Phó Thiếu Theo Đuổi Vợ Thật Gian Nan

2: Tâm Nguyện Không Thể Buông Bỏ


trước sau

Advertisement


Ba năm trước.

Mọi người ở Dung Thành đều bàn tán sôi nổi về cuộc đám cưới linh đình của đại tiểu thư Giản gia.

Người ta đồn rằng, Giản Ninh - đại tiểu thư của Giản gia vốn dĩ thích thiếu gia Phó Cẩn Diễn của Phó gia, theo đuổi từ lúc tuổi trẻ còn non nớt đến lúc đủ tuổi mặc váy cưới, ngay khi mọi người cho rằng Phó Cẩn Diễn đã rung động, thì Phó Cẩn Diễn lại đẩy Giản Ninh cho người anh em tốt nhất của mình là Đỗ Hoành.

Mặc dù hành động này không có thành toàn cho tình cảm nhiều năm qua của Giản Ninh, nhưng cũng được đồn đại là giai thoại nổi tiếng tại thời điểm đó.

Điều mà mọi người không ngờ tới đó là Giản Ninh sau khi lấy chồng được hai tháng thì Giản gia bị Đỗ gia chiếm đoạt, Giản Ninh thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mới đó thôi mà đã là ba năm rồi.

Khi Phó gia dự định chuyển đến Kyoto thì mới phát hiện ra, nhưng lúc đó mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Khương Vận kéo tay Giản Ninh đi vào nhà, hai người ngồi trên sô pha không ngừng lau nước mắt.


Năm đó Khương Vận với mẹ của Giản Ninh là chị em bạn bè thân thiết, hai người đã ở chung kí túc xá với nhau bắt đầu từ lúc học cấp ba, cho tới đại học, cuối cùng khi bước vào đời thì cả hai đều được gả vào nhà giàu có, tình cảm rất sâu đậm, ở trong mắt của Khương Vận, đã xem Giản Ninh là con gái của mình rồi.

“Ninh Ninh à, con yên tâm, dì Khương nhất định sẽ không để con phải chịu khổ nạn này vô ích đâu.


- Khương Vận vừa nói, vừa vỗ nhẹ mu bàn tay của Giản Ninh, nhìn làn da mịn màng bị tra tấn đến không nỗi thể căng bóng như trước nữa, trong lòng bà lại hiện lên một nỗi buồn man mác.

Khương Vận dứt lời, xoay người nhìn về phía người hầu đang canh giữ ở bên cạnh: “Đi chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư, bỏ lá bưởi vào nhiều một chút!”
Người hầu gật đầu trả lời rồi lui đi, Giản Ninh liền đứng dậy, thông minh hiểu chuyện mở miệng nói: “Dì Khương, cháu đi tắm trước đã nhé.


Sau khi Giản Ninh rời đi, Khương Vận liền đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Phó Cẩn Diễn: “Đỗ gia bên kia, con định xử lý như thế nào?”
Phó Cẩn Diễn đứng dựa vào cầu thang, tay áo sơ mi hơi vén lên một chút, áo khoác đắp lên người Giản Ninh đang được vắt ngang trên cánh tay anh, toàn là mùi nấm mốc, nhưng dường như anh lại không ngửi thấy được gì, từ trong túi quần anh lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm lên miệng, sau đó châm lửa, hút vài ngụm, đôi mắt của anh trông như đang giấu kín chuyện gì đó: “Người cũng đã trở về rồi, không cần vội.


Khương Vận nghe vậy, tiếp tục lải nhải nói, khói thuốc ở khóe miệng Phó Cẩn Diễn từ từ biến mất, một lúc lâu sau anh mới cười đùa nói: “Mẹ à, con đi lên xem thử con bé đó còn thiếu cái gì không.


“Tắm rửa thì thiếu cái gì được chứ?
Cứ coi như là thiếu cái gì cũng không tới phiên con giúp đỡ.

Con tưởng hai đứa con lúc này còn như hồi nhỏ nữa sao?

Chẳng lẽ con muốn lên xoa bóp lưng cho con bé sao?”
- Sắc mặt Khương Vận khó chịu, vừa dứt lời, điều thuốc Phó Cẩn Diễn đang cắn ở khóe miệng liền run lên.

So với tiếng ồn ào ở trong phòng khách, Giản Ninh lặn cả người vào trong bồn tắm, cứ yên tĩnh như thế, thỉnh thoảng chỉ có vài bong bóng nổi lên ở trên mặt nước, cảnh tượng này nếu bị người khác nhìn thấy thì còn tưởng rằng cô đã chết chìm ở trong bồn tắm.

Cảm giác thật tuyệt khi có thể được sống lại!
Chỉ đáng tiếc, cảnh còn người mất, cửa nát nhà tan!
Giản Ninh khóc trong im lặng, nước mắt cùng nước trong bồn tắm hòa vào cùng một chỗ.

Khoảng chừng sau một tiếng, Giản Ninh từ bồn tắm đứng lên, đi đến dưới vòi sen dội rửa sạch sẽ bản thân, lúc lau người, cô nhìn thấy bản thân sắc mặt vàng vọt, thân thể gầy gò ở trong gương, liền nói không nên lời, không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.

Đối với chuyện năm đó, chẳng có mấy người biết rõ sự thật, tất cả mọi người đều cho rằng Giản Ninh đã rất hạnh phúc khi được gả cho Đỗ Hoành, ít có ai biết được, sở dĩ cô làm như thế đều là vì chút hèn mọn đáng thương và lòng tự trọng của bản thân.

Khi biết được Phó Cẩn Diễn chuẩn bị cưới nữ ngôi sao nổi tiếng đó, ý nghĩ đầu tiên mà Giản Ninh nghĩ đến đó chính là kết hôn, bất kỳ người nào cũng được, chỉ cần có thể nhanh chóng làm rõ mối quan hệ của cô và Phó Cẩn Diễn.

Cô không muốn đợi đến lúc Phó Cẩn Diễn kết hôn, tất cả mọi người ở Dung Thành đều dùng ánh mắt đồng cảm nhìn chằm chằm vào cô.


Thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới, một chút tâm tư của mình lại bị Đỗ Hoành lợi dụng, nói thẳng ra thì tất cả đều là đáng đời mà thôi!
Giản Ninh nhìn bản thân ở trong gương, từng cảnh tượng năm đó thay nhau hiện ra, đêm khuya cô say rượu, những trò đùa hay ho của Phó Cẩn Diễn, tình cảm nồng nàn không thay đổi giả tạo của Đỗ Hoành… Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trực tiếp kéo cô ra khỏi dòng ký ức.

Giản Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa liền mặc quần áo ngay ngắn rồi đi ra mở cửa, Phó Cẩn Diễn đứng dựa ở ngoài cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau nhất thời không nói gì, đúng lúc này điện thoại của Phó Cẩn Diễn vang lên.

Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn xem, rồi đặt lên tai nghe, thờ ơ nói: “Anh đã nói mấy lần, sau khi anh về nhà thì không được gọi điện thoại cho anh, hử?”
Giọng của Phó Cẩn Diễn vừa trầm thấp vừa mê hoặc, giống như đang dạy dỗ mèo con chó con nào đó.

Giản Ninh vậy mà lại biết được, anh đang nói chuyện điện thoại cùng với một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ yêu anh sâu đậm, bởi vì năm đó, tiết mục như vậy cũng được hai người bọn họ diễn qua vô số lần.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện