử Dương Môn.

"Các đạo hữu Xích Tiêu Tông, còn có Mẫn cô nương, lúc trước cảm tạ các ngươi tương trợ, Ly Âm ghi nhớ trong lòng, ngày khác nếu như có gì cần, tại hạ quyết nghĩa bất dung từ." Thủy Ly Âm thành khẩn nói, tỏ vẻ cảm kích.

Phong Như Kiếm nói: "Thủy cô nương nói quá lời, chúng ta cũng là phụng lệnh sư môn đi trước hỗ trợ, cũng không làm cái gì."

"Đúng vậy, muốn nói cứu các ngươi, vẫn là tiểu sư muội và Thịnh sư đệ."

"Còn có Dịch sư huynh chúng ta."

"Ninh sư đệ cũng chạy tới hỗ trợ."

Mấy kiếm tu khác mồm năm miệng mười bổ sung.

Thủy Ly Âm lại lần nữa hướng Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm cảm tạ một phen, hai người nhìn nàng ta, phát hiện nàng ta là thật lòng cảm kích, ấn tượng đối với nàng ta ngược lại tốt hơn mấy phần, đúng là người cực hiểu đạo lí đối nhân xử thế.

"Không biết hiện nay Dịch tiền bối như thế nào?" Thủy Ly Âm lo lắng hỏi.

"Dịch sư huynh còn cần dưỡng thương một đoạn thời gian." Lời này là Ninh Ngộ Châu trả lời, nơi này không ai hiểu rõ tình huống thương thế Dịch Huyễn hơn hắn.

Thủy Ly Âm khẽ thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nói khẽ: "Vẫn không có duyên gặp mặt Ninh công tử, tại hạ còn muốn đa tạ Ninh công tử luyện chế Tịnh Linh Vô Cấu đan cho âm tu bọn ta, đa tạ."

Chỉ có âm tu mới hiểu được Tịnh Linh Vô Cấu đan có bao nhiêu quan trong đối với mình, đặc biệt là Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, đó là vật có thể ngộ nhưng không thể cầu, Thủy Ly Âm thật sự rất cảm tạ Ninh Ngộ Châu, không cần chưởng môn đặc biệt phân phó, nàng ta cũng muốn gặp mặt hắn gửi tới lời cảm ơn.

Có nhóm Tịnh Linh Vô Cấu đan này, các đệ tử trong sư môn tu luyện linh âm chi thể có thể cao hơn một tầng.

Ninh Ngộ Châu nhàn nhạt đáp một tiếng, lật tay lấy ra mấy bình đan, nói: "Đây là số lượng cho ba tháng sau, vừa lúc cùng nhau đưa cho ngươi, bớt cho các ngươi đi một chuyến nữa."

Thủy Ly Âm càng cảm kích.

Thịnh Vân Thâm nhìn chằm chằm vào nàng ta, lúc nàng ta nghi hoặc mà nhìn qua, vui tươi hớn hở cười cười, cười đến rất ngốc, Thủy Ly Âm cũng mỉm cười, thu hồi ánh mắt.

Thủy Ly Âm cảm tạ xong, liền nhìn về phía Đoàn Hạo Diễm.

Đoàn Hạo Diễm mặt không thay đổi, hướng bọn họ chắp tay: "Chuyện lần này, đa tạ các ngươi."

Đám người Phong Như Kiếm nhao nhao bày tỏ không cần khách khí.

Ngược lại là Thịnh Vân Thâm có chút kỳ quái nhìn bọn họ, dùng giọng điệu nói đùa: "Đoàn công tử, lần này Thủy tiên tử trở về, ngươi cần phải bồi tội với Từ thành chủ nha."

Thủy Ly Âm nghi hoặc mà nhìn về phía Đoàn Hạo Diễm.

Khuôn mặt Đoàn Hạo Diễm đỏ lên, lúc mọi người cho rằng hắn ta muốn phát cáu, ai biết hắn ta lại cứng rắn nhịn xuống, khiến đám người Thủy Ly Âm biết tính tình hắn ta kinh ngạc một trận, hoài nghi có phải hắn ta biến thành người khác hay không.

Đoàn Hạo Diễm nói: "Ta sẽ tự bồi tội với Từ thành chủ, chuyện lần này, là ta không đúng." Nói xong, liếc Văn Kiều một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Sắc mặt người ở chỗ này càng thêm cổ quái.

Chỉ có ba người Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm biết rõ nội tình nên không ngoài ý muốn lắm.

Thủy Ly Âm mừng rỡ nói: "Hồi lâu không gặp, tính tình Đoàn công tử ngược lại đã tốt hơn rất nhiều."

Cổ họng Đoàn Hạo Diễm cứng lại, thiếu chút nữa không nhịn được muốn phát cáu.

Khóe mắt liếc qua thấy Văn Kiều, hắn ta cứng rắn nhịn xuống, giọng nói lạnh lùng: "Ta có được hay không, không cần ngươi quan tâm, không có việc gì thì đi thôi, ngươi về Tử Dương Môn đi, về sau không có việc gì đừng chạy ra bên ngoài." Sau đó lại nói thầm một tiếng: "Môn chủ Tử Dương Môn của các ngươi có rất nhiều tâm tư, đoán chừng lại muốn đánh chủ ý xấu gì đó, nếu không đang êm đẹp, làm sao lại phái ngươi ra ngoài."

Nghe nói như thế, ánh mắt của mọi người rơi xuống trên người hắn ta.

Trên mặt Thủy Ly Âm lộ ra thần sắc khó xử, nói khẽ: "Đoàn công tử, ngươi chớ nói bậy."

"Ai nói bậy." Trên mặt Đoàn Hạo Diễm lộ ra vẻ khinh thường: "Một môn phái âm tu đang tốt đẹp, làm thành Phu Nhân Môn, không cảm thấy mất mặt sao? Sư phụ ngươi là Thiên Âm Chân Quân, cũng không phải Tôn Vô Âm, nữ nhân họ Tôn kia không vượt qua được ngươi đâu, ngươi đừng có cái gì cũng nghe chưởng môn các ngươi."

Thủy Ly Âm càng xấu hổ, nhưng không có phản bác, phảng phất đang cho Đoàn Hạo Diễm mặt mũi, không làm hắn ta mất mặt ở bên ngoài.

Người ở chỗ này đều có chút hồ đồ, không giải thích được nhìn bọn hắn.

Giọng điệu này của Đoàn Hạo Diễm, ngược lại là giống đang dạy dỗ vãn bối, phải biết, tu vi Thủy Ly Âm cao hơn hắn ta đấy. Còn có, không phải Đoàn Hạo Diễm là người ngưỡng mộ Thủy Ly Âm, chuyên môn vì nàng ta mà đến sao?

"Đoàn công tử, ngươi và Thủy tiên tử đây là?" Thịnh Vân Thâm thăm dò hỏi, trừng to mắt nhìn bọn họ.

Đoàn Hạo Diễm nhớ tới gì đó, nghiêm mặt thối nói: "Các ngươi đừng hiểu lầm, nàng là đứa bé được mẫu thân ta thu dưỡng, lúc mười hai tuổi, được Thiên Âm lão tổ nhìn trúng thu làm đệ tử thân truyền."

Hắn ta còn canh cánh trong lòng lời Văn Kiều đã từng nói, đây chính là dưỡng nữ của mẫu thân hắn ta, nào có tình yêu gì.

Đám người lộ ra vẻ mặt chợt hiểu.

Năm đó, lúc Thủy Ly Âm được Tử Dương Môn thu vào môn phái, được xưng tụng là ngang trời xuất thế, người bên ngoài đối với thân phận và lai lịch của nàng ta hoàn toàn không biết, tự nhiên cũng không biết nàng ta và Minh Dương Đoàn thị còn có nhân duyên bực này.

Như thế, cũng hiểu rõ tại sao Đoàn Hạo Diễm lại chạy tới tìm người, chỉ là đầu óc không dùng được, tìm nhầm địa phương.

Thủy Ly Âm tự nhiên thoải mái nói với đám người: "Quả thực như thế, Ly Âm cũng đa tạ chư vị chiếu cố Đoàn công tử."

"Ngươi là dưỡng nữ của mẫu thân Đoàn công tử, tại sao lại gọi hắn ta là Đoàn công tử?" Thịnh Vân Thâm không hiểu hỏi.

"Gọi quen rồi." Thủy Ly Âm hé miệng cười.

Sau khi đám người nghe xong, cũng không có truy hỏi đến cùng, đây là chuyện của người ta.

Lại nói thêm một lát, Thủy Ly Âm và Đoàn Hạo Diễm rốt cuộc rời đi.

Tiếp theo mấy người Phong Như Kiếm cũng đi theo rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, khách viện lần nữa trở nên yên tĩnh, Thịnh Vân Thâm cười ha hả bói với Văn Kiều bọn họ: "Ninh sư đệ, xem ra Thủy tiên tử kia không có ý thông gia, Tôn chưởng môn sai khiến nhầm người."

Ninh Ngộ Châu khẽ cười, cũng không nhiều lời.

Văn Kiều đối với Thủy Ly Âm này có ấn tượng không tệ, có Tôn chưởng môn và Chung Ly Ức so sánh, ấn tượng Thủy Ly Âm cho người khác tốt hơn nhiều, lập tức nói: "Như thế cũng tốt, nàng ta là người hiểu chuyện."

Lời vừa rồi của Đoàn Hạo Diễm, bọn họ đều nghe vào trong tai.

Mặc dù tính tình Đoàn Hạo Diễm không tốt, lại là người biết chuyện, dĩ nhiên có thể đoán ra mục đích Tôn chưởng môn phái Thủy Ly Âm đến Xích Tiêu Tông, cũng là ôm ý kiến phản đối.

Trên đời có rất nhiều người hiểu chuyện, chẳng qua cũng rất nhiều người vì lợi ích mà nguyện ý hồ đồ.

Đang nói, đám Thang Đoàn cũng đến đây.

Lần này đi cứu người, từng người trong đám Thang Đoàn đều bị thương, bị thương nặng nhất vẫn là hai người Thang Thiệu Lâm và Thang Diệp Lâm, lúc ấy Thang Thiệu Lâm giúp đỡ Dịch Huyễn cùng một chỗ đối đầu Kình Duẫn, mặc dù lực chú ý của Kình Duẫn ở trên người Dịch Huyễn, nhưng hắn ta cũng ngăn cản mấy lần công kích, bị thương không nhẹ. Mà Thang Diệp Lâm, lại bị thương khi bị bắt trong trận chiến với ma tu.

Sắc mặt của hai người vẫn có chút tái nhợt, nhưng nhìn xem tinh thần cũng không tệ lắm.

Nhìn thấy Văn Kiều, Thang Diệp Lâm rất vui, lại có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Mẫn cô nương, Thịnh công tử, ta nghe các huynh trưởng nói, lần này nhờ công các ngươi cứu giúp, nếu không chúng ta không có cách nào bình an trở về." Nhìn thấy Văn Thỏ Thỏ ghé trên bờ vai Văn Kiều làm nhúm lông trang trí, hắn ta lại bổ sung một câu: "Còn có Văn Thỏ Thỏ, ngươi cũng là ân thỏ cứu mạng ta."

"Đúng vậy, đúng vậy, lần này nhờ có Văn Thỏ Thỏ, Văn Thỏ Thỏ quả nhiên là bá chủ trong đám thỏ."

"Văn Thỏ Thỏ, lần này đa tạ ngươi nha." Một đám Thang Đoàn nhiệt tình nói, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn chằm chằm Văn Thỏ Thỏ.

Ân thỏ cứu mạng là cái quỷ gì?

Mấy người Văn Kiều nhìn bọn họ không nói nên lời, cảm thấy đám Thang Đoàn này vẫn hài hước như vậy.

Văn Thỏ Thỏ bình tĩnh xoay người, từ túi má trong miệng móc ra một viên linh đan cực phẩm chậm rãi liếm láp, đạt được ánh mắt càng nóng bỏng hơn của đám Thang Đoàn đang nhìn vào viên linh đan cực phẩm kia.

Sau khi đám Thang Đoàn tới cảm tạ, mời bọn họ có rảnh đến Thái Trạch Thang thị làm khách, Thang thị nhất định xem bọn hắn như khách quý.

Thang thị cảm tạ, cũng không ở ngoài miệng, mà là trong hành động, đã xem bọn hắn như khách quý của Thang thị, ngày khác nếu là có gì cần, Thang thị nhất định sẽ không chối từ.

Cảm tạ xong, đám Thang Đoàn liền rời đi. Tiểu Thang Đoàn lưu luyến không rời quay đầu nhìn thoáng qua Văn Kiều, cuối cùng quyết tâm, chuyển tầm mắt, không nhìn nàng nữa.

Những ngày tiếp theo, những người tu luyện bị thương trong lúc chiến đấu với ma tu cũng khôi phục được không sai biệt lắm, kế tiếp rời khỏi thành Đài Trạch.

Ninh Ngộ Châu lại luyện chế ra vài chiếc Bảo Chi Đèn, dùng để cứu chữa đám người tu luyện phát cuồng kia.

Đám Thang Đoàn vẫn ở lại trong phủ thành chủ, lần này mục tiêu là Bảo Chi Đèn.

Thái độ của bọn hắn rất rõ ràng, nếu như Ninh Ngộ Châu không rảnh luyện cho bọn hắn, vậy bọn hắn có thể lấy vài chiếc Bảo Chi Đèn chữa bệnh này, bọn họ có thể ra tiền mua.

Từ thành chủ nói thầm trong lòng, Bảo Chi Đèn trong tay bọn họ còn không đủ dùng, làm sao có thể bán cho bọn hắn, coi như những người tu luyện kia đều đã khôi phục, cũng có thể giữ lại để cho mình dùng nha.

Kiên quyết không bán.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tu luyện phát cuồng được chữa trị, thành Đài Trạch rốt cuộc khôi phục náo nhiệt như ngày xưa.

Nửa tháng sau, Dịch Huyễn loại trừ ma khí trong cơ thể được kha khá, lại nuốt mấy viên linh đan củng cố, rốt cuộc khỏi hẳn.

Sau khi Dịch Huyễn khỏi hẳn, liền đến địa lao xem tình huống trị liệu của những người tu luyện phát cuồng kia, phát hiện còn thừa lại hơn một nửa người tu luyện còn chưa chữa khỏi. Nguyên nhân chậm như thế là do Thiểu Dương Độ Ách đan theo không kịp, bốn đan sư cấp địa đã rất cố gắng luyện chế, nhưng ra đan suất vẫn không nhiều lắm.

Tuy là như thế, Dịch Huyễn vẫn hết sức hài lòng.

Nhìn thấy tình huống những người này, sau đó Dịch Huyễn và Từ thành chủ ở trong phòng bí mật nói chuyện một phen.

Không có ai biết bọn họ nói chuyện gì, dù sao sau khi ra ngoài, sắc mặt Từ thành chủ thập phần ngưng trọng.

Trở lại khách viện, Thịnh Vân Thâm hỏi: "Nhị sư huynh, ngươi nói gì với Từ thành chủ khiến sắc mặt của ông ta lại khó coi như vậy?"

Dịch Huyễn bày ra cấm chế ở xung quanh, sau đó mới nói với ba người sư đệ sư muội: "Ta đã đem nguyên nhân đám người tu luyện này phát cuồng nói cho Từ thành chủ, để ông ta chuẩn bị đề phòng cho tốt."

Sau khi nghe xong, trong lòng ba người sáng tỏ.

"Từ thành chủ đã phái người đến các cửa hàng đan dược trong thành tra lai lịch những linh đan kia, chẳng qua.." Dịch Huyễn khẽ lắc đầu: "Đoán chừng rất khó điều tra ra."

Ninh Ngộ Châu suy tư, hỏi: "Nhị sư huynh, tông môn xử lý việc này như thế nào?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện