Phố Dài

Nhớ Mong


trước sau

Advertisement
[Hướng Dụ, anh rất nhớ em!]

***

Chắc là lịch trình của Cận Phù Bạch rất cấp bách, Hướng Dụ được anh ôm ngồi trên giường, cô nghe thấy di động trong túi áo khoác được bao bọc bởi chất liệu lông dê cao cấp đặt ở trên tủ đầu giường của anh liên tục phát ra những tiếng rung nặng nề.

Cô ngước chiếc cổ xinh đẹp lên, trong thanh âm là tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế được: "Di động..."

Môi của Cận Phù Bạch vùi vào trong hõm cổ cô, thấp giọng nói: "Mặc kệ nó!"

Hai người họ đều không ai nhắc đến cuộc tranh cãi trong điện thoại. Mà chỉ ôm nhau nằm ngủ, kiệt sức sau một trận mây mưa.

Rạng sáng, Hướng Dụ loáng thoáng nghe thấy Cận Phù Bạch nói chuyện điện thoại trong phòng tắm, anh dặn dò người chuẩn bị phi cơ riêng cho anh.

Trước lúc rời đi, Cận Phù Bạch hôn nhẹ lên trên trán cô, xúc cảm của đôi môi ấm áp mềm mại, giống như muốn dốc hết sức truyền toàn bộ sự dịu dàng tình cảm vào trong ấn đường của cô.

Hướng Dụ giùng giằng muốn nói gì đó với anh, nhưng lại chẳng thể giằng ra được khỏi cơn buồn ngủ sau khi bị đòi hỏi đến mức như muốn rút toàn bộ xương ra ngoài.

Có lẽ cô đã giữ rịt lấy vạt áo của Cận Phù Bạch nói gì đó, hoặc cũng có lẽ là không.

Đợi tới khi Hướng Dụ tỉnh táo hoàn toàn, bên cạnh đã sớm không còn nhiệt độ, chỉ còn sót lại nửa bao thuốc lá trên đầu giường.

Sau ngày hôm đó, Cận Phù Bạch vẫn luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với Hướng Dụ, cũng thỉnh thoảng gửi một vài phong cảnh đẹp tiện tay chụp được cho cô xem.

Đôi khi là ánh nắng mềm mại vừa mới ló dạng nơi chân trời.

Đôi khi là ánh trăng phản chiếu trong bể bơi yên ắng.

Thông qua những bức ảnh này, Hướng Dụ chắp vá lại được hoàn cảnh sinh hoạt của Cận Phù Bạch ở nước ngoài, đó có lẽ là một biệt thự to đến mức khiến người ta kinh ngạc, mỗi nơi anh chụp đều có một phong cách bài trí giống nhau, nhưng lại không phải là cùng một nơi.

Cũng có thể thông qua những buổi sáng sớm và đêm khuya trống vắng ấy, suy đoán ra được sau khi anh ra nước ngoài có lẽ rất bận, tâm trạng cũng không tính là tốt lắm.

Liên quan đến chuyện cô và Đường Dư Trì ôm nhau bị chụp lại ảnh, cũng phải rất lâu sau Cận Phù Bạch mới nhắc đến.

Khi đó là vào một ngày cuối tuần, Hướng Dụ ăn cơm ở nhà Đường Dư Trì, đúng lúc này Cận Phù Bạch gọi điện thoại đến.

Trước ánh mắt của bố mẹ nuôi và Đường Dư Trì, cô cầm di động đi vào trong phòng nghe máy.

Không ngờ lại có một loại cảm giác vụиɠ ŧяộʍ lén lút yêu sớm hồi còn đi học.

Đóng cửa phòng dành cho khách, Hướng Dụ nhận máy, nhỏ giọng lên tiếng chào Cận Phù Bạch: "A lô?"

Bên chỗ anh lại là một buổi tối yên tĩnh, trong thanh âm của Cận Phù Bạch trộn lẫn sự mệt mỏi, nhưng anh vẫn rất có tâm trạng trêu cô: "Sao em nói bé vậy? Vụиɠ ŧяộʍ sau lưng anh hả?"

"...Em đang ăn cơm ở nhà bố mẹ nuôi!"

Có lẽ là vì nghe thấy cô nói đang ở nhà Đường Dư Trì, Cận Phù Bạch 'hừ' khẽ một tiếng.

Hướng Dụ cố ý lên tiếng: "Ăn cơm ở nhà tốt mà, tránh cho việc lại bị người ta chụp trộm!"

Cận Phù Bạch bật cười: "Chụp trộm cũng không sao, cùng lắm là anh sẽ ghen tị, muốn bay về tìm em ngay lập tức!"

Hướng Dụ nói anh 'anh có gì mà phải ghen tị chứ, em đã nói rồi mà, là Đường Dư Trì đi sửa nhẫn cùng với em!'

Cận Phù Bạch có ý nói đùa, nói với cô 'anh còn tưởng anh không ở bên cạnh, em sẽ học theo cách của anh, đi tán tỉnh người khác.'

Cũng phải, nhà hàng đó là nơi Cận Phù Bạch từng đưa cô đến, cây cầu đó cũng là nơi bọn họ từng ôm hôn nhau.

Những cảm xúc đó của Hướng Dụ sớm đã bình tĩnh lại, cô bĩu môi nói: "Ai bảo em trai họ của bạn anh đáng ghét vậy chứ, lại cứ thích có liên quan đến bạn gái cũ của Đường Dư Trì!"

"Cậu ta đáng ghét, em vừa gặp cậu ta là cáu với anh, sau này đừng gặp nữa."

Cận Phù Bạch nửa thật nửa giả đánh giá Lý Mạo như vậy.

Có đôi lúc tình cảm giữa người với người thật sự rất kỳ lạ, Hướng Dụ và Cận Phù Bạch đều tưởng rằng bản thân đủ lý trí, nhưng tối hôm đó lại mất kiểm soát, lý trí của cả hai giống như bị chết máy vậy.

Một người vô cớ gây sự, còn một người trong đêm muộn quay ngược về Đế Đô chỉ vì để dỗ dành một người.

Bọn họ cũng không ngờ bản thân sẽ làm ra được hành động như vậy, nhưng kỳ lạ là, sau khi cãi nhau hình như đã càng trở nên thắm thiết hơn.

Có lẽ Cận Phù Bạch đã mệt cả ngày trời, sau khi nói mấy câu thì trong di động truyền đến âm thanh mở nắp chai nước khoáng uống nước, Hướng Dụ dựa vào bên cạnh cửa phòng, đặc biệt chọn một chủ đề thoải mái để nói.

"Cận Phù Bạch, anh đã xem tin tức chưa? Có một đôi nam nữ vụиɠ ŧяộʍ trên xe ô tô, sau khi tắt máy vẫn còn bật hệ thống sưởi, trúng độc carbon monoxide, suýt chút nữa đã chết."

"Thời gian cũng dài lắm." Cận Phù Bạch mờ ám đánh giá.

Hướng Dụ bất mãn: "Em không thảo luận thời gian với anh!"

Cận Phù Bạch mỉm cười: "Vậy em là đang chỉ anh vụиɠ ŧяộʍ không được mở hệ thống sưởi trên xe à?"

"Đương nhiên không phải, em là đang nói với anh, vụиɠ ŧяộʍ sẽ không có được kết cục tốt! Sẽ chết đấy!"

Người trong điện thoại vừa cười vừa nói: "Phải phải phải, anh biết rồi."

Ngắt điện thoại, Hướng Dụ cầm di động đi ra ngoài, mẹ Đường hỏi: "Có phải Dụ Dụ có bạn trai rồi không? Là người như thế nào? Gia cảnh ra sao?"

Hướng Dụ nhất thời cứng họng.

Cái tên 'Cận Phù Bạch' này rất khó để nói ra khỏi miệng.

Lẽ nào muốn cô nói 'tình cảm của con và bạn trai rất tốt, nhưng có lẽ anh ấy vĩnh viễn sẽ không cưới con'?

Ngược lại, Đường Dư Trì gặm một miếng sườn, cố làm ra vẻ thoải mái thay cô giải thích: "Cậu ấy thì yêu với đương cái gì, không gả được ra ngoài, chỉ khổ nhà chúng ta. Ai bảo bố mẹ nhận bừa con gái nuôi, giờ hay rồi, hai người nuôi đi nhé."

Đường Dư Trì bị mẹ Đường cầm hộp khăn giấy đánh mấy cái: "Con ngậm cái miệng lại! Mẹ thấy con mới là đứa ế không ai thèm đấy! Cả ngày chỉ ở lỳ trong nhà cũng không có ai hẹn hò, An Tuệ đâu? Dạo này không thấy con liên lạc với con bé?"

Lúc này, Hướng Dụ dùng đũa gẩy nước sốt của sườn kho tàu, ngữ khí buồn rầu: "Mẹ nuôi, trong nồi còn sườn không ạ? Con vẫn ăn chưa đủ."

Chủ đề câu chuyện bị đánh lạc hướng, mẹ Đường lập tức nghiêng đầu nói: "Còn còn còn, để bố nuôi con đi lấy."

Hướng Dụ và Đường Dư Trì lén nhìn nhau, trong mắt của cả hai đều là tia bất lực.

Bọn họ giải vây cho nhau, đồng thời cũng không thể làm gì khác cho tình cảnh của cả hai.

Sau bữa cơm, Đường Dư Trì dựa vào bên cạnh cửa sổ ban công, cầm một lon nước hỏi Hướng Dụ: "Cậu nói đi, cậu cần cái gì? Anh ta thật sự sẽ không cưới cậu đâu!"

Cũng không biết lời này của anh ấy là thật sự muốn hỏi cô.

Hay là muốn hỏi về An Tuệ, người đã cùng anh ấy đi qua quãng thời gian vườn trường dài đằng đẵng.

Ban công nhà Đường Dư Trì đặt một bộ bàn ghế, Hướng Dụ ngồi trong ghế, hai tay chống quai hàm: "Cần anh ấy yêu mình!"

"Yêu? Anh ta có thứ này sao?"

Hướng Dụ nhớ đến đêm hôm đó, Cận Phù Bạch chạy vội về từ sân bay Hồng Kông, khó tránh khỏi mệt mỏi, nhưng anh lại nói mình đi đâu cũng không yên tâm, phải dỗ dành cô trước đã.

Thế là cô nheo mắt lại trong ánh nắng mặt trời, mỉm cười hờ hững: "Để ý kỹ, thì vẫn có một chút."

Chỉ là cái 'một chút' này, cũng khiến người ta khó mà bỏ qua.

...

Cận Phù Bạch bận tận ba tháng liền, ngày nào cũng vướng vào những tranh chấp lợi ích của gia tộc và lừa đảo bịp bợm.

Thỉnh thoảng, anh sẽ nhận được tin nhắn của Hướng Dụ, đều là những chuyện bình thường không quan trọng.

Nhưng khi anh đọc được những dòng chữ ấy của cô thì đầu chân mày dãn ra, cảm nhận được một sự thả lỏng mà trước đó chưa từng có.

Có một lần trong giờ cao điểm vào sáng sớm, cô than phiền Đế Đô suốt ngày kẹt xe, còn nói cô đi làm muộn bị trừ hết tiền thưởng, vô cùng đau lòng.

Khi Cận Phù Bạch nhận được tin nhắn là vào đúng bảy giờ tối ở nước ngoài, cuộc họp chiến lược của tập đoàn kéo dài năm tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc.

Anh không nghe nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn của Hướng Dụ, hỏi cô toàn bộ tiền thưởng tổng cộng bao nhiêu?

Hướng Dụ:

[200 tệ tròn! Trái tim tan vỡ!]

Trước mặt anh chất đầy những mảng nghiệp vụ, sơ đồ hình cây dày đặc, chọn bừa một dự án trong số đó cũng lên tới mấy chục triệu tệ.

Vậy mà lại không đáng yêu thú vị bằng hai trăm tệ của cô.

Cận Phù Bạch lạnh lùng liếc nhìn, trong mắt mỗi người đều chứa đầy du͙ƈ vọиɠ, tham lam, khiến người ta cảm thấy kinh tởm, chán ghét.

Có một khoảnh khắc, Cận Phù Bạch bỗng vui mừng, vì anh đang yêu một người.

Vậy nên sẽ duy trì một sự dịu dàng ở trong một buổi đêm như thế này.

Cuộc họp thảo luận kết thúc, thanh âm của anh mỏi mệt, gọi cho Hướng Dụ một cuộc điện thoại quốc tế: "Đang làm gì vậy?"

Ngữ khí của người bên trong điện thoại oán trách: "Đang ăn bữa trưa rẻ nhất trong nhà ăn!"

Xem ra là vì tưởng nhớ cho hai trăm tệ tiền thưởng đó của cô.

Cận Phù Bạch châm một điếu thuốc: "Quay về sẽ mời em ăn cơm, em muốn ăn gì?"

"Đợi anh quay về rồi tính, anh ăn cơm xong chưa?"

"Vẫn chưa."

Ngữ khí của người con gái trong điện thoại thúc giục: "Vậy anh mau đi ăn đi chứ!"

"Bây giờ anh đi."

Bỗng dưng Cận Phù Bạch nhớ đến rạng sáng trước lúc anh ra nước ngoài, trước lúc rời khỏi khách sạn, anh đã hôn lên trán cô.

Hướng Dụ vùi mình bên trong chiếc chăn tơ tằm níu lấy vạt áo anh, trên cổ tay có một vết đỏ tím do anh bấu vào cánh tay cô để lại khi cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, mắt vẫn nhắm chặt, lực ở tay cũng không mạnh, biểu cảm có chút ấm ức.

Cận Phù Bạch nắm cổ tay nhỏ bé của cô vào trong tay mình, ngón cái nhẹ nhàng tìm kiếm vết đỏ tím trên da cô: "Sao vậy? Tối qua anh dùng lực quá nên ấm ức à?"

Thanh âm của Hướng Dụ rất nhỏ, Cận Phù Bạch phải cúi người sát lại gần mới miễn cưỡng nghe được cô nói gì.

"Cận Phù Bạch, em không phải như vậy đâu, trước kia em yêu đương cũng chưa từng vô cớ gây sự như vậy..."

Thanh âm của cô có chút khàn khàn, không biết là vì buồn ngủ hay vì gì khác, nghe có vẻ vừa mơ màng vừa yếu đuối.

Khi đó Cận Phù Bạch đã hôn vào đầu ngón tay cô: "Anh biết rồi, anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Khi nói ra câu đó, anh thật sự rất để tâm, vậy nên thời cuộc hỗn loạn trước mắt khiến anh vô cùng phiền não.

Công ty tập đoàn của gia tộc Cận Phù Bạch được chia thành hai nhóm. Một nhóm bảo thủ, cho rằng chiến lược đa dạng hóa quá mức ở hiện tại sẽ gây ra thảm họa cho công ty. Nhóm còn lại là nhóm cấp tiến, cho rằng nếu không kiên trì thu mua đa dạng hóa thì sẽ không có cách nào đạt được nền tảng tài chính mới.

Bà ngoại thuộc nhóm bảo thủ, Cận Phù Bạch không có bất cứ chức vị nào trong tập đoàn, nhưng luôn luôn thay mặt cho bà ngoại.

Có lẽ vì bà ngoại tuổi tác đã cao, địa vị lung lay, tình cảnh hiện tại của nhóm bảo thủ rơi vào thế khó khăn.

Cận Phù Bạch thật sự không muốn đối phó với những người này, nhưng trên thực tế bản thân anh ủng hộ nhóm bảo thủ của bà ngoại, vậy nên không muốn mạo hiểm.

Trận chiến duy nhất mà anh không chuẩn bị, chính là Hướng Dụ.

Trong quan hệ lợi ích đầy sóng gió và nhận định nguy hiểm này, Cận Phù Bạch đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc, di động cầm trong tay đang gọi cho Hướng Dụ cách đây hơn mười nghìn kilomet.

Màn đêm lặng ngắt như tờ, anh nhíu mày: "Hướng Dụ, anh rất nhớ em!"

~Hết chương 28~

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện