Pho Mát Cắt Lát

Lần Đầu Gặp Nhau


trước sau

Chỉ có điều…

Hình như anh không biết thời khóa biểu của Tưởng Vân Xuyên, càng không biết hắn học ở phòng học nào.

Một chân Trang Thu Bạch chống chiếc xe đẹp màu xanh da trời mua được hồi đại học, đứng ở cửa khoa Kiến trúc ngẩn người một lát.

Anh không ngờ mình sẽ nóng đầu đến mức này, rõ ràng chỉ là cơ thể trở về mười chín tuổi, tại sao ngay cả trí thông minh dường như cũng lùi về theo?

Trong ấn tượng của anh, mặc dù Tưởng Vân Xuyên học ở đại học Minh Khoa, nhưng hình như cũng chỉ ghi tên vào một học viện nào đó.

Có lên lớp hay không lại là chuyện khác.

Chưa kể bây giờ là năm giờ ba mươi chiều, chương trình học một ngày của từng khoa cơ bản đã kết thúc, phần lớn sinh viên không ở nhà ăn thì nằm trong ký túc, những người có thể ở lại phòng học cặm cụi học tập ít càng thêm ít.

Tất nhiên, không loại trừ việc Tưởng Vân Xuyên là một sinh viên khá là nghiêm túc khi còn đi học, nhưng tòa nhà mười mấy tầng của khoa kiến trúc, nếu như đi tìm từng tầng một, cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Đúng rồi!

Trang Thu Bạch chợt nhớ đến một người, cấp tốc đổi hướng xe đạp, đi theo đường lớn khu dạy học về phía Bắc, đi tới một tòa nhà đơn cách thư viện không xa.

Tòa nhà nhỏ này là một tòa nhà cũ còn sót lại thời kỳ đầu đại học Minh Khoa xây trường, bây giờ đã không làm tòa nhà dạy học nữa, mà mở ra cho sinh viên nộp đơn, dùng làm cơ sở tổ chức của các câu lạc bộ.

Trang Thu Bạch dừng xe ở trong một nhà xe gần tòa nhà, chạy dọc cầu thang ngoài trời đúc bằng sắt lên cuối tầng ba, đứng trước cửa một lớp học quen thuộc.

Trên bảng số phòng của căn phòng này viết năm chữ to “Câu lạc bộ Thiên văn”, Trang Thu Bạch nhìn năm chữ này một lúc lâu, đoạn giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

“Mời vào, cửa không khóa!”

Giọng nói hơi khàn mang tính tiêu chí vang lên sau cửa, Trang Thu Bạch hít thở sâu một hơn, như thể xuyên qua cánh cửa thời không, bước vào nơi tràn đầy ký ức này.

“Ơ? Trang Thu Bạch? Cậu về ký túc rồi mà?”

Một nam sinh mặc áo len đan màu nâu nhạt, ngẩng đầu lên từ bàn học chất đầy thiết bị thiên văn, nhìn thấy Trang Thu Bạch đầu tiên là sững sờ, sau đó kích động nói: “Nhưng mà đến đúng lúc lắm! Thiết bị của tôi vừa xảy ra chút vấn đề, không biết tối nay có thể sửa xong không, cậu cho tôi mượn của cậu một lát, tôi làm dự phòng.”

Trang Thu Bạch chần chờ mấy giây, dựa vào ký ức tìm đến vị trí của mình, lấy ra một trí não quan sát nhỏ từ trong ngăn kéo và đưa cho người này.

Tên người này là Cốc Duật Châu, trưởng câu lạc bộ thiên văn ở đại học Minh Khoa, là một người dí dỏm hài hước, thường xuyên đeo một chiếc kính thường không có số độ, thích đóng vai học giả nhã nhặn.

Thời sinh viên Trang Thu Bạch có quan hệ khá tốt với cậu ta, sau khi tốt nghiệp mỗi người có công việc mới, nên ít liên lạc.

Chỉ có điều chức trưởng câu lạc bộ của Cố Duật Châu được thăng chức vào năm ba đại học, trước mắt họ đều là sinh viên năm nhất, vừa mới tham gia câu lạc bộ thiên văn không lâu.

Lúc Trang Thu Bạch thực hiện lần ném thứ tư trong bệnh viện, giọng nói quen thuộc mà anh nghe thấy là của cậu ta.

Lúc ấy cậu ta đang hỏi thăm bệnh tình của Tưởng Vân Xuyên với quản gia Chu.

Cậu ta quen biết Tưởng Vân Xuyên.

“Trưởng câu lạc bộ.”

“Hả?”

“… Trưởng câu lạc bộ không ở đây?” Trang Thu Bạch quên không sửa lời ngay, vội vàng nói sang chuyện khác, cố gắng để cho mình trở về trạng thái mười chín tuổi.

“Không ở đây, dạo này anh ấy bận làm luận văn tốt nghiệp, chắc không có thời gian tới đây.” Cốc Duật Châu khó hiểu nhìn anh, “Trước đó chúng ta họp đã nói chuyện này rồi mà?”

Trang Thu Bạch cười nói: “Tự nhiên quên mất. Cậu đang làm gì vậy?”

Cốc Duật Châu đang nằm sấp trên mặt bàn ôm một cái đồng hồ màu trắng, đồng hồ bắn ra một hình ảnh ba chiều ở trên bàn, trên màn hình có mấy hướng dẫn thao tác, cứ sau vài giây, một hướng dẫn nào đó sẽ sáng lên, Cốc Duật Châu sẽ căn cứ vào nhắc nhở của hướng dẫn để thực hiện thao tác liên quan.

Trang Thu Bạch nhớ, cái đồng hồ này gắn liền với trí não quan sát hiện tượng thiên văn.

Bình thường mà nói, bộ não thông minh có thể đặt ở ngoài trời hai mươi tư giờ để quan sát hiện tượng thiên văn, mà đồng hồ sẽ làm không gian chứa, có thể nhận tất cả những thay đổi thiên thể được ghi lại trong một khoảng cách có hạn. Cho dù lúc đang ngủ bỏ qua sao băng tình cờ xảy ra, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hoàn chỉnh tại thời điểm đó thông quan bản ghi theo dõi của bộ não thông minh.

Trang Thu Bạch đứng ở sau lưng cậu ta nhìn một lát rồi hỏi: “Sao lại hỏng?”

Cốc Duật Châu nói: “Tôi cũng không biết, hình như đột nhiên ngừng sử dụng, bạn tôi đang sửa giúp tôi ở bên trên, nếu như đêm nay không sửa được chỉ có thể dùng của cậu trước.”

Trang Thu Bạch gật đầu, lúc toan mở miệng hỏi cậu ta xem có quen biết Tưởng Vân Xuyên hay không, thì nghe được đồng hồ của cậu ta vang lên tiếng “bíp bíp bíp”.

Âm thanh này là nhắc nhở sau khi bộ não thông minh hoạt động trở lại.

Cốc Duật Châu hoàn thành bước thao tác cuối cùng dựa theo hướng dẫn nhắc nhở trên màn hình, phấn khích nói với Trang Thu Bạch: “Sửa xong rồi?”

Trang Thu Bạch chớp mắt, đi theo Cốc Duật Châu đến một gian nhỏ đựng đồ lặt vặt trong phòng, leo cầu thang trong phòng lên một phòng thiết bị trên sân thượng.

Bốn phía của phòng thiết bị này được bao quanh bởi cửa sổ, bên trong đặt kính thiên văn, máy ảnh kỹ thuật số, v.v của các thành viên, Trang Thu Bạch tìm được máy của mình ở trong góc, trên đó viết tên của anh.

Anh vốn định đứng ở đây chờ Cốc Duật Châu làm xong, không ngờ Cốc Duật Châu đẩy cửa phòng thiết bị ra, thấy anh không theo vào bèn gọi anh một tiếng.

Chỉ là một tiếng, bảng chữa bệnh của Tưởng Vân Xuyên lại đột nhiên rung dữ dội. Ngay sau đó, đồng hồ đo đã lâu không vận chuyển, vậy mà cũng chậm rãi khôi phục công việc.

— Căng thẳng.

Trang Thu Bạch bỗng dưng mở to mắt, vội vàng xoay người lại, nhìn thấy một người đứng ở cửa phòng thiết bị.

Người kia vẫn mặc quần tây và áo sơ mi, gương mặt so với chín năm sau có vẻ hơi non nớt, đôi mắt nhìn như lạnh lùng đen như mực sâu không thấy đáy, nhìn anh chằm chằm không hề chớp mắt.

Trang Thu Bạch như thể bị đôi mắt kia đóng đinh tại chỗ, hòa hoãn mấy giây mới đi tới từng bước.

Đôi mắt đó không khác gì chín năm sau, sạch sẽ trong veo, bên trong ngoại trừ có anh thì không tìm được bất kỳ tạp chút chất nào nữa.

“Chào cậu, tôi tên Trang Thu Bạch. Sinh viên năm nhất Học viện Nông nghiệp, cậu là…?”

“Tưởng Vân Xuyên.”

Trang Thu Bạch cong mắt, muốn bắt tay với hắn.

Tưởng Vân Xuyên thảm nhiên liếc qua bàn tay phải anh vươn ra, đồng thời duỗi tay phải của mình tới.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người đứng ở sân thượng im lặng nhìn nhau.

Cốc Duật Châu nhìn ráng chiều ở chân trời, lại nhìn mặt trời sắp rơi vào đường chân trời, nhìn hai người cùng vươn tay phải ra, khiêm tốn hỏi, “Xin hỏi, hai cậu đang chơi oẳn tù tì à?”

Tưởng Vân Xuyên vẫn không có biểu cảm.

Cảm xúc căng thẳng trên bảng chữa bệnh lại càng xoay càng nhanh.

Trang Thu Bạch sợ đồng hồ đo vừa mới khôi phục công việc lại bãi công lần nữa, vội vàng tiến lên một bước, cạy mở nắm đấm mà Tưởng Vân Xuyên đưa ra với anh bởi vì căng thẳng quá, nắm chặt ngón tay của hắn và nở nụ cười vui vẻ với hắn.

Truyện convert hay : Ta Không Biết Võ Công

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện