Phó Thiếu Theo Đuổi Vợ Thật Gian Nan

26: Về Đến Nhà An Toàn Không


trước sau

Advertisement


Giản Ninh xoay người, đưa đĩa hoa quả đã làm xong cho Kỷ Trạch, ròi lấy khăn giấy ở bên cạnh lau tay, sau đó ngẩng đầu mỉm cười:" Kỷ Trạch, em hai mươi bảy tuổi rồi, đã qua cái tuổi bồng bột chỉ nghĩ đến yêu đương, em cũng không còn thích Phó cẩn Diễn nữa.

"
Hai tay Kỷ Trạch đang cầm đĩa hoa quả, trên mặt vừa vui vừa xấu hổ:"Anh, anh chỉ là! "
Em hiểu.

" - Giản Ninh an ủi, khóe
miệng mỉm cười: "Nhưng Kỷ Trạch, anh như vậy sẽ khiển em cảm thấy có chút mệt mỏi.

"
"Anh sẽ không bao giờ làm em mệt mỏi, anh hứa, sau này tuyệt đối sẽ không còn như vậy nữa.

” - Kỷ Trạch giơ bàn tay lên thề.

Giản Ninh im lặng cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Được rồi.


Khi Kỷ Trạch rời đi, đã là mười giờ ba mươi tối, Giản Ninh tiễn hắn xuống lầu, nhìn hắn rời đi.

Đêm nay ánh trăng trong như nước, sau khi tiễn Kỷ Trạch đi, Giản Ninh không trực tiếp về nhà mà ngồi bên
bòn hoa trong tiểu khu thưởng thức cảnh đêm một lát.


Sau khi ngồi yên lặng một lúc, Giản Ninh liền đứng dậy chuẩn bị về nhà thì điện thoại trong túi vang lên.

Lúc đầu, Giản Ninh nghĩ rằng Kỷ Trạch gọi, nên lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, thì phát hiện người đang gọi là Đỗ Hoành.

Giản Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhấn trả lời, giọng điệu lạnh nhạt: “Đỗ tổng.

"
"Ninh Ninh.

" - Đỗ Hoành ở đầu dây bên kia mở miệng.

Giản Ninh hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước: "Đỗ tổng gọi cho tôi muộn như vậy là có việc gì sao?"
"Ninh Ninh, bây giờ em có tiện không? Anh muốn gặp em.

" - Đỗ Hoành nói tiếp, giọng nói đè thấp:
"Em biết không, nhiều năm như vậy, anh vẫn rất nhớ em.

"
Đỗ Hoành nói xong, Giản Ninh liền mím môi, cảm giác dạ dày không khống chế được sự ghê tởm đang dâng lên.

Từ nhỏ Giản Ninh đã lớn lên trong cái vòng này, đều là người kinh doanh
cả, đạo đức giả gặp qua cũng không ít.


Nhưng

Advertisement
người giống như Đỗ Hoành, có thể đạo đức giả đến mức độ này, lại còn vô cùng vô liêm sỉ, hắn ta xem như là người duy nhất.

Đỗ Hoành sau khi nói xong, không nghe thấy Giản Ninh đáp lại, thở dài nói: "Không phải em vẫn còn đang trách anh đấy chứ? Tại sao mấy năm đó anh lại đưa em đến bệnh viện tâm thần chẳng lẽ em thật sự không biết sao? Còn không phải bởi vì trong lòng em vẫn còn nhớ thương Phó Cẩn Diễn?"
“Thế còn ba mẹ tôi?” - Giản Ninh cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà thốt ra: "Tai sao lai hãm hai Giản thi phá sản? Tại sao muốn đưa ba mẹ tôi vào chỗ chết?"
"Ninh Ninh.

" - Đỗ Hoành thì thào tên của Giản Ninh.

Giản Ninh cười giễu cợt: "Đỗ tổng, quên nói với ngài, tân hôn vui vẻ.

"
Đỗ Hoành:"! "
Giản Ninh nói xong liền cúp điện thoại, khép điện thoại lại chuẩn bị bỏ vào túi, Đỗ Hoành lại gửi tin nhắn qua: "Nếu hận anh như vậy, hay là trở lại bên cạnh anh, trừng phạt anh đi.

"
Giản Ninh sau khi đọc xong tin nhắn, liền không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn hơn.

Phó Cẩn Diễn ngồi trong xe, nghe lén cuộc trò chuyện của Giản Ninh, xuyên qua cửa xe nhìn phản ứng của cô, đôi môi bạc khẽ cắn đầu thuốc lá.

Ngay khi anh tính nhìn Giản Ninh lên lầu rồi sẽ rời đi, thì Giản Ninh ở đầu kia lại cầm điện thoại gọi điện cho Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch: "Ninh nhi.

"
Giản Ninh: “Về đến nhà an toàn không?”
Kỷ Trạch: “Vừa đến nơi, đang định gọi cho em, nhớ anh à?”
Giản Ninh: “ừm.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện