Phố Cũ

“Thế Anh Hạo Là Gì?”


trước sau

Lục Vũ Thanh đang chìm trong buồn bã bị câu hỏi của Trác Hạo làm cho tỉnh táo. Hai người nhìn nhau, câu hỏi không hiểu nổi này lẫn bầu không khí mập mờ khó hiểu vẫn cứ quẩn quanh.

Lục Vũ Thanh sợ Trác Hạo hiểu nhầm, nói còn lắp ba lắp bắp: “Em… em… nhà em chỉ có có một cái giường thôi… Nếu anh không… không… tiện, em ra phòng khách ngủ.”

Qua nhà người ta đã phiền lắm rồi, giờ chủ nhà còn phải nhường phòng ngủ mình cho khách, thế thì mặt Trác Hạo lại chẳng dày quá.

Anh không thắng thắn vấn đề tính hướng của mình cho Lục Vũ Thanh, một là để không ai đi rêu rao chuyện anh thích đàn ông khắp nơi. Hai là một khi đã mở miệng, mục đích sẽ vô cùng rõ ràng, bất cứ việc gì cũng phải chừa đường lui cho mình, không chừa sao mà được.

Trác Hạo muốn vuốt vuốt tóc, giơ lên sờ được cái đầu trọc láng: “Tôi không có ý đó, đâu cần phiền thế. Tôi sợ trễ giờ ngủ của cậu thôi.”

Khúc nhạc đệm ấy lướt qua, hai người trở về phòng ngủ. Lục Vũ Thanh không đóng cửa, lôi tấm nệm dưới gầm giường ra, có là loại nệm cá nhân để vừa in giữa giường và tủ quần áo.

“Uầy xịn sò thật…” Trác Hạo không đời nào lúng túng. Chỉ cần anh chịu mở miệng, anh luôn có khả năng tỉnh bơ đánh bay bối rối.

Dù nhà Lục Vũ Thanh không có phòng cho khách, nhưng y vẫn mong có người đến làm khách nên mới mua cái nệm này.

Ban đêm, cảm giác oi nồng rút đi quá nửa, không còn nóng như tam phục thiên nữa. Lục Vũ Thanh mở tủ lấy hai tấm chăn mỏng ra, đắp kín cho Trác Hạo rồi mới nằm xuống nệm.

Mấy ngày qua Lục Vũ Thanh rất mệt, gần như đặt lưng xuống là ngủ ngay được. Nhưng hôm nay là Trác Hạo vừa về nhà, hẳn rằng trong tiệm cũng có nhiều chuyện. Y khép mắt lại, chống cự cơn buồn ngủ: “Ngày mai có việc gì không?”

“Mai hả…” Trác Hạo phải đưa lưng về phía Lục Vũ Thanh, không ngủ sẽ đè phải đầu, “Đáng ra phải lên thành phố nhập hàng.”

Người ngợm anh bây giờ ngồi xe còn khó nữa, huống gì là tự lái xe.

Giọng Lục Vũ Thanh dính lại với nhau, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: “Vậy mai em lái xe chở anh đi…”

“Ừ?” Trác Hạo quay đầu nhìn Lục Vũ Thanh. Dưới ánh trăng rọi chiếu, anh nhìn thấy cơ thể y phập phồng lên xuống đều đặn theo nhịp thở.

Trác Hạo ngồi dậy, tựa lưng lên đầu giường: “Lục Vũ Thanh…”

Người trên nệm đáp lại rất yếu ớt: “Ừm anh…”

“Tiểu Lục.” Trác Hạo thấy rất thú vị, tiếp tục đổi cách gọi tên. Lần này Lục Vũ Thanh trả lời còn nhẹ hơn, âm tiết ấy như chôn kín trong cổ họng, chỉ nghe được tiếng thở nhịp nhàng.

“Cậu với cái người tên Lương Ngân đó không thành phải không?”

Giữa màn đêm còn sót lại hơi thở của Lục Vũ Thanh, Trác Hạo lại nói: “Không thành được thì đừng thành, hay cậu theo anh được không?”

Câu nọ có hơi không biết xấu hổ, Trác Hạo cũng tự bật cười, cười xong lại nghe ngóng động tĩnh của Lục Vũ Thanh. Người ta thở đều rồi, câu hỏi cũng đi vào giấc mộng.

Nằm mơ thấy anh thì tốt nhất, cái tên Lương Ngân gì đó lật sang trang đi.

Đồng hồ sinh học của Trác Hạo làm việc rất chuẩn, cứ tới đúng giờ là mở mắt dậy. Lục Vũ Thanh vẫn giữ chuyện nhập hàng trong hàng nên cũng thức sớm.

Theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lục Vũ Thanh, tầm giờ này lẽ ra y còn đang nằm trên giường.

Trác Hạo cầm ly nước ngồi trên sofa, ti vi trong phòng khách mở ra làm gì không biết, còn mắt anh thì dính cứng vào cửa nhà bếp.

Lục Vũ Thanh đưa lưng về phía anh nấu mì, xương sống hơi nhô lên. Y cúi đầu nhìn thớt, tiếng xắt nguyên liệu theo tiết tấu đều tăm tắp, đồng tần số với cả nhịp tim đập.

Mấy ngày dưỡng thương rồi cơm nước Trác Hạo thiên về thanh đạm, hôm nay mới có tô mì thấy được chút dầu mỡ bên trên.

Trác Hạo xài đũa bằng tay trái hơi bất tiện, Lục Vũ Thanh đổi thành nĩa cho anh. Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn trà, câu được câu không vừa ăn sáng vừa lảm nhảm ít chuyện phiếm.

Chưa ăn xong, chuông báo của Lục Vũ Thanh vang lên. Y nghe điện thoại luôn trước mặt anh: “A lô? Vương Thành?”

Đây là lần đầu tên nghe thấy cái tên Vương Thành này. Anh thấy Lục Vũ Thanh chăm chú đáp lại, mi tâm y dần cau chặt lại, cuối cùng nói một câu: “Vậy hôm nay tôi tới đó lấy.”

“Chuyện gì vậy?” Trác Hạo nghĩ trong đầu, Lục Vũ Thanh bận việc thì không cần đi lấy hàng với mình.

Lục Vũ Thanh ăn tiếp phần mì còn dư: “Không có gì, hôm nay đi tiện qua lấy thức ăn cho mèo luôn.”

Nếu Trác Hạo nhớ không lầm, thức ăn cho mèo là Lục Vũ Thanh nhờ thầy trong thường mua. Theo sắc mặt y hiện giờ, có thể phải lấy đồ ở cạnh trường học, thế thì sẽ gặp Lương Ngân.

Trác Hạo nhét miếng cuối cùng vào miệng: “À, lấy ở đâu? Trường học hả?”

“Trước cửa trường.”

Trác Hạo hỏi vu vơ, Lục Vũ Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Vốn còn sợ mình làm trễ nải Lục Vũ Thanh, Trác Hạo nuốt mấy lời khách sáo vào bụng. Anh nhất định phải đi với y: “Nhập hàng xong chúng ta cùng đi.”

Đầu tiên hai người sang tiệm Trác Hạo cho mèo ăn, sau đó mới bắt đầu lên xe. Dọc đường Lục Vũ Thanh rất bình tĩnh, không vì Lương Ngân mà rối rắm.

Đồ trong tiệm Trác Hạo không chỗ nào có đủ, xe phải đi đây một tí kia một tí. Anh cứ như ông chủ vậy, chỉ tay năm ngón điều khiển Lục Vũ Thanh từ đầu đến đuôi.

Mua xong hết tất cả, lưng áo Lục Vũ Thanh đã ướt sũng mồ hôi.

Trác Hạo ngồi bên ghế phó lại, tiện tay rút giấy ra: “Cảm ơn cậu nhiều.”

Xe đến trước cửa trường học, Lục Vũ Thanh không xuống vội mà chỉ ngồi chờ.

Đang giờ đi học, ngoài cổng trường vắng tanh, mấy hàng bán đồ vặt cũng không ai trông. Chuông vừa reo lên, đám học sinh ào ra, Lục Vũ Thanh liên tục nhịp nhịp tay trên vô lăng, biểu cảm cũng dần trầm xuống.

Trác Hạo bất giác nhận ra, chuyện của Lục Vũ Thanh và Lương Ngân gây một trận ầm ĩ lớn. Không chỉ giáo viên mà không ít học sinh còn nhớ mặt y, cứ vậy xông thẳng tới trường chắc chắn chẳng phải việc hay ho gì.

Cả giáo viên lẫn học sinh đổ xuống cầu thang, Trác Hạo không biết mặt Vương Thành, khó mà tìm ra người nọ. Nhưng anh thoáng nhìn thấy Lục Vũ Thanh nâng cằm quay sang nhìn cổng, có một người đàn ông xách túi đứng đằng kia.

Trác Hạo giữ cổ tay Lục Vũ Thanh lại: “Tôi thấy cậu không tiện lắm, để tôi đi lấy.”

Người xài được có một tay như anh nói thế này đúng là khoác lác không biết ngượng miệng. Lục Vũ Thanh nhìn anh chớp mắt, môi khẽ mấp máy rồi khép lại.

Thấy Lục Vũ Thanh không có ý kiến gì, Trác Hạo mở cửa xe đến chỗ Vương Thành đứng. Mắt y di theo bóng lưng anh, dáng đi của Trác Hạo không hề giống mấy tên côn đồ lông bông du đãng, mỗi bước chân đều thoải mái mà vững vàng.

Trác Hạo giải thích rõ với Vương Thành, nhận đồ, cảm ơn rồi quét mắt nhìn lan can trường học, chợt đúng dịp nhìn thấy “người quen” đang đi xuống.

Anh và Lương Ngân chỉ chạm mặt nhau một lần, nhưng ấn tượng cả hai để lại cho nhau rất khó phai.

Anh nghĩ ngợi trong đầu, may mà anh đi thay Lục Vũ Thanh, không thì đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng biểu cảm của Lương Ngân lại vô cùng khó tả, từ thờ ơ hoảng hốt ban đầu cho đến láo liên tìm kiếm bóng ai ngoài kia.

Trác Hạo chả quan tâm, quay đầu đi thẳng.

Anh ném đồ ăn cho mèo lên ghế sau: “Đi thôi, ba cái đồ này coi vậy mà nặng gớm.”

Lục Vũ Thanh gục mặt trên tay lái, vẫn chưa chịu ngẩng lên. Trác Hạo nói với y tiếp: “Nãy tôi còn nói ghé bệnh viện về còn mở tiệm được một lát, ai dè nhập hàng thôi cũng quá nửa ngày.”

Trác Hạo toàn lảm nhảm mấy thứ lông gà vỏ tỏi, nhưng chỉ cần anh nói, Lục Vũ Thanh sẽ nhìn anh không chớp mắt, cũng không thất thần nữa. Trác Hạo thích Lục Vũ Thanh như vậy, không phải dễ mà kiếm ra ai được lòng người thế này đâu.

“Hôm nay anh nghỉ ngơi đi, ngồi xe cả ngày mệt mỏi rồi.” Lục Vũ Thanh lên kế hoạch cho anh, “Mai mở tiệm cũng không muộn.”

Xe lăn bánh, Trác Hạo liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Đông đúc quá, không thấy rõ được ai.

Thói quen hình thành dần dần qua ngày tháng, Lục Vũ Thanh khuyên nhủ một hồi, bệnh lười lâu lắm rồi không tái phát của Trác Hạo lại giở chứng. Anh coi hàng một chút, nhìn mèo, theo chân Lục Vũ Thanh lòng vòng trong siêu thị mua đồ ăn, sau đó cùng nhau về nhà.

Khoảng thời gian này Lục Vũ Thanh không rỗi thời gian chăm đám mèo, đến giờ vẫn chưa đưa mèo con về nhà mình.

Lục Vũ Thanh ở trong bếp nấu cơm, nhắc tới mèo mới thắc mắc: “Anh Hạo, em thấy mèo con cũng sống trong tiệm anh lâu rồi. Nó thích ở với mẹ nó, đến lúc đó nếu nó không chịu đi với em thì làm thế nào đây?”

Chưa nói đến động vật, cả con người cũng yêu thích tự do. Cái tiệm của Trác Hạo để mở, mèo con qua kỳ dứt sữa sẽ ngày càng hoạt bát ham đi, sau này làm sao chịu bị nhốt ở nhà được.

“Cậu muốn sao?” Trác Hạo cao giọng hỏi, chẳng lẽ Trác Hạo còn không đoán được ý đồ của Lục Vũ Thanh, “Ê ê ê, đừng có mà mơ cái cửa để tụi nó trong tiệm tôi.”

Biết Trác Hạo nghĩ một đằng nói một nẻo, Lục Vũ Thanh cười: “Nếu em không nuôi, mèo mẹ cũng sinh trong tiệm anh mà, thế là anh vẫn phải nuôi đó. Anh cứ coi như hai chúng ta cùng nuôi đi.”

Mặc dù còn chỗ cho Trác Hạo phản bác mấy lời trước đó, nhưng cuối cùng anh vẫn cảm thấy câu vừa rồi nghe bùi tai thật.

Anh cười mắng: “Cậu mà không nuôi mốt tôi về đuổi nó đi, mèo mẹ ở cữ xong rồi nó cũng đi, vậy ai nuôi?”

Lục Vũ Thanh chẳng nghe vào tai, tự lầm bầm với mình: “Em thấy hai đứa cũng thích chỗ anh lắm, coi như buổi tối mấy đứa nhỏ trông tiệm cho anh vậy.”

Cười chết. Trác Hạo nhờ hai con mèo coi tiệm ấy hả, chuột trong tiệm còn khỏe hơn tụi nó.

Anh không từ chối, Lục Vũ Thanh cũng biết anh sẽ nuôi.

“Người ta toàn là chó bố, cậu là mèo bố.” Thật ra dân ở đây ít ai chuộng nuôi mèo, dù sao “mèo tới bần, chó tới phú” mà. Chó ở đây nhiều lắm, con phố dưới kia thiếu gì chỗ chọi chó.

Nghe Trác Hạo nói, Lục Vũ Thanh thuận miệng đáp: “Em là mèo bố, thế anh Hạo là gì?”

Hai người đang đấu võ mồm, không biết ai tới gõ cửa. Trác Hạo chửi một câu, đạp dép ra mở cửa, cửa vừa bật mờ, giọng nói sỗ sàng hùng hổ của anh chợt khựng lại.

Lương Ngân.

Thằng cha này đúng là âm hồn bất tán.

Lương Ngân cũng không lấy làm quá kinh sợ trước việc thấy Trác Hạo trong nhà Lục Vũ Thanh. Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Lục Vũ Thanh đứng bếp nấu cơm mãi chẳng thấy động tĩnh lên tiếng trước: “Anh Hạo, ai vậy anh?”

Truyện convert hay : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện