Phó Thiếu Theo Đuổi Vợ Thật Gian Nan

1: Chạy Trốn


trước sau

Advertisement


Dung thành, vào lúc nửa đêm.

Ở khu thứ ba của bệnh viên tâm thần đột nhiên có hỏa hoạn, lửa cháy liên tục, dưới sự hoạt động của gió mùa thu thì lửa cháy càng thêm mãnh liệt hơn.

“Chạy mất rồi!
Thật sự chạy mất rồi!”
“Mẹ kiếp, làm sao mà chạy được vậy?
Chuyện này phải giải thích với Đỗ tổng thế nào đây?”
“Còn gải thích con mẹ gì nữa!
Hay là cứ nói cô ta chết rồi đi!”
Trong một tầng hầm âm u, sàn nhà thì bừa bộn, chỉ có một cái cửa sổ lớn cỡ lòng bàn tay, còn có một cái giường gỗ trông có vẻ lung lay sắp gãy, có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.

Ngoài cửa tầng hầm, có năm sáu người trông như hộ lý đang đua nhau nói, vẻ mặt từng người lộ ra vẻ lo lắng, sắc mặt khó chịu vô cùng.

Cuối cùng, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi bịt kín miệng mũi liếc mắt nhìn vào bên trong, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Chạy thì cũng đã chạy rồi!
Đỗ Tổng đã hai năm không có ghé qua đây, rõ ràng là đã quên mất người này rồi.


Những người khác nghe vậy cũng không có lên tiếng, tất cả đều ngầm thừa nhận quyết định này.


Lúc đó, ở đầu đường cách bệnh viện tâm thần không xa, có một chiếc Maybach màu đen đang đậu ở ngay ven đường, một người đàn ông mặc vest, mang giày da đứng ở bên ngoài cửa xe, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, thỉnh thoảng còn phóng túng lười biếng liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

“Đã trốn ra được chưa?”
“Phó tổng, người tiếp ứng ở bên trong nói cô ấy đã trốn ra được rồi.


Trợ lý vừa dứt lời, ở phía cuối đường cái liền xuất hiện một bóng dáng gầy gầy nhỏ thó, quần áo rách tả tơi, đầu tóc rối bời.

“Phó tổng, là Giản tiểu thư.


- Trợ lý vội vàng kêu lên.

“Đỡ người đi!”
- Người đàn ông cau mày, liếc nhìn bóng người đang chạy trốn về phía trước, đem điếu thuốc đang ở trên miệng liền nhổ xuống đất.

Bóng người càng ngày càng gần, đỉnh lông mày của người đàn ông càng cau lại sâu hơn, trợ lý ở bên cạnh nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Phó tổng, Giản tiểu thư sao lại bị tra tấn thành bộ dạng như vậy chứ.


“Câm miệng!”
- Người đàn ông lớn tiếng, nghiến răng.

“Phó Cẩn Diễn!”
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như một chú mèo con đang cào nát lòng của người ta vậy.

Phó Cẩn Diễn bước nhanh về phía trước, vươn bàn tay to của mình ra đỡ lấy cánh tay của Giản Ninh.

Cánh tay bé nhỏ đến mức không thể nắm được, có vẻ như nếu anh dùng sức một chút nữa thì sẽ cầm gãy cánh tay của cô ấy.

”Cảm ơn.


- Giản Ninh nói lời cảm ơn, hai mắt ửng đỏ, sau đó liền rút tay mình ra khỏi bàn tay của Phó Cẩn Diễn mà không để lại dấu vết.


Giản Ninh không ngờ rằng kiếp này còn có thể chạy trốn ra khỏi nơi địa ngục đó, mãi cho đến khi vừa rồi nhìn thấy Phó Cẩn Diễn, cô vẫn luôn tưởng rằng đây là một cái bẫy.

Nhưng dù trong lòng cô nghĩ đó có thể là một cái bẫy, thì cô cũng vẫn muốn ra sức đánh cược một lần.

”Lên xe đi.


- Phó Cẩn Diễn quan sát bộ đồ Giản Ninh đang mặc ở trên người, liền cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cô.

Giản Ninh bởi vì bỏ trốn nên trong lòng vẫn còn một nỗi sợ hãi dai dẳng, bỗng nhiên có một chiếc áo khoác rơi xuống trên người, nửa thân dưới của cô liền vô thức run lên.

Thấy thế, nhưng Phó Cẩn Diễn không có lên tiếng, lông mày nhíu lại sâu thêm mấy phần, chỉ im lặng mở cửa xe ở phía sau ra: “Đi thôi, mẹ của tôi giờ này chắc đang chờ đến sốt ruột rồi.


“Được.


- Giản Ninh thấp giọng trả lời, xoay người bước lên xe.

Từ lúc bắt đầu lên xe, Giản Ninh cũng chẳng có mở miệng nói câu nào, cô thu mình lại gần cửa sổ xe, như thể đang cố gắng giảm thấp cảm giác sự tồn tại của bản thân vậy.

Những tòa nhà cao tầng sừng sững bên ngoài cửa sổ, trước khi cô vào bệnh viện tâm thần, bề ngoài cũng không tính là quá to lớn, ánh nắng mặt trời chói chang khiến cô muốn rơi nước mắt.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc Maybach dừng lại ở bên ngoài một ngôi biệt thự, trợ lý liền bước xuống xe, mở cửa xe cho Giản Ninh.


“Cảm ơn.


- Giản Ninh nhỏ giọng nói cảm ơn, khóe miệng nhếch lên vài lần, như là đang cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng không thể thành công.

“Giản tiểu thư khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm.


- Trợ lý lên tiếng, bước lên phía trước bấm chuông cửa cho Giản Ninh.

Sự tương tác giữa hai người đã bị Phó Cẩn Diễn ở trong xe nhìn thấy, ánh mắt rất sâu.

Sau khi bấm chuông vài giây thì có một người phụ nữ trung niên mặc đồ sang trọng từ bên trong đi ra, bà ấy mặc một chiếc sườn xám màu trắng, khi nhìn thấy Giản Ninh, hai mắt của bà ấy liền đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Ninh Ninh.


Giản Ninh nghe thấy tiếng kêu, cả người liền cứng lại, nước mắt rơi lã chã.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện