Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này

Chương 89


trước sau

Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt. Mới đó mà Tiểu Thái tử đã cao lớn, đứng tới vai của Nhược Ca. Phong thái nho nhã, khí chất hoàng tộc toát ra. Anh tuấn, tiêu sái. Ánh mắt sáng ngời. Tư chất thông minh. Hành động nhanh nhẹn, đối đáp lưu loát. Tương lai sẽ làm biết bao thiếu nữ say đắm.
Hiện tại nên gọi là Thái tử đúng hơn, người ta đã lớn sẽ không thích phụ hoàng và mẫu hậu cứ suốt ngày gọi là ' Tiểu Duệ Nhi'. 
Trong sân, hậu viện của Đông cung. Nơi ở của thái tử điện hạ. Một không gian riêng dành để luyện võ. Hai nhân vật trọng tâm đang thực hiện tư thế trung bình tấn, bồ hôi tuôn chảy.
'Haiz. Mệt chết ta' - Mọi người nghĩ xem ai đang nói câu này?
'Haiz da! Hoàng mụi. Mụi nói thử xem, tại sao ngày nào mẫu hậu cũng bắt chúng ta đứng trung bình tấn thế này?' - Vâng! Người lãi nhãi than vãn chính là Thái tử điện hạ - Đường Minh Duệ. Đối với người khác, hắn rất ra dáng một thái tử. Nhưng mà quay lưng lại, tính tình hiếu động, y như phụ thân hắn.
Nhìn hoàng mụi của mình tuy mồ hôi chảy ướt tóc, còn có vài giọt rơi từ hai bên tóc mai xuống cổ. Vẫn không than một lời. Da trắng như tuyết, dưới cái nắng buổi sớm thật giống như pha lê, cái này hắn nhớ là phụ hoàng nói cùng hắn, hắn không rõ pha lê là gì? Chỉ hiểu nôm na chính là rất dễ vỡ. Phụ hoàng nói: 'Mẫu hậu cùng hoàng mụi chính là những hạt pha lê trân quý, trên đời này không thể tìm được hạt pha lê thứ hai. Là nam nhân, cần đủ tài, trí, lực để bảo vệ hạt pha lê của mình.
Thái tử biểu môi nhìn Hoàng mụi xem thường không trả lời mình, không bỏ qua:
'Mụi với mẫu hậu giống nhau thật, sao cứ thích lạnh mặt với phụ hoàng và ta. Vui vẻ một chút không được sao? Ít nói như vậy, cứ để trong lòng thật mệt mỏi. hừ hừ'
'Huynh mà nói nữa mẫu hậu sẽ phạt huynh đứng thêm hai canh giờ' - Không chịu nổi người bên cạnh nói suốt, Minh Tuệ - Tiểu công chúa của chúng ta lạnh mặt nhắc nhở.
Tiểu công chúa năm nay 13 tuổi, cũng đã bắt đầu ra dáng một thiếu nữ tựa thiên thần. Tư chất thông minh, mắt sáng, mũi cao, môi đỏ mộng. Gương mặt thanh thoát, thuần khiết. Thừa hưởng sắc đẹp của Trường Ngưng. Thừa hưởng luôn cái tính cách lạnh lùng mà cả Nhược Ca và Thái tử đều không mong muốn.
Lạc Hy rời đi không bao lâu, Mộc Linh cũng không lời từ biệt. Có tin tức cho rằng nàng trở về cố hương. Đoán chừng là trở về Tộc nữ chân. Nàng không trở về Đại Đường, bởi nơi đó nàng cũng cảm thấy cô độc. Nàng không thể dùng thân phận của Thường Nguyệt mà trở về.
Năm Tiểu Thái tử hai tuổi, Nhược Ca lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Trường Ngưng sinh thêm hài tử. Cuối cùng là Tiểu công chúa chào đời. Gia đình trọn vẹn tiếng cười hạnh phúc.
Trường Ngưng ngồi đọc sách, thưởng trà trên xích đu mà Hoàng thượng làm vì nàng. Nghĩ về những chuyện đã qua, y như mộng ảo. Nàng không biết phải nói gì cùng Mộc Linh, thân là hoàng tỉ, nàng không có can đảm, không đủ can đảm để vạch trần thân phận của ngũ hoàng mụi. Không đủ tuyệt tình nhìn hoàng mụi lẻ loi, cô độc rời đi. Phải chăng nàng thật sự là một nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này? tìm được một người vì nàng, có thể từ chối hết tất cả những nữ nhân khác? Nàng chọn lạnh lùng, bình thản đối với Mộc Linh như không có chuyện gì. Thật ra đó chỉ là vỏ bọc.
Nhìn Thái tử và công chúa lớn lên bình an, mỗi ngày được bên cạnh Hoàng thượng, cảm nhận sự ôn nhu, yêu thương mà Hoàng thượng đối đãi với nàng, bao năm tháng vẫn không thay đổi. Nàng bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Nhược Ca bãi triều, trở về Trường Ngưng cung không thấy Hoàng hậu. Tức tốc đến Đông cung một chuyến. Cứ không gặp một giờ lại nhớ nhung không kể.
Tiểu Nô đi trước, không cho phép cung nữ, thái giám hành lễ tránh làm ồn Hoàng hậu cùng Thái tử và công chúa. 
Thái tử mắt vừa thấy Phụ hoàng y phục hoàng kim lắm lánh từ xa xa đã buông lỏng mọi thứ ngoan ngoãn cuối đầu hành lễ:
'Duệ nhi tham kiến phụ hoàng di giá Đông cung' - Lúc cuối mặt xuống miệng mỉm cười đắc ý, trong miệng còn lằm bằm nhắc khéo hoàng mụi:
'Hoàng mụi mau hành lễ. Cứu tinh của chúng ta đến rồi a'
Công chúa xem thường, tư thế trung bình tấn không thay đổi. Mắt hướng thẳng phía trước. Cũng không có giở trêu trò như Thái tử ca ca.
'Chúng nô tì tham kiến Hoàng thượng'
'Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng'
'Tất cả đứng dậy hết đi' - Nhược Ca gặp được Trường Ngưng vui vẻ không thôi, nâng Trường Ngưng dậy.
Lúc này đây, Trường Ngưng thôi vẻ ôn nhu lúc nãy, rất lạnh mặt nghiêm giọng:
'Thái tử đã được phụ hoàng ngươi miễn lễ. Vậy cứ tiếp tục mà luyện. Công chúa luyện tốt. Hôm nay đến đây thôi'
'Tuệ Nhi tạ phụ hoàng, tạ mẫu hậu' - Lúc này đây, công chúa của chúng ta thật thướt tha, xinh đẹp tạ ân phụ mẫu của nàng.
Nhược Ca nhìn Thái tử mặt mày nhăn nhó cầu cứu với mình, cũng không biết thế nào. Bởi mọi người đều biết.  Ở Đường gia, nữ nhân quyền lực nhất chính là Trường Ngưng, tiếp đến là Minh Tuệ công chúa, sau đó là Minh Duệ Thái tử. Nhược Ca chỉ xếp sau cùng thôi. Nhưng mà trưởng tử cầu cứu, thân là phụ hoàng, không thể bỏ mặt.
'Ngưng nhi. Thái tử cùng công chúa tuổi còn nhỏ. Luyện quá sức cũng không tốt. Hôm nay đến đây thôi. Ngày mai hẳn tiếp tục'
Ánh mắt của Nhược Ca và Thái tử đang chờ đợi câu trả lời của Trường Ngưng, còn tiểu công chúa mặt mày không cảm xúc nhìn trời nhìn mây. Xem ra chẳng quan tâm đến Thái tử ca ca của mình như thế nào. Đáng đời cái tội không nghiêm túc.
'Hoàng thượng lâu rồi cũng không đứng trung bình tấn. Hay là cùng luyện với Thái tử cho vui. Mỗi người nửa canh giờ. Bổn cung và Tuệ nhi sang kia chậm rãi chờ đợi'
Nói rồi phất tay áo thướt tha rời khỏi. Bên đây Nhược Ca cởi phăng long bào. Y phục đơn giản cùng với Thái tử chịu phạt.
'Phụ hoàng, không phải võ công của phụ hoàng giỏi lắm sao? Tại sao phụ hoàng cứ sợ mẫu hậu?'
'Con không biết đó thôi. Sau này con gặp được ý trung nhân, con sẽ hiểu thế nào là yêu thương, chiều chuộng một người'
Thái tử trợn mắt khó hiểu. Nhược Ca là người hiện đại, không có quan điểm cổ hủ nên sẽ không lập Thái tử phi cho Thái tử khi tuổi đời còn quá nhỏ. Luôn truyền dạy những tư tưởng tốt nhất cho Thái tử và công chúa. Mong rằng sau này, Đại đường vì thế mà phát triển thêm một bước đột phá.
'Duệ nhi có trách mẫu hậu khi phạt con không?'
'Duệ nhi không trách, tuy mẫu hậu nghiêm khắc nhưng mẫu hậu rất yêu thương và muốn tốt cho Duệ nhi. Hoàng mụi là nữ nhi, sức lực sẽ không bằng Duệ nhi rồi. Cho nên Duệ nhi cần luyện thêm nữa canh giờ nữa mới đủ a'
'Haha. Tốt lắm. Suy nghĩ như vậy mới là người trưởng thành'
***
'Mẫu hậu! phụ hoàng cùng Thái tử ca ca nói chuyện thật vui vẻ' - Tiểu công chúa khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
Trường Ngưng mỉm cười ôn nhu vuốt tóc Tiểu công chúa: 'Hiếm khi phụ hoàng con bị phạt nên vui đấy'
'Hử?' 
Tuyết nhi bên cạnh che miệng cười thầm. Tiểu nô thì mệt mỏi lắc đầu, Tại sao Hoàng thượng hiện giờ không còn một chút nào uy nghiêm như lúc thượng triều? các đại thần mà thấy không biết sẽ nghĩ gì a?
-----
=> Còn tiếp.....vui lòng đợi thêm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện