Phong Có Thơ Tình

Đuổi Kịp


trước sau

Advertisement
Edit: Phương Thiên Vũ

Hơn 12 giờ khuya, Vương Tuệ Lâm chuẩn bị đến phòng bếp rót chút nước, lúc đi qua phòng ngủ của Tống Kiểu Kiểu thì bất ngờ phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng, bà kinh ngạc một chút, bà rất rõ thời gian sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của con gái bà, ngày thường vừa đến 10 giờ liền sẽ đúng giờ lên giường ngủ, hiện tại như thế nào......

Cảm thấy hơi hiếu kỳ, bà nhẹ tay nhẹ chân tới gần, từ khe cửa khép hờ thấy Tống Kiểu Kiểu đang ngồi bên bàn học múa bút thành văn, bà không thể tin được che miệng lại, con gái của bà đã trễ thế này cư nhiên còn đang làm bài tập?!

Bà không dám quấy rầy cô, chạy nhanh rón ra rón rén trở về phòng ngủ của mình, bà hô lên với Tống Khánh Quốc đang nằm trên giường xem trận bóng: "Tống Khánh Quốc, không ổn."

Tống Khánh Quốc nhìn về phía bà, "Cái gì không ổn?"

Vương Tuệ Lâm ngồi xuống bên mép giường, "Anh biết em vừa rồi nhìn thấy cái gì không?"

"Không biết." Tống Khánh Quốc lắc đầu, "Em nhìn thấy cái gì?"

"Con gái chúng ta, con gái chúng ta đã trễ thế này còn đang làm bài tập!"

"Em có thể nhìn lầm hay không?"

"Nếu không tự anh đi xem."

Tống Khánh Quốc lúc này cũng không suy nghĩ thêm, thật sự xốc chăn lên đi theo Vương Tuệ Lâm tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị đi xem. Hai người vừa mở cửa liền nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu một tay cầm áo ngủ, một tay xoa cổ từ phòng đi ra.

Tống Kiểu Kiểu bị hai người bọn họ làm giật mình, vừa thấy động tác lấm lét của bọn họ thì không khỏi nhướng mày, "Hai người...... khuya thế này đây là muốn làm gì?"

Hai vợ chồng xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đứng thẳng lưng, Vương Tuệ Lâm giải thích: "Không có làm gì, không có làm gì."

"Đã trễ thế này, con như thế nào còn chưa ngủ a?" Tống Khánh Quốc bóng gió hỏi.

"Con? Mới vừa làm xong bài tập, cũng sắp mệt muốn chết." Vừa nói xong cô liền đánh ngáp một cái, "Hai người đi ngủ sớm một chút đi, con đi tắm."

"Con gái, muốn ba hâm ly sữa bò cho con không?"

Tống Kiểu Kiểu thật sự là quá mệt, một chút cũng không có chú ý tới Tống Khánh Quốc dị thường, vừa đi vào phòng vệ sinh vừa nói: "Được a, đặt ở trên bàn của con."

"Ai."

Đợi sau khi Tống Kiểu Kiểu đi tắm, Tống Khánh Quốc liền vui tươi hớn hở đi hâm nóng sữa bò cho cô, ông đi vào phòng bếp, hỏi: "Bà xã, nhà ta thường đặt sữa ở đâu?"

Vương Tuệ Lâm nhìn ông, nở nụ cười đi qua: "Phía dưới trong ngăn tủ thứ ba."

"Được rồi."

"Cao hứng như vậy a?"

"Con gái chăm chỉ học tập, có thể không cao hứng sao?"

*****

Bởi vì tối hôm qua ngủ trễ nên hôm nay Tống Kiểu Kiểu ngủ dậy cũng đã gần 11 giờ, cô nhắm mắt nằm một lúc rồi mới rời giường. Sau khi ra cửa liền nhìn thấy Vương Tuệ Lâm đang ở phòng bếp nấu cơm, còn có một thân ảnh cao gầy đứng ở một bên giúp rửa rau, nghe tiếng bọn họ như là đang nói chuyện gì đó rất cao hứng.

Tống Kiểu Kiểu hô một tiếng, "Mẹ!"

Vương Tuệ Lâm xoay người lại: "Dậy rồi thì mau đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta ăn cơm trưa."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lục Kinh Tả đứng ở bên cạnh nhìn cô, cô gái gương mặt trắng nõn mang theo nét ngây thơ mới vừa tỉnh ngủ, tóc dài mềm mại lúc này lộn xộn xõa trên vai. Tống Kiểu Kiểu thấy anh đang nhìn mình thì tự nhiên vẫy tay với anh, sau đó chui vào nhà vệ sinh.

Hai nhà Lục Tống bọn họ làm bạn đã mười mấy năm, mà Lục Giản cùng Trịnh Tú Vận công tác vô cùng bận, bởi vậy Lục Kinh Tả từ nhỏ đến lớn gần như đều được Tống gia chăm sóc, cùng Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm quan hệ cũng vô cùng gần gũi. Cho nên đối với chuyện anh thường thường xuất hiện ở nơi này, Tống Kiểu Kiểu đã sớm tập mãi thành quen.

Chờ lúc cô ra tới, đồ ăn đều đã bưng lên bàn, Lục Kinh Tả xới chén cơm đưa cho cô, Tống Kiểu Kiểu nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Quá nhiều."

Lục Kinh Tả đem chén đặt trước mặt cô, "Không nhiều."

"Nhiều cái gì, cấp ba học tập vất vả, ăn nhiều bổ sung một chút." Vương Tuệ Lâm cũng nói một tiếng.

Tống Kiểu Kiểu thấy bọn họ đều nói như vậy, chỉ có thể tiếp nhận chén cơm này.

Sau khi ngồi xuống, Vương Tuệ Lâm gắp cho Lục Kinh Tả một cái cánh gà, Lục Kinh Tả gần như là bà nhìn lớn, tình cảm bà dành cho anh không kém quá nhiều so với Tống Kiểu Kiểu. Đứa nhỏ này vừa thông minh vừa lễ phép, quan trọng nhất chính là lớn lên tốt, nhìn thôi cũng khiến người ta có thiện cảm, vì thế lúc bà nhìn anh thật sự ấm áp như một người mẹ, "Kinh Tả, tới, ăn một cái cánh gà, dì nhìn con gần đây gầy đi không ít." . Truyện Hot

"Cảm ơn dì."

"Đứa nhỏ này, với dì còn khách khí như vậy làm gì, tới ăn cơm."

Tống Kiểu Kiểu tự mình gắp một cái cánh gà, nghe hai người bọn họ nói cô đã sớm tập mãi thành quen. Từ nhỏ đến lớn cô biết rõ ba mẹ cô có bao nhiêu thích Lục Kinh Tả, nếu không phải xem anh đối với mình cũng không tệ lắm thì cô đã sớm muốn bảo vệ chủ quyền rồi.

Cơm nước xong Lục Kinh Tả giúp Vương Tuệ Lâm thu dọn chén đũa, lúc anh muốn rửa chén thì Vương Tuệ Lâm không cho. Tống Kiểu Kiểu cầm quả táo gặm ở một bên nói, "Mẹ, mẹ để cho cậu ấy rửa đi."

Vương Tuệ Lâm nhướng mày, "Nha đầu con biết cái gì, đàn ông về sau kết hôn sẽ biết rửa, hiện tại rửa làm gì?"

Tống Kiểu Kiểu nghe xong nhịn không được nở nụ cười, cô dựng ngón tay cái với bà. Mẹ cô nếu có đứa con trai, tuyệt đối có thể đem nó huấn luyện thành nhị thập tứ hiếu bạn trai tốt cùng với ông chồng tốt.

Cuối cùng Vương Tuệ Lâm vẫn là đuổi Lục Kinh Tả ra phòng bếp, "Kinh Tả, không có việc gì con liền giúp Kiểu Kiểu ôn tập một chút đi."

"Dạ." Lục Kinh Tả gật đầu đáp ứng.

Tống Kiểu Kiểu dừng động tác gặm táo lại, đêm qua mới vừa ôn xong, hiện tại lại muốn ôn nữa?

Lục Kinh Tả lấy áo khoác trên ghế, "Chúng ta đi một chuyến đến thư viện."

"Đi thư viện làm gì?"

"Đi chẳng phải cậu sẽ biết."

Lục Kinh Tả báo với Vương Tuệ Lâm một tiếng, sau khi Vương Tuệ Lâm đáp hai người liền ra ngoài.

Thư viện thứ bảy rất đông, cách mấy kệ sách là có thể nhìn thấy miếng dán "Cấm ồn ào", vì thế Tống Kiểu Kiểu vô cùng tự giác đè thấp âm thanh nói với anh: "Cậu dẫn tôi tới thư viện rốt cuộc là muốn làm gì nha?"

Lục Kinh Tả dường như có hướng đi của mình, "Đi với tôi."

Tống Kiểu Kiểu thấy anh không chịu nói, dứt khoát cũng không hỏi, phồng má đi theo sau anh, mãi đến khi đi theo anh tới chỗ tài liệu ôn tập cấp ba, cô mới phản ứng lại, "Hóa ra cậu muốn mua tài liệu a, thành tích cậu tốt như vậy, còn cần mua tài liệu?"

Nghe cô nói xong, Lục Kinh Tả nhìn cô một cái, anh không nói chuyện, tự mình cầm một quyển "3 năm cao khảo 5 năm mô phỏng" cho cô.

Tống Kiểu Kiểu còn chưa có phản ứng lại, cô nhìn anh, ngơ ngác nói: "Cậu...... Cậu không phải là muốn đưa tôi cái này chứ?"

"Xem như chưa ngốc."

Tống Kiểu Kiểu mở to mắt, giống như trong tay chính là củ khoai lang phỏng tay, lập tức ném lại cho anh, "Không cần, tôi không cần."

Lục Kinh Tả cũng không ép cô cầm, xoay người đi về phía quầy thu ngân, "Đuổi kịp."

Tống Kiểu Kiểu không tình nguyện đi theo phía sau anh, "Tả ca, tôi thật sự không cần."

"3 năm cao khảo 5 năm mô phỏng" là cái gì, đó chính là ác mộng của mỗi học sinh lớp mười hai a.

"Cậu chỉ cần làm chăm chỉ, thành tích tuyệt đối có thể nâng cao." Lục Kinh Tả mặt không chút thay đổi nhìn cô.

"Khó trách ngay từ đầu tôi hỏi cậu, cái gì cậu cũng không chịu nói, cảm tình chính là đánh chủ ý này a?"

"Nếu tôi nói trước với cậu, cậu sẽ theo tới sao?"

Tống Kiểu Kiểu bĩu môi, anh thật đúng là hiểu cô, nếu cô biết anh mang cô tới mua "3 năm cao khảo 5 năm mô phỏng", chính là đánh chết cô, cô cũng sẽ không theo anh ra khỏi nhà nửa bước. Chợt ánh mắt cô đột nhiên bị một cuốn sách trên kệ hấp dẫn, lập tức không thể đi nổi.

Lục Kinh Tả cảm giác được cô dừng chân, nghiêng đầu nhìn về phía cô, giây tiếp theo Tống Kiểu Kiểu giữ chặt tay anh, kéo anh đi đến quầy sách đó. Bàn tay tiếp xúc cực kỳ mềm mại, lại như bạch ngọc mịn màng, làm cho Lục Kinh Tả đầu óc luôn thanh tĩnh trở nên hỗn độn, anh cúi đầu nhìn tay nhỏ đang nắm tay mình.

"Tôi đang nói với cậu đó." Thanh âm của Tống Kiểu Kiểu truyền vào trong tai.

Lục Kinh Tả phản ứng lại, anh nhìn về phía cô, hỏi: "Cậu mới vừa nói cái gì?"

Tống Kiểu Kiểu mặt mày cong cong, cô buông tay anh ra cầm quyển sách mới tinh kia, "Tôi nói cậu mua cho tôi được không?"

Ánh mắt Lục Kinh Tả dừng trên quyển sách kia, là tác giả Đông Dã Khuê Ngô ở Nhật Bản nổi danh với "Đêm Trắng", "Muốn à?"

Tống Kiểu Kiểu ra sức gật đầu, Đông Dã Khuê Ngô chính là tác giả cô thích nhất, "Đêm Trắng" này cô mơ ước đã lâu, nhưng đối với người nghèo khổ như cô mà nói thì quá xa xỉ, vì thế cô chỉ có thể không biết xấu hổ cầu đại gia, "Tả ca? Tả ca?"

Lục Kinh Tả cười lấy sách từ trong tay cô, đôi mắt Tống Kiểu Kiểu lập tức liền sáng lên, "Tả ca, cậu thật là quá......"

Còn chưa có khen xong đã đột nhiên im bặt, bởi vì Lục Kinh Tả cười đem quyển sách đặt lên tầng cao nhất của kệ sách, sau khi đặt xong anh duỗi tay vỗ nhẹ vào gáy của cô, "Nếu cậu đem tinh lực cậu dùng để xem tiểu thuyết vào trong học tập, thành tích của cậu tuyệt đối không thể kém hơn tôi."

Tống Kiểu Kiểu: "......"

"Nhưng mà tôi thật sự rất thích cuốn tiểu thuyết này, thật sự rất hay." Tống Kiểu Kiểu chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.

"Cậu xem rồi?"

Tống Kiểu Kiểu: "Không có, tôi nghe bạn học nói."

Lục Kinh Tả thong thả ung dung nói: "Mua cho cậu cũng không phải không thể."

Tống Kiểu Kiểu lập tức nhảy nhót, "Thật không? Thật không?"

"Nhưng có một điều kiện."

Tống Kiểu Kiểu vỗ bộ ngực hơi bằng phẳng của mình, "Cậu nói, đừng nói là một, cho dù một trăm tôi cũng không nhíu mày."

Lục Kinh Tả trong mắt hiện lên ý cười, "Nếu cuộc thi tháng này cậu có thể thi được vào top 100, tôi liền mua cho cậu."

Ý cười nơi khóe miệng của Tống Kiểu Kiểu dần dần biến mất, "Cậu...... cậu không phải làm khó tôi sao?"

Lục Kinh Tả ho nhẹ một tiếng, nói: "Thi tháng lần trước cậu được 110, lần này chỉ cần vượt qua 10 người là có thể vào top 100."

"Cậu xem tôi ngốc sao, vượt qua mười người dễ dàng như vậy?" Tống Kiểu Kiểu lẩm bẩm nói.

Lục Kinh Tả lung lay "3 năm cao khảo 5 năm mô phỏng" trong tay, "Không phải có cái này sao?"

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, đi về phía trước, "Tôi không cần cậu mua, tôi tự để dành tiền mua, hừ!"

Lục Kinh Tả duỗi tay sờ mũi đi theo.

Tống Kiểu Kiểu đi phía trước một hồi, cô thình lình dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Lục Kinh Tả, "Chuyện cậu vừa nói giữ lời chứ? Cậu nói chỉ cần tôi vào top 100 liền mua cho tôi?"

"Ân, giữ lời."

"Kia, vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng thi."

Lục Kinh Tả đi lên trước, cười duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của cô.

"Kiểu Kiểu, Lục Kinh Tả?" Một giọng nữ quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Truyện convert hay : Ngươi Hảo, Thiếu Tướng Đại Nhân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện