Phong Thủy Đại Sư Tu Tiên Chỉ Nam

Chương 126: Độc Hủy!


trước sau

Đời trước Trần Tiêu vào nam ra bắc, đương nhiên ăn qua. Tuy rằng không có đạt tới trình độ ăn qua một lần liền yêu, lại vẫn có ấn tượng khắc sâu với hương vị giòn thơm kia. Lúc này thấy rất giống ve lại nhớ tư vị lúc đó, không khỏi nuốt xuống nước miếng.

Đường Nhữ như gặp người tri âm, lập tức cùng Trần Tiêu chia sẻ các loại đặc chủng mỹ thực. Giao tình giữa hai người thế nhưng bởi vậy mà tốt lên.

Đồng Nặc Nặc mới đầu còn từ chối không ăn. Nhưng mà sau khi làm xong thấy Trần Tiêu ăn quá thơm, tướng ăn của Đường Nhữ là không thể tham khảo, nhưng đồ tham ăn như Trần Tiêu thì vẫn có thể tin. Đồng Nặc Nặc do dự luôn mãi, chờ đến hai người sắp ăn hết một thau nhỏ ve chiên giòn mới nhanh chóng đoạt một cái.

Đem cái cuối cùng nhét vào trong miệng, Đồng Nặc Nặc liếm liếm môi, cảm thấy cũng không có ghê tởm cùng đáng sợ như trong tưởng tượng.

Buổi tối ba người thay phiên trực đêm, như cũ là Trần Tiêu trực đầu tiên. Sau khi giao tiếp ca trực, hắn chui vào trong thảm dày. Dưới thân là đệm giường da rắn chắc ngăn cách khí lạnh xâm nhập. Hơn nữa động tuyết có hiệu quả giữ ấm không tồi, Trần Tiêu một giấc ngủ cũng không cảm thấy khó chịu.

Ngày hôm sau dậy, uống qua nước ấm ăn đồ ăn, ba người tiếp tục lên đường. Thật đến lên đường mới hiểu được câu Đồng Nặc Nặc nói lúc sau không có thời gian nghỉ ngơi là ý gì. Buổi tối ngày hôm qua chính là dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức, sau lại không còn có đứng đắn cắm trại. Trừ bỏ lúc ăn cơm có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, còn lại thời gian bao gồm buổi tối vẫn luôn ở lên đường, so với hành quân cấp tốc rèn luyện còn muốn vất vả gấp trăm lần.

Mỗi lần nghỉ ngơi hai người bọn Đồng Nặc Nặc đều là ngồi tu luyện để khôi phục, nhưng Trần Tiêu thì không dùng cách này được, hắn chỉ có thể trải đệm giường bọc thảm dày ngủ. Thời gian ngủ cả ngày thêm lên cũng có bốn giờ. Cứ như vậy kiên trì đuổi theo, Trần Tiêu chậm rãi thích ứng tiết tấu. Rốt cuộc hắn vòn rất trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh.

Theo Tịch Vân Đình lưu lại ký hiệu, ngày đêm lên đường đuổi theo nửa tháng, tới rồi một mảnh mạch núi.

"Đây là nơi nào?" Đồng Nặc Nặc hỏi Trần Tiêu. Đường Nhữ phụ trách chú ý ký hiệu, Trần Tiêu phụ trách phán định phương hướng. Hắn cũng chỉ phụ trách nhìn chằm chằm bóng dáng hai ngườ để tránh đi lạc. Lấy cảm giác phương hướng của hắn, hơn nữa thời tiết này có khi là tuyết rơi có khi là trời đầy mây, rất ít trời nắn nên đã sớm không biết đông nam tây bắc.

Trần Tiêu nói: "Chúng ta đang ở phía Tây Bắc khu vực hung thú, khoảng cách đường phía trước đi ước chừng bốn ngàn dặm."

Vốn dĩ cảm giác phương hướng của hắn đã cực tốt, lại thêm la bàn có thể thời khắc điều chỉnh phương hướng, vừa đi vừa vẽ bản đồ ở trong óc. Đồng Nặc Nặc hỏi không cần nghĩ ngợi liền có thể trả lời.

Đồng Nặc Nặc tức khắc dùng ánh mắt sùng bái xem Trần Tiêu, quả thực muốn quỳ bái hắn luôn.

Trần Tiêu ngượng ngùng khụ một tiếng, hỏi Đường Nhữ: "Có nhìn đến ký hiệu mới sao? Chúng ta đã hai ngày không có phát hiện."

Đường Nhữ nói: "Có thể là có trạng huống đột nhiên, Tịch đạo hữu không kịp lưu lại ký hiệu mới. An tâm, chỉ cần phương hướng không sai, chúng ta sẽ theo kịp."

Lại đi nửa ngày, lúc sắc trời sắp tối, rốt cuộc nhìn đến ký hiệu mới do Tịch Vân Đình lưu lại. Nếu là người không biết tình huống tới xem, chỉ nghĩ là mãnh thú to lớn hoặc là hung thú ở trên cục đá cây cối lưu lại vế cào. Tịch Vân Đình ở mặt trên bám vào chân nguyên thuộc tính lửa kim loại nhàn nhạt, giúp đồng bạn dễ dàng nhận ra. Thời gian chân nguyên này tồn tại cũng không lâu dài, chỉ bảy tám ngày sẽ tiêu tán.

Phát hiện ký hiệu mới, ba người rốt cuộc có thể ăn cơm nghỉ ngơi. Trần Tiêu ăn đồ vật đang nằm ngủ, đột nhiên bị cảm giác khó hiểu bừng tỉnh. Chỉ chốc lát sau Tịch Vân Đình liền ở xuất hiện trong gió tuyết.

"Đại ca!" Trần Tiêu vội vàng bò dậy, bị lạnh đến run run.

Lúc này hai người khác mới chú ý tới Tịch Vân Đình, hắn tới không hề có chút tiếng vang, cũng không biết Trần Tiêu là làm sao phát giác.

Nhìn đến Trần Tiêu, biểu tình lạnh lẽo còn hơn gió tuyết của Tịch Vân Đình biến ấm lại, hắn nhanh chóng đi tới cạnh Trần Tiêu: "Tiêu đệ, đừng vội."

Thích ứng gió lạnh, Trần Tiêu thu thảm về, hỏi: "Đại ca trở về, là tìm được chỗ?"

Biểu tình Tịch Vân Đình lại trở nên lãnh ngạnh, hắn nói: "Đúng vậy, ngay trong một cái hầm ở phía trước. Đám tà tu ở chỗ đó dựng tế đàn, thế nhưng dùng những đứa bé đó tế luyện ra hung địa. Trừ bỏ năm người kia còn có đồng lõa khác, thêm lên không đủ hai mươi người."

Đồng Nặc Nặc nhíu mi: "Đều là tu vi gì?"

Tịch Vân Đình nói: "Chỉ có người dùng tên giả Triệu Tiêu là Nguyên Anh, còn lại có bốn người Kim Đan, bảy người kỳ Trúc Cơ, còn lại đều là tu sĩ."

Đường Nhữ âm trầm nói: "Nhiều người như vậy, lấy lực của chúng ta sẽ khó ứng phó, chỉ sợ phải đợi viện quân."

Đồng Nặc Nặc lại có ý kiến khác: "Chỉ cần có thể đem bọn họ tách ra, Tịch đạo hữu có thể đối phó kỳ Nguyên Anh kia, dù không đánh lại cũng có thể kiềm chế. Bốn cái Kim Đan cũng có thể tiêu diệt từng bộ phận, người còn lại chỉ cần bị nhốt, sẽ không thành vấn đề."

Đường Nhữ rất giật mình, khổng hiểu một cái cơ quan sư như Đồng Nặc Nặc chỗ nào tới tự tin lớn như vậy. Bên bọn họ chỉ một người Kim Đan hai cái Trúc Cơ một cái Luyện Thể, bên kia một cái Nguyên Anh đều có thể đánh bọn họ nằm sấp xuống.

Tịch Vân Đình chậm rãi gật đầu: "Những đứa trẻ đó bị trông coi rất nghiêm. Chỉ cần làm ra thế dương đông kích tây, vây khốn một bộ phận người không thành vấn đề. Mấy tà tu này cũng không gây khó khăn gì nhiều, khó nhất là trong hung địa còn có một đầu hung thú Độc Hủy."

Đường Nhữ thở dốc vì kinh ngạc, Đồng Nặc Nặc kinh hãi: "Cái gì? Thế nhưng có Độc Hủy!"

Chỉ có mình Trần Tiêu là không hiểu gì. Hủy thì hắn biết, 500 năm hủy có thể hóa thân thành giao, là một loại cấp thấp của rồng. Bỏ thêm một chữ độc, vẫn là cái loại sinh vật trong truyền thuyết hắn biết đến sao?

Tịch Vân Đình cẩn thận nói cho hắn biết, Độc Hủy là một trong những hung thú không thể trêu chọc, thích sống ở chỗ âm u ẩm ướt. Thân giống rắn, hình thể khổng lồ, da thịt cứng rắn, có độc tính cực mạnh.

Trần Tiêu nghe được da đầu tê dại, hai loại rất giống nhau, nói không chừng chính là một nhà.

Tịch Vân Đình nói: "Tà tu
sau khi tế luyện trẻ con xong sẽ đưa xác đó cho Độc Hủy ăn, bữa hai người tuy không hòa thuận nhưng cũng tường an không có việc gì. Lúc chúng ta hành động nếu sơ sẩy thì rất có khả năng sẽ kinh động Độc Hủy, đến lúc đó hai mặt đều có địch, chỉ có nước chết."

Đồng Nặc Nặc mặt ủ mày ê, muốn đối phó một đám tà tu đã lả rất khó, thêm một cái Độc Hủy thì càng khó. Để cho người phát sầu chính là bọn họ cần thiết mau chóng nghĩ ra biện pháp, bằng không những đứa bé kia sẽ khó giữ nổi mạng nhỏ.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Trần Tiêu nói ra muốn đi tại chỗ nhìn xem tình cảnh. Cứ ngồi ở bên này suy nghĩ, là nghĩ không ra ý kiến gì hay. Đồng Nặc Nặc cũng đồng ý, hắn là cơ quan sư, ở chỗ nào cũng có thể thiết kế cơ quan. Đã biết địa hình, nói không chừng có thể một lần nổ sụp căn hầm kia. Đương nhiên đây là kế sách dở, dù là không suy xét những đứa bé đó chết hay sống, thì cũng không chôn sống được hung thú cùng người tu hành kỳ Trúc Cơ trở lên.

Vì thế bốn người do Tịch Vân Đình dẫn đường, lặng lẽ ẩn núp vào hầm. Bốn phía hầm thông suốt, có rất nhiều đường ra, Tịch Vân Đình là vòng một ngày tiến vào từ chỗ khác. Rất khó đi, yêu cầu khom lưng. Thậm chí chỗ hẹp hòi nhất cần thiết phải nằm bò qua đi.

Đây là một cái hang động dưới đất, các khối đá có hình thù quái lạ lởm chởm, mờ mờ ảo ảo tự thành yểm hộ. Làm bốn người dễ dàng bò tới phía trên.

Từ chỗ cao đi xuống xem, chính là căn cứ của bọn tà tu.

Đám tà tu này tay nghề không tinh, xây không ra kiến trúc gì đẹp. Chỉ dùng cây cột vải dệt kéo lều trại, đặt gia cụ lên phân chia ra từng khu vực khác nhau.

Triệu Tiêu chiếm chỗ lớn nhất, xa một ít là địa bàn bốn người Kim Đan, phân bố ở chung quanh chính là kỳ Trúc Cơ. Mà những tu sĩ thì tương đối khổ, ở chỗ có thế đất thấp nhất, hoàn cảnh dơ nhất thúi nhất. Bọn trẻ thì đáng thương nhất, bị nhốt như súc sinh. Chỗ dùng để ngủ chỉ có mảnh vải nát cùng đống cỏ khô.

"Ta nhịn không được!" Đồng Nặc Nặc xem một cái bọn nhỏ vành mắt liền đỏ, hận không thể lập tức cùng những tà tu đó liều mạng.

"Đừng xúc động! Nặc Nặc." Trần Tiêu áp lực nói, "Nếu xúc động sẽ cứu không được ai cả!"

Đồng Nặc Nặc mồm to thở dốc, cuối cùng vẫn là bình tĩnh xuống dưới. Hỏi: "Rốt cuộc có thể có biện pháp nào, mau chóng giải quyết bọn hỗn đản này?"

Trần Tiêu nhìn khắp nơi, thấp giọng nói: "Tuy rằng trước kia ta không có gặp qua, nhưng là căn cứ ghi lại địa hình như vậy rất có thể chính là hung địa do thiên nhiên tạo ra. Hung địa cũng là một loại mạch, chim thú tuyệt tích, không có một ngọn cỏ. Trên hung địa đều sẽ có sát khí, rất có thể có rồng hung tồn tại. Nếu có thể thuận lợi tìm được huyệt rồng hung, ta sẽ có nắm chắc đem những đứa bé này cứu ra an toàn."

Đồng Nặc Nặc nghe vậy cực vui mừng: "Thật sự? Vậy ngươi nhanh đi tìm."

Trần Tiêu đè nặng giọng nói: "Ta đây liền đi tìm, ngươi cùng Đường Nhữ ở đây nhìn chằm chằm." Hắn quay đầu nói với Tịch Vân Đình, "Còn phải nhờ đại ca đi cùng ta."

Tịch Vân Đình đối nơi này quen thuộc nhất, từ một chỗ khác leo xuống, hắn hỏi: "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"

Trần Tiêu nói: "Vào cái này hang động ta liền cảm giác được sát khí, rất dữ dội. Rất có khả năng chỗ Độc Hủy ở chính là chỗ đoạn cuối, ta hiện tại chỉ là yêu cầu chính mắt đi xác nhận một chút."

Trần Tiêu không phải lần đầu tiên bằng vào khí tràng địa khí tìm kiếm sào huyệt hung thú, Tịch Vân Đình tin tưởng hắn còn hơn cả tin tưởng chính mình. Trần Tiêu nói còn cần chính mắt xác nhận, Tịch Vân Đình đã bắt đầu cấu tứ làm cách nào để lợi dụng điểm này bố trí kế hoạch.

Suy nghĩ một lát, trong ánh mắt khó hiểu của Trần Tiêu, Tịch Vân Đình gắt gao dựa lại đây ôm lấy hắn. Không đợi Trần Tiêu có phản ứng, Tịch Vân Đình liền nói:

"Thực lực Độc Hủy kia còn cao hơn Nguyên Anh, ta yêu cầu dùng pháp khí để ẩn nấp, lát nữa ngươi phải gần sát ta, ngàn vạn đừng cử động."

Trần Tiêu cảm thụ được độ ấm trên người Tịch Vân Đình truyền tới, thân thể bắt đầu không tự chủ nóng lên. Hắn cứng đờ gật gật đầu: "Được, ta không động."

Trần Tiêu cơ hồ là bị Tịch Vân Đình dắt đi, dưới chân chỉ có một chút dựa gần mặt đất. Tịch Vân Đình động tác quá nhanh, Trần Tiêu đều không có dư thừa công phu đi miên man suy nghĩ, đã đi qua một đường hầm đen nhánh đi vào một cái động trống trải khác.

Vừa tiến vào động bên này, cuồn cuộn sát khí âm trầm trầm ập vào trước mặt, cơ hồ không cần lại xem, Trần Tiêu đã có thể khẳng định nơi này nhất định là chỗ đoạn cuối rồng hung.

Tịch Vân Đình ôm chặt hắn, dưới chân nhún nhẹ, nhanh chóng lên đến chỗ cao, trốn sau một khối đá có hình dạng quái dị sắc nhọn đáng sợ. Tịch Vân Đình không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng mang theo Trần Tiêu dò ra thân, làm hắn nhìn hướng trong động.

Trong hầm cũng không phải hoàn toàn tối thui, có ánh sáng mòng manh phát ra từ rêu phong ở khắp chỗ ẩm ướt. Dựa vào chút nguồn sáng này, Trần Tiêu thấy rõ ràng bộ dáng Độc Hủy.

Độc Hủy có một cái đầu cực kỳ quái dị, hay bên đầu hình dạng tròn dẹp lại là đôi mắt như đèn xe, không có cổ, dưới đầu chính là thân thể. Mới xem sơ thì rất giống con chăn lớn sống mấy trăm năm thành tinh, đang uốn lượn thân thể cuộn ở chỗ đó ngủ ngon lành.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện