Phu Nhân, Phó Gia Ngạo Kiều Hôm Nay Không Giả Bệnh

Cũng Sẽ Không Rời Khỏi Em


trước sau

Advertisement



Edit+beta: Keiko
Phó Cẩn Tập suy nghĩ trong giây lát, lấy hết can đảm mở tủ quần áo của Lương Dĩ Chanh, tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Cứ như vậy, Phó Cẩn Tập mang một cái bịt mắt, không chỉ có đem thân mình Lương Dĩ Chanh nhẹ nhàng lau chùi một lần, còn thay cho cô một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Động tác của Phó Cẩn Tập thập phần vụng về, sợ sẽ đụng tới một vài chỗ không nên chạm.

Nhưng mà, đang lúc anh chuẩn bị gài hai nút áo ngủ cuối cùng cho Lương Dĩ Chanh, đột nhiên, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng ấm.


Lương Dĩ Chanh dưới trạng thái không tỉnh táo mà gắt gao nắm chặt lấy tay của Phó Cẩn Tập.

Dường như anh càng muốn tránh thoát, đối phương liền càng dùng sức, rơi vào đường cùng, Phó Cẩn Tập đành phải nâng tay khác lên đem bịt mắt kéo xuống.
Lúc này, chỉ thấy một bộ nội y màu đen như ẩn như hiện bại lộ ra bên ngoài, anh đành phải để cho cô nắm lấy tay, tay còn lại cố hết sức mà đem hai nút áo ngủ gài lại cho thật tốt.

Loay hoay một lúc lâu, Phó Cẩn Tập mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác tốc độ tim đập như muốn nhảy ra bên ngoài.
Đúng lúc này, Lương Dĩ Chanh nghiêng người một cái, đôi tay gắt gao mà đem cánh tay anh ôm vào trong lòng ngực, mày liễu nhíu chặt, đồng thời thấp giọng nỉ non mộng ngữ.
"Ông xã...!Không cần chết...!Đừng rời khỏi em...."
Thanh âm cô tuy rằng thật nhẹ thật hàm hồ, nhưng mà Phó Cẩn Tập vẫn nghe thấy, tuy rằng anh không hiểu rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì.
Bất quá, hôm nay trên người cô còn bị thương, anh đành phải thỏa hiệp với cô chăm sóc cô thật tốt, anh nâng cánh tay còn lại lên, nhẹ nhàng vỗ vai cô, thanh âm hơi khàn khàn nhẹ giọng nói:
"Tôi ở đây, sẽ không chết, cũng sẽ không rời khỏi em, em ngủ đi."

Cứ như vậy, cùng với thanh âm trầm ổn của Phó Cẩn Tập, Lương Dĩ Chanh dường như nghe thấy chân mày gắt gao nhăn lại cũng dần dần giãn ra.
Toàn thân Lương Dĩ Chanh hơi cuộn lại, ôm thật chặt lấy tay anh, phía trên gò má vẫn còn ửng đỏ, đôi môi cô cư nhiên lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào.
Giờ khắc này trong giấc mộng của Lương Dĩ Chanh, cơn ác mộng vừa rồi tựa như tan thành mây khói.
Không biết cứ như vậy qua bao nhiêu lâu, tay Phó Cẩn Tập vẫn hay chạm vào trán của cô để xem nhiệt độ cơ thể cô giảm hay chưa.

Anh ngồi ở bên cạnh gường của Lương Dĩ Chanh, đôi mắt buồn ngủ hơi mê mang, rốt cuộc anh

Advertisement
cũng không thắng lại con sâu ngủ trong người đột kích, anh liền ghé vào mép giường của cô nặng nề mà đi vào giấc ngủ.
Hai người nằm rất gần nhau, trong phòng ngủ, chỉ còn nghe thấy hai thanh âm hơi thở một trầm một nông.
truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad: banhgaocay2001
Ngay giây phúc này, trong không gian yên tĩnh ấy, khoảng cách của cả hai dường như lại gần thêm một bước.
Trong một đêm này, bên ngoài nhà Tây như cũ vẫn có thể nhìn thấy hai phòng đều có ánh đèn lóe mỏng manh, bất quá có một phòng trống không, không có một bóng người.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên cao lắm, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm trắng mỏng chiếu vào trong phòng, vừa lúc không nghiêng không lệch mà dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Cẩn Tập.
Hàng lông mi của Phó Cẩn Tập hơi run rẩy mở mắt ra, hai mắt dần dần có tiêu cự, nháy mắt anh cảm nhận được một trận chua xót tê dại lưu chuyển đến toàn thân, nguyên lai là cánh tay kia của anh đã hoàn toàn chết lặng.

Phó Cẩn Tập thử muốn nâng cánh tay lên, nhưng mà một cánh tay khác còn bị cô gắt gao nắm chặt trong tay.
Giờ phút này, đôi tay Lương Dĩ Chanh như cũ mà gắt gao nhéo lấy bàn tay anh, đồng thời còn đem lòng bàn tay anh dán lên gò má của chính mình.
Một cảm giác tinh tế nộn nộn mềm mại, xúc cảm thật bóng loáng tinh tế, thoải mái đến độ muốn vươn tay đi xoa bóp.
Phó Cẩn Tập nhẹ nhàng chậm chạp mà cúi người, muốn đem hai tay nhỏ của cô gỡ ra, đột nhiên, thân thể cô hơi hơi động.
Không kịp phòng ngừa, cánh tay anh vô lực chống đỡ, nháy mắt thân hình nghiêng về phía trước, hai cánh môi mỏng ấm áp hôn lên thái dương của cô, để lại một nụ hôn.
- -----------
Làm tui mong chờ có một nụ hôn nồng cháy, hazzzi .
Tui đã quay lại sau 1 khoảng thời gian loay hoay với bài tập thật là mệt quá đi mà.
Số là mở hố là 2 đứa, giờ còn mình Keiko đào hố , nên chương sẽ ra chậm 1 xíu nha ????..


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện