Thông tin truyện Phố Dài

Phố Dài

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

48

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

gianggianghaha.wordpress
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 13464 lượt

 REVIEW PHỐ DÀI


Tác giả: Thù Vỉ
Thể loại: Hiện đại, thực tế, hào môn thế gia, "cao phú soái" thâm tình - nữ tiếp tân cá muối đáng yêu, có SỦNG có NGƯỢC, NGỌT, nhẹ nhàng, cực kỳ cảm động, HE.
Độ dài: 43 chương + 11 NT
Tình trạng: Hoàn edit,
Hồi mới bắt đầu đọc câu chuyện này, mình đã nghĩ sẽ không quá khó khăn để viết lại một bài cảm nhận hoàn chỉnh. Nhưng khi thật sự bắt tay vào viết, mình đã đắn đo rất lâu vì không biết phải mở đầu như thế nào. Không phải không có gì để nói, mà là những điều mình muốn nói quá nhiều. Rồi cũng vì quá thích, lại sợ không diễn đạt được cái hay ở con "Phố dài" này.
Thôi thì mượn một câu trong bài hát mà mình đã nghe rất nhiều lần trong những ngày gần đây:
Tình yêu anh trao, cả cuộc đời này em cũng không muốn đánh mất. (1)
Phải là thứ tình yêu như thế nào mới khiến người ta vĩnh viễn không muốn mất đi, cứ luôn canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên, dẫu đã đi qua bao sóng gió phân kỳ, bất chấp bụi trần lắng đọng, vẫn lưu lại vẹn nguyên trong ký ức?
Buổi ban đầu gặp gỡ Cận Phù Bạch, Hướng Dụ cũng chẳng thể ngờ có một ngày anh sẽ trở thành tâm nguyện khó yên trong lòng cô, cũng là hơi ấm duy nhất vỗ về cô trong rất nhiều đêm dài sau này.
"Anh giống như con phố dài nhìn mãi không tới điểm dừng, sâu hút tĩnh mịch, nhưng lại khiến người ta không thể kiềm chế, chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước."
***
Lần đầu gặp, người đàn ông xa lạ này tùy ý vo tròn chiếc áo sơ mi đắt tiền của mình rồi đưa cho Hướng Dụ, chỉ nói một câu: "Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm!" 
Cũng có lẽ từ khoảnh khắc đó, một sợi chỉ đỏ* vô hình đã gắn kết số phận hai người họ lại với nhau. 
Để rồi lần sau đó, vẫn là người đàn ông này, nhưng là ở một thành phố khác cách xa Đế Đô hơn một nghìn năm trăm kilomet, vào lúc mà Hướng Dụ bất lực vì sắp sửa phải lang bạt nơi đầu đường xó chợ, cô lại trùng hợp gặp được anh. Lần này, anh ngỏ lời mời cô đến ở trong căn hộ của mình. 
Dường như ở những thời khắc mà Hướng Dụ khó khăn, chật vật nhất, anh luôn có thể xuất hiện bên cạnh cô một cách thật tình cờ.
Không biết là vì tha hương gặp cố nhân hay vốn dĩ trên người Cận Phù Bạch đã tồn tại một loại khí chất đặc biệt, khiến giây phút đó Hướng Dụ lại muốn tin tưởng anh. Tại đây, họ cùng nhau vượt qua những ngày thành phố bị mưa bão bao trùm. Cũng kỳ lạ là, dẫu mới vừa quen biết, mà giữa hai người đã có sự ăn ý kỳ lạ không thể đặt tên.
Sự rạch ròi và sòng phẳng trong sinh hoạt của Hướng Dụ khiến Cận Phù Bạch dần nảy sinh chút thích thú đối với cô. Nhưng chút yêu thích này không đủ để gợn lên trong anh một cơn sóng. Vậy nên, lần chạm mặt này là tương ngộ hay ly biệt cũng chẳng thể nói chắc được.
Một câu "Hẹn gặp lại" ở sân bay, không ai biết sẽ là bao giờ, có thể là ngày mai, ngày kia, hoặc sẽ là chẳng bao giờ nữa.
Có lẽ mỗi cuộc gặp gỡ trên đời đều mang theo ý nghĩa nhất định, một lần thì là tình cờ, hai lần là có duyên, còn lần thứ ba… phải là tự mình tạo ra cơ hội.
Lần này, là Cận Phù Bạch tìm đến Hướng Dụ.
"Hướng Dụ, chi bằng em đi theo anh đi."
Không phải lời tỏ tình lãng mạn gì, cũng chẳng phải thích hay yêu. Anh chỉ nói một câu tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, rồi giao toàn quyền quyết định lại cho cô. Vậy mà cô cũng khoan dung đáp lại: "Được thôi."
Lúc mới bắt đầu, Hướng Dụ cũng chỉ mang tâm lý "được ăn cả ngã về không". Cô biết cảm tình mà Cận Phù Bạch dành cho mình không phải là tình yêu; cũng biết rõ, người đó kiêu bạc tựa cánh chim phiêu lãng trên bầu trời, chẳng dễ gì sẽ vì cô mà dừng lại. 
Cô không phải một đứa con gái ngốc nghếch, cố chấp đeo đuổi những thứ phù phiếm xa hoa, rồi mới cay đắng nhận ra mặt trái của cuộc đời. Mà ngay từ ban đầu cô đã thông suốt hơn bất kỳ ai.
Nhưng có một số chuyện, dù là hiểu nhưng lại không cam tâm. Đối với Cận Phù Bạch, tâm lý của Hướng Dụ chính là như vậy. Tại sao tình cảm trong mắt anh sâu đậm đến thế, mà lại chẳng thể sâu đến tận cùng?
Trong mối quan hệ này, không ai nói rõ được là "yêu" nhiều hơn, hay "không cam lòng", "mượn cớ" nhiều hơn. Cô biết anh không hề yêu cô sâu sắc, nhưng vẫn muốn đắm chìm vào tình cảm dịu dàng của anh ở thời khắc này.
Cận Phù Bạch hệt như một người tình hoàn mỹ, anh dịu dàng chu đáo, luôn quan tâm đến mỗi cảm xúc vui buồn hờn giận của cô, cùng cô ăn cơm, hẹn hò đi chơi, lúc nào cũng nhắc nhở cô phải cẩn thận. Anh cho cô sự dịu dàng hơn cả người yêu, nhưng đáng tiếc, lại chẳng phải là người yêu.
Sự dịu dàng này về sau trở thành mảnh hồi ức theo suốt những năm tháng đằng đẵng sau này của Hướng Dụ, giống như mảnh dằm cắm vào nơi sâu nhất trong trái tim cô.
***
Có người dành cả đời chỉ để truy cầu một lần yêu đến "khắc cốt ghi tâm". Cũng có những người, từ đầu đã định "yêu" là một thứ xa xỉ. Không thể nhận, cũng chẳng thể cho.
Cái gọi là hôn nhân trên hình thức, lấy lợi ích chung làm tiền đề, chính là điều hết sức bình thường trong thế giới của Cận Phù Bạch. 
Nhưng,
Dẫu đã đi qua những góc cạnh của năm tháng cuộc đời
Lại bất ngờ gục ngã trước nụ cười của em. (2)
Sự xuất hiện của Hướng Dụ giống như một nốt bổng đột ngột ngân lên lạc giữa bản nhạc trầm lặng trong cuộc đời Cận Phù Bạch, khiến trái tim anh lạc nhịp. 
Tình cảm chân thành ở cô khiến anh xao động. Khiến anh không ngừng tham lam muốn tận hưởng sự dịu dàng hiếm hoi trong cuộc sống này.
Anh biết, thái độ của Hướng Dụ đối với tình yêu hoàn toàn khác biệt với những người như anh. Cô không cần thứ tình cảm được lượng hóa bằng vật chất, cô chỉ muốn một tình yêu đơn thuần, mãnh liệt, không xa rời, không vứt bỏ. Mà tình yêu xa xỉ như thế này là thứ mà anh không thể cho. 
Anh cũng từng nói bản thân sẽ có chừng mực để dừng lại đúng lúc. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại như một người mất trí bay vội về trong đêm chỉ để dỗ dành cô, rồi lại chỉ vì một món quà tặng cô mà chẳng ngại đường xa vạn dặm. Còn mua cả một tòa nhà đối diện để thường xuyên đến ngắm cô, tặng hoa cho cô. Luôn bằng lòng nhượng bộ, thỏa hiệp trước tính trẻ con của cô. 
Tình cảm này, anh cũng đã từng trốn tránh, còn bay tận ra nước ngoài. Nhưng cho dù đi trên một con đường xa lạ ở một đất nước xa lạ, lại vẫn chỉ nhớ đến từng lời mình đã nói với cô.
Họ cũng từng cãi vã, từng bất đồng, thậm chí có lúc lý trí cũng đã vẫy tay từ biệt. Nhưng lạ là, sau mỗi lần như vậy, tình cảm dường như lại càng thắm thiết hơn.
***
Đứng trước tình yêu, người ta luôn có thể viện cho mình hàng tá những lý do, tự bịt mắt mình để khỏi thấy những điều hiển hiện ngay trước mắt.
Chìm đắm trong tình cảm dịu dàng của anh quá lâu, khiến Hướng Dụ suýt quên mất rằng, anh giống như ngôi sao sáng rực trên bầu trời, nhưng ngôi sao đó vốn không phải chỉ tỏa sáng cho riêng cô...
Mà khi đã yêu, ai cũng muốn mình là duy nhất, là sự lựa chọn không thể thay thế của người kia. Chẳng ai có thể chấp nhận bản thân chỉ là một trạm dừng chân hay một dấu vết mơ hồ trong cuộc đời của người mà mình yêu thương sâu sắc.
Nhưng cô lại càng không muốn buộc anh phải đứng giữa những lựa chọn.
Trong một quyển sách mà mình từng đọc, nhân vật nam đã nói với người con gái mà anh yêu rằng, có quá nhiều người đã bỏ lỡ nhau vì những lý do ngớ ngẩn, đánh cắp một chút hạnh phúc thì có gì là mạo hiểm? (3)
Dẫu vậy nhưng, không phải sự kiên trì và nỗ lực nào rồi cũng sẽ đạt được thành quả. Nếu hạnh phúc này phải mạo hiểm bằng cả tương lai của Cận Phù Bạch, Hướng Dụ thật lòng không nỡ.
Người đàn ông cô yêu, anh cũng từng có cảm giác bất lực khi không thể xoay chuyển đất trời.
Cô không muốn để anh trở thành một người bình thường vùng vẫy giữa phàm trần, vật lộn với cuộc sống. Không muốn anh sa sút đến độ phải sống mà nhìn mặt người ta.
Lại càng không muốn khi những cảm giác xao động, hồi hộp ban đầu qua đi, cuộc sống xô bồ với cơm áo gạo tiền sẽ cuốn đi tất cả mộng tưởng, lòng kiêu ngạo, và tình yêu của họ.
Đâu thiếu những chuyện tình đã vượt qua bao mùa đông, rồi cũng gục ngã trước sóng gió cuộc đời, lùi bước trước những lời gièm pha thế tục.
Sau cùng chỉ còn sót lại hơi ấm của giọt nước mắt đọng lại trên mu bàn tay cô vào ngày chia ly in sâu trong ký ức.
***
Nỗi buồn nào phải là thứ nhìn thấy bằng mắt.
Vậy nên em à, ở một góc phố mà em không nhìn thấy được, có một người vẫn luôn yêu em.
Những năm này, một người vẫn luôn không ngừng kiên trì để có thể bắt đầu lại một lần nữa; một người vì đã từng có được tình yêu đẹp nhất thế gian, nên vẫn cứ mãi đợi chờ.
Tình cảm cũng như sợi chỉ đỏ trên đầu ngón tay cô, một khi đã quấn vào nhau thì sẽ bền chặt chẳng thể tách rời. Có thể rối ren, nhưng chẳng dễ gì đứt đoạn, đôi khi nới lỏng là để thắt chặt lại với nhau hơn. Dù xa nhau bao lâu, cũng có thể kết nối tâm hồn họ, đưa hai người trở về bên nhau. 
Năm tháng là kẻ trộm lấy đi của người ta rất nhiều thứ, nhưng lại giúp họ lưu giữ hình bóng của người kia vào trong tim.
Những thăng trầm đã qua, giờ cũng chỉ như những mẩu giấc mơ tàn đi khi tỉnh giấc.
***
Về tổng thể thì đây là một bộ truyện ngọt ngào, nhưng vì được viết theo lối kể chuyện từ quá khứ nên nó mang theo cảm giác xa xăm và man mác buồn xuyên suốt cả câu chuyện.
Cái tên Phố dài từ ban đầu đã mang lại cho mình cảm giác nao nao, cũng chẳng biết phải diễn tả như thế nào. Có chăng là cảm giác không nắm bắt được, rõ là không hiểu lắm nhưng cứ như có cái gì đó nghẹn ứ ở trong lòng. Mình đã nghĩ đi qua hết con "Phố dài" này thì cảm xúc sẽ vơi đi chăng? Khi đọc đến những dòng chữ cuối cùng, những thổn thức trong lòng dường như cũng lắng lại, cảm thấy lòng mình như đang thênh thang trên con "Phố dài" đó. 
Mình vẫn luôn nghĩ nhan sắc và tuổi xuân của người con gái chưa bao giờ là phép thử đúng cho lòng chung thủy của người đàn ông. Vậy điều gì có thể? Đáp án của mình là thời gian. Cảm xúc cuối cùng còn đọng lại trong lòng mình khi đã đi qua hết con phố này chính là "Thiên trường địa cửu", giống như lời hẹn ước mà Cận Phù Bạch đã nói: 
"Em nói một câu em yêu anh, anh sẽ là tín đồ suốt đời suốt kiếp của em."
Hạnh phúc đôi khi tắc đường, nhưng quan trọng là nó đã đến.


Advertisement

Bình luận truyện