Phía Cuối Đôi Cánh

Phía cuối đôi cánh, khởi đầu bước chân (8)


trước sau

Advertisement
Dựa theo nguyện vọng của Vân Lai khi còn sống, tro cốt của chị được rải ở khu vực biển nơi Tề Tích bị rơi máy bay, nơi đó cách rất xa cả thành phố A và thành phố G, xa đến nỗi mọi người phải đi chuyên cơ mới đến được, hơn nữa còn phải nhờ phía quân đội phối hợp hỗ trợ. Vân Lai là một kiểm soát viên không lưu của quân đội, lại là người nhà liệt sĩ, nên với nguyện vọng này, đương nhiên phía quân đội sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, thậm chí vì để tiễn chị, đơn vị hải quân nơi Tề Tích làm việc khi còn sống đã phái máy bay trực thăng đến để hộ tống.

Đó là một tang lễ vô cùng long trọng, người bình thường tất nhiên không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng nếu so với một cuộc sống suôn sẻ, nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn hưởng thụ sự đãi ngộ này cả. Tề Chính Dương tự tay rải tro cốt, trên chiếc trực thăng bay tầm thấp, cậu nói với bố mẹ: “Trước kia bố mẹ đều bận, ngay cả thời gian đi xem một bộ phim cũng không có, giờ thì tốt rồi, có thể ngày ngày ở bên nhau. Đừng cãi nhau nhé, con sẽ cười bố mẹ đấy, với lại cũng đừng quên, còn có một đứa con trai là con, cho dù con trưởng thành thì cũng vẫn là con trai bé nhỏ của bố mẹ, ở trên trời phải dõi theo con, như thế con mới có động lực để cố gắng, nếu không con lại lười nhác rồi chẳng chịu học hành tử tế đâu.”





Ngày hôm ấy, sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Tề Chính Dương không khóc nữa, cho dù hai mắt cậu đỏ hoe, nhưng ít nhất cậu cũng không rơi nước mắt trước mặt người khác. Rõ ràng mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng lại kiên cường như một chàng trai trưởng thành, khiến các trưởng bối vừa mừng lại vừa xót xa. Từ sau khi tỉnh lại, Nam Đình cũng luôn ở cạnh cậu, tuy rằng trên danh phận ở thời điểm hiện tại, cô chẳng phải là người nhà của Tề Chính Dương, nhưng có được hồi ức của Vân Lai, cô cho rằng mình có trách nhiệm với cậu ấy, trách nhiệm như của một người mẹ.

Vì phải rải tro cốt nên cabin của trực thăng mở cửa, Tề Chính Dương thấy Nam Đình bị gió tạt đến đỏ mặt, cậu vừa tháo khăn quàng cổ của mình vừa nói: “Chị ngồi lui vào trong đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Nam Đình không nhận lấy chiếc khăn, đeo lại cho Tề Chính Dương xong, cô tung nhành hoa cúc xuống mặt biển rộng, rồi nhìn lên trời xanh như nói với Vân Lai: “Chị dâu Vân Lai, cảm ơn chị đã nói với em những lời động viên vào lúc cuộc đời em tăm tối nhất, gian nan nhất. Không có cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, sẽ không có Nam Đình của ngày hôm nay. Còn nhớ em từng nói với chị, rằng em thích chơi dương cầm không? Chị nói đúng, mặc dù không lấy làm nghề nghiệp được, nhưng coi như một sở thích cũng tốt. Chị dâu Vân Lai, em muốn nói với chị là, em đã tìm được thứ tín ngưỡng để em sẵn sàng gắn bó rồi, em yêu vô cùng công việc của mình, em cảm thấy tự hào vì đã trở thành một kiểm soát viên không lưu của hàng không dân dụng, em sẽ cố gắng hết sức, dẫn dắt cho những “cánh chim” bay trở về.”

Nam Đình nhìn về phía khoang điều khiển, nhìn Thịnh Viễn Thời đang tập trung lái máy bay, rồi tiếp tục nói: “Có lẽ là để thưởng cho những nỗ lực của em, cuối cùng em cũng chờ được anh Bảy rồi, chắc là chị không ngờ, người em thích, chị cũng biết đấy. Hoặc là, trong lúc ngủ say, chị cũng đã thấy rồi, vì em cứ có cảm giác, hồi ức của chị em mình tương thông với nhau.”

Nói xong, Nam Đình nắm bả vai Tề Chính Dương, “Chính Dương là đứa trẻ chín chắn, không cần em phải chăm sóc, nhưng em có thể hứa với chị, em sẽ thay chị…”, cô nhìn sang Tề Chính Dương, “Làm bạn với cậu ấy đến ngày trưởng thành.”

Tề Chính Dương không hiểu sự tương thông hồi ức mà Nam Đình nói nghĩa là gì, nhưng từ lần đầu tiên gặp cô ở sân bay, cậu đã có cảm giác thân quen một cách kỳ lạ rồi. Cậu cảm thấy cô giống như chị gái mình vậy, kết quả là cô đang ngang hàng với mình, nhưng vì yêu Thịnh Viễn Thời nên tự nhiên trở thành vai trên. Thế nên, Tề Chính Dương không hề bài xích ý muốn làm bạn của Nam Đình, cậu còn cảm thấy thật may mắn, vì thím dâu tương lai của mình lại là chị gái mình vô tình quen ở sân bay.

Tề Chính Dương hướng mặt ra biển và nói: “Bố, mẹ, Chính Dương lại có thêm một người thân rồi, bố mẹ yên tâm nhé.”

Từ đầu đến cuối, Thịnh Viễn Thời vẫn không nói gì, chỉ tập trung lái trực thăng. Anh giống Nam Đình, giống Tề Chính Dương, lẳng lặng khắc ghi Tề Tích và Vân Lai trong lòng.

So với sự mạnh mẽ của Tề Chính Dương, thì suốt chặng đường, Tề Diệu đều khóc. Kiều Kính Tắc biết cô và chị dâu Vân Lai có tình cảm tốt, nên cũng không khuyên can nhiều, nhưng sợ cô khóc nhiều rồi sẽ ốm nên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Để Tề Chính Dương thấy, trong lòng nó lại càng khó chịu hơn, chị là cô nó, cũng phải quan tâm đến cảm nhận của nó chứ.”

Vì thế, khi trực thăng hạ cánh, Tề Diệu lau khô nước mắt, nói với Kiều Kính Tắc ngồi bên cạnh: “Cảm ơn cậu.”

Đương nhiên Kiều Kính Tắc không chỉ muốn mỗi câu cảm ơn này, nhưng bệnh của Tề Diệu vẫn chưa khỏi, anh không dám vượt qua Lôi Trì[1], ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Thịnh Lão Thất sắp bay thử rồi, tôi còn nhiều khâu kiểm định phải làm, về trước đây.”

Từ lần anh ta bắt gặp cô và Tang Chất ngồi trong quán cà phê, thái độ vẫn điềm nhiên như thế, dù trong lòng Tề Diệu vẫn không mấy dễ chịu, nhưng cô vẫn muốn làm như lời Tang Chất nói, biện pháp trị chứng sợ đàn ông này là: Lấy độc trị độc, tiếp xúc nhiều với Kiều Kính Tắc. Thế nên cô bảo: “Cậu đưa tôi về được không? Tôi… không lái xe.”

Kiều Kính Tắc đã chuẩn bị đi rồi, nghe thấy vậy, anh ta lập tức đáp: “Được.”

Thoải mái như thế, làm Tề Diệu có thêm mấy phần dũng khí để chữa bệnh.

Thịnh Viễn Thời sắp xếp cho mọi người xong xuôi rồi mới đưa Nam Đình và Tề Chính Dương lên xe mình. Trên đường trở về, Nam Đình hỏi Tề Chính Dương, “Hôm chị mới dọn đến chỗ chị Diệu, lúc đọc số điện thoại cho em, không phải là em không hiểu, mà là vì cách đọc số của chị với mẹ em giống nhau, nên em mới cảm thấy kinh ngạc đúng không?”

Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, Tề Chính Dương gật đầu, “Em sợ nhắc đến mẹ sẽ khóc mất, nên không giải thích. Lúc em biết chị là kiểm soát viên không lưu, tự nhiên em lại có cảm giác, chị nên ở bên cạnh chú út của em, vì hai người, rất giống bố mẹ em.”

Có lẽ vì cô có được hồi ức của Vân Lai, nên mới có thể gặp Tề Chính Dương, nếu không giữa biển người mênh mông, sao họ có thể gặp nhau ở nhà ga sân bay được, nơi đó đối với họ có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nam Đình cười nhìn cậu: “Thôi em đừng gọi chị là chị nữa.”

Tề Chính Dương “vâng” một tiếng rồi sửa lời: “Thím út.”

“Gọi là dì đi.”, như vậy, có lẽ em sẽ ở gần mẹ hơn một chút, mà chị, cũng cảm thấy gần mẹ em hơn một chút.

Tề Chính Dương không biết bí mật về quãng hồi ức kia, cậu tò mò: “Nếu em gọi chị là dì, thế chú út làm thế nào bây giờ?”

“Anh ấy không để ý đâu.”, để chứng minh lời mình nói là đúng, Nam Đình hỏi Thịnh Viễn Thời đang lái xe: “Đúng không anh Bảy?”

Thịnh Viễn Thời liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi trả lời: “Đúng.”

Tề Chính Dương chợt tỏ ra bướng bỉnh, cậu vẫn còn đang cân nhắc, “Nhưng nếu em gọi chú út thành dượng, bà trẻ sẽ nghĩ thế nào chứ?”

Thằng nhóc phiền phức này. Thịnh Viễn Thời dùng thân phận chú út để ra lệnh: “Của ai người nấy gọi, không sao.”

Được rồi, là một đứa cháu biết nghe lời, Tề Chính Dương không gặng hỏi tiếp nữa.

Người mất thì cũng đã mất rồi, người sống phải tiếp tục sống.

Khi Tề Chính Dương quay về trường học cùng với trận cảm lạnh, thì Nam Đình cũng phải trở lại làm việc.

Còn mười hôm nữa là đến ngày bay thử, Thịnh Viễn Thời đã hoàn thành xong hết các hạng mục cần chuẩn bị trước khi bay, nhưng với việc kiểm tra và bảo dưỡng máy bay của Kiều Kính Tắc, ngày nào anh cũng hỏi đến. Trừ việc đó ra, anh vẫn chăm sóc Nam Đình theo đúng tiêu chuẩn của bạn trai hai mươi tư tốt, ngay cả Ứng Tử Minh cũng phải nói: “Đây là tại sợ con lo lắng thôi, con đấy, thả lỏng chút đi.”

Sau khi tháo gỡ được khúc mắc về cảnh trong mơ, Nam Đình không còn căng thẳng như trước đó nữa, nhưng bảo cô coi chuyến bay thử nghiệm nhiên liệu phản lực sinh học như những chuyến bay khác, vẫn có chút khó khăn. Có điều, cô không làm ảnh hưởng đến công việc, vẫn làm việc trách nhiệm như thường, thời gian nghỉ ngơi cũng không ở lì trong nhà mà cùng Thịnh Viễn Thời ra sân bay, vào phòng kiểm soát tiếp cận học hỏi theo sự sắp xếp của Ứng Tử Minh.

Vì Ứng Tử Minh phải đi công tác, thực hiện trao đổi kiểm soát viên không lưu, trước khi đi, ông dặn Nam Đình: “Chuyện thực tập đi theo chuyến bay của con sẽ được triển khai sau khi chuyến bay thử kết thúc, nếu không con cũng không yên tâm được. Với lại, chủ nhiệm Lưu bên phòng kiểm soát tiếp cận bảo con tiến bộ rất nhanh, có ý sắp xếp cho con học thêm hai ca nữa rồi lên ghế chỉ huy thử xem sao, thế nên, trong khoảng thời gian thầy không ở đây, con cứ nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Lưu đi, công việc bên đài quan sát giao cho Đại Lâm là được.”, sau đó lại như lo Nam Đình không hiểu, ông nói thẳng: “Nếu biểu hiện tốt, hôm bay thử, có khả năng con sẽ được lên ghế chỉ huy cho Thịnh Viễn Thời bay.”

“Con lên ghế?”, Nam Đình biết, để đảm bảo chất lượng cho chuyến bay thử vào một tuần sau, đài quan sát và phòng kiểm soát tiếp cận đã thành lập một tổ riêng, chuyên phục vụ cho chuyến bay, mà người chỉ huy, khu vực bay và độ cao, bãi đáp thay thế, các phương tiện xử lý tình huống khẩn cấp, đều đã được chuẩn bị, cũng sẽ có chủ nhiệm của phía kiểm soát không lưu và lãnh đạo trực ban tới giám sát. Không nhận được thông báo nào, cô nghĩ, đương nhiên phải là các nhân viên cốt cán tới nhận nhiệm vụ rồi, mà cô mới được ra làm độc lập, cùng lắm chỉ là đứng trên sảnh chỉ huy… theo dõi mà thôi.

Thấy cô mãi chưa hoàn hồn, Ứng Tử Minh đành phải nói: “Thầy đang thông báo cho con biết, con đã là một trong những thành viên của tổ công tác rồi, nhưng mà, tự mình ra trận chỉ huy, hay chỉ được làm chân dự bị, phải xem con thế nào đã.”

“Tự mình chỉ huy ạ?”, Nam Đình ngơ ngác, bất ngờ đến không thể tin nổi, “Con… được không ạ?”

Hiếm khi thấy bộ dáng ngây ngẩn của cô, Ứng Tử Minh trêu: “Dù sao thì thầy cũng đề cử con rồi, chủ nhiệm Lưu cũng có đồng quan điểm, còn con có được hay không, phải xem con có làm cho thầy được nở mày nở mặt hay không đã.”

“A!”, Nam Đình ôm chầm lấy Ứng Tử Minh như một đứa trẻ, “Nhất định con sẽ không để thầy mất mặt đâu.”

“Ui cha, cái thắt lưng xập xệ này của thầy.”, Ứng Tử Minh xoa đầu Nam Đình như một người cha, “Cũng may là một ngày làm thầy cả đời làm cha, chứ nếu mà để Thịnh Viễn Thời thấy thì toi.”

Quả thật Nam Đình vô cùng phấn khích, nhận ra là không nên “ôm ấp” thầy trong văn phòng, cô vội buông tay ra, bắt hai tay sau lưng rồi cười tủm tỉm, “Anh ấy không phải loại người thế đâu ạ.”, sau đó cô cúi gập người với Ứng Tử Minh, “Cảm ơn thầy đã cho con cơ hội này.”

Ứng Tử Minh đỡ cô dậy, “Thật ra thầy đang lo, đến một ngày nào đấy Thịnh Viễn Thời phát hiện ra công việc kiểm soát này quá vất vả, cướp con về Nam Trình, thế thì trung tâm kiểm soát không lưu mình tổn thất to. Cho nên, nhân lúc con đang còn lửa với công việc kiểm soát này, phải giao nhiệm vụ thật quan trọng, con mới không nỡ đi.”

Nam Đình cười tươi rói, “Thầy yên tâm, cả đời này con đã xác định sống chết với nghề kiểm soát rồi, con không thèm sang Nam Trình làm cho anh ấy đâu, còn bị người ta dị nghị là dựa vào quan hệ với anh ấy để thăng tiến, không giống như làm kiểm soát, kể cả anh ấy có là cơ trưởng hay trưởng đào tạo bay gì gì đấy, chỉ cần anh ấy muốn bay, thì vẫn phải ngoan ngoãn nghe con chỉ huy.”

Đúng lúc này, giọng Thịnh Viễn Thời vang lên, “Kể cả lúc anh không bay, chẳng lẽ lại không nghe em chỉ huy à?”, thấy Ứng Tử Minh và Nam Đình cùng nhìn ra cửa, anh nói: “Xin lỗi chủ nhiệm Ứng, tôi đợi ở dưới kia mãi mà không thấy cô ấy, gọi điện thoại thì cô ấy không nghe, nên đành phải lên thẳng đây, vô tình nghe lén hai thầy trò nói chuyện.”

Ứng Tử Minh nhìn đồng hồ, mỉm cười bảo: “Là tôi làm con bé tan ca muộn đấy.”, sau đó nói với Nam Đình: “Không còn chuyện gì nữa đâu, thu dọn rồi về đi.”, rồi lại nói với Thịnh Viễn Thời: “Tôi vốn định cùng mọi người theo dõi chuyến bay thử, nhưng bỗng dưng lại có nhiệm vụ, vậy chúc cậu bay thử thuận lợi, chiến thắng trở về nhé.”

“Cảm ơn chủ nhiệm Ứng.”, Thịnh Viễn Thời bắt tay với thầy, “Nếu thời gian bay thử không có gì biến động, lúc chủ nhiệm đi công tác về, tôi cũng vừa hạ cánh. Đến lúc đó, chủ nhiệm nhớ nói hộ tôi mấy lời nhé.”, nói xong, anh liền nhướng mày nhìn sang Nam Đình đang thu dọn ở bàn bên cạnh.

Ứng Tử Minh hiểu ra là anh định sẽ cầu hôn Nam Đình sau khi bay thử thành công, ông cười, “Chắc chắn rồi, tác hợp được một mối nhân duyên cũng là làm chuyện công đức đấy.”, ông dùng lực siết tay Thịnh Viễn Thời, “Lên xuống bình an.”

Thịnh Viễn Thời nói bằng giọng khẳng định, “Chủ nhiệm yên tâm.”

Trên đường về nhà, Nam Đình hỏi anh, “Anh với thầy em nói chuyện gì đấy, em thấy thầy cười vui vẻ lắm.”

Thịnh Viễn Thời cười không đáp, chỉ nói: “Nghe nói hôm nay mẹ chồng tương lai của em muốn đích thân vào bếp, nấu món em thích.”

“Phải về đại viện à?”, Nam Đình hơi ngại, “Anh bảo với cô, em ăn gì cũng được, không phải chuẩn bị riêng cho em đâu.”

“Anh có bảo được mẹ đâu.”, Thịnh Viễn Thời giơ tay ra cầm tay cô, rồi cười bảo: “Mẹ anh là điển hình cho cái kiểu, có con dâu là không cần con trai nữa, bây giờ em vẫn chưa sửa cách gọi, nhưng mẹ đã đối đãi em như con dâu rồi.”

Đáy mắt Nam Đình nhuộm đẫm ý cưới, cô nói bằng giọng điệu trẻ con: “Xem đi, em được bao nhiêu người quý, không như anh, phải bó tay với dì em.”

Thịnh Viễn Thời tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Người ta đều là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, sao luật sư Nam mỗi lần nhìn thấy anh là con mắt cứ đỏ sọc lên như nhìn kẻ thù ấy, nếu Man Man của anh không làm cho anh tự tin về mặt giá trị nhan sắc, chắc anh phải nghi ngờ sức hấp dẫn của mình đấy.”

Anh nói như vậy, Nam Đình lại không nhịn được mà phải đả kích: “Phương diện này anh kém xa Lão Tang, mỗi lần dì út thấy anh ấy, đều cực kỳ ôn hòa, thân thiện.”

Nhắc đến vị bác sĩ Tang kia, Thịnh Viễn Thời lại nhớ đến cảnh mình bị anh ta nói cho không bật lại được câu nào ở cả trên máy bay lẫn trong bệnh viện, vì thế anh hậm hực bảo: “Không được gọi anh ta là Lão Tang nữa, về sau có gặp thì cứ gọi là bác sĩ Tang, cho anh ta ức chết thì thôi.”

Nam Đình biết không phải anh đang giận thật, nên còn trêu anh: “Anh Bảy của em ngây thơ như thế từ bao giờ vậy?”

“Anh Bảy của em không phải là ngây thơ, mà là thông minh.”, Thịnh Viễn Thời đắc ý nhướng mày, “Một tiếng bác sĩ Tang có thể diệt tình địch trong tích tắc, anh không muốn lằng nhằng với anh ta.”

“Nghe dì út bảo, Lão Tang đổi sang gọi dì ấy là chị Nam rồi.”, Nam Đình cố ý dừng lại, nhìn chăm chú vào sườn mặt tuấn tú của anh, “Nếu thế, em không gọi anh ấy là Lão Tang được thật.”

“Chị Nam?”, Thịnh Viễn Thời có phản ứng ngay lập tức, “Không phải anh ta định dựa vào vai vế của luật sư Nam mà bắt anh gọi anh ta là chú đấy chứ?”

Nam Đình nhịn cười.

“Anh ta nghĩ không thôi thì cũng kệ, dám nói ra trước mặt anh…”, Thịnh Viễn Thời đưa tay đấm xuống phía dưới vô lăng, “Là lại ăn đòn một trận đấy.”

Nam Đình không nhịn được liền phì cười thành tiếng.

Thịnh Viễn Thời duỗi tay ra véo má cô, “Em giỏi thật đấy, tọa sơn quan hổ đấu[2].”

Bàn tay Nam Đình vô thức đặt lên bụng, cô nhỏ giọng than thở, “Ai giỏi thì đến cuối cùng người đấy tự biết.”

Vì xe sau bấm còi, nên Thịnh Viễn Thời không nghe thấy cô nói gì.

Hai người ăn tối ở đại viện xong rồi quay lại tiểu khu hàng không, chờ Nam Đình chơi với Mất Ngủ ở nhà Tề Diệu về, Thịnh Viễn Thời đã lên giường đợi được một lúc rồi. Thấy anh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Nam Đình đỏ mặt bảo: “Mai anh với cô phải họp cơ mà, sao không đi ngủ sớm đi.”, cô cố tình ở lại bên nhà Tề Diệu lâu như vậy, chính là vì đợi cho anh ngủ, kết quả…

Đúng là ngày mai anh phải họp với tổ nghiên cứu nhiên liệu phản lực sinh học, nhưng loại họp hành này với anh mà nói là đi cho có, chẳng lẽ lại để ảnh hưởng đến việc trao đổi tình cảm theo chiều sâu của họ hay sao? Thịnh Viễn Thời kéo cô vào lòng, vừa hôn lên vành tai cô vừa hỏi: “Họp là chuyện của ngày mai, đêm nay mình nên làm gì, em còn không biết à?”

Cánh cổng dục vọng một khi đã mở ra thì như ngọn lửa cháy lan khắp đồng cỏ khô, căn bản là không dừng lại được. Hơn nữa, Thịnh Viễn Thời nhịn bao nhiêu năm như vậy, đâu dễ dàng thỏa mãn nhanh thế được, gần như đêm nào cũng quấn lấy Nam Đình đòi một hai lần. Nam Đình yêu anh, dung túng anh, nói đúng ra là dùng toàn bộ tình yêu để đáp lại anh, nhưng hiện tại thì… Nam Đình khổ sở đẩy anh ra, nói như làm nũng: “Em buồn ngủ rồi.”

Sau ba ngày ngủ li bì, giấc ngủ của cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cho dù không ham ngủ như hồi mười tám mười chín tuổi nữa, nhưng đêm nào cũng có thể ngủ ba bốn tiếng. Có thể nghe cô nói buồn ngủ, Thịnh Viễn Thời vui mừng vô cùng, thế nên, chiêu này với anh, có tác dụng. Anh nói mà gần như là than thở: “Vậy thì ngủ ngon nhé.”

Có điều, chờ Nam Đình tắm rửa xong rồi nằm xuống giường, mùi sữa tắm thơm mát trên người cô lại khiến Thịnh Viễn Thời ngứa ngáy khó chịu. Cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ, cùng với thứ đang dán sát vào cơ thể mình, Nam Đình cũng có chút mất khống chế. Cô xoay người lại, hôn lên má anh, mà đôi môi Thịnh Viễn Thời cũng lao tới gần như ngay trong tích tắc, dấn sâu nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt này.

Tình yêu giữa họ là chân thật, thời gian là thứ kiểm nghiệm và làm chứng tốt nhất; năm năm chia lìa cũng không hề tạo khoảng cách, với đối phương, thật ra họ vẫn luôn trong cảm giác vô cùng quen thuộc, ví dụ như nụ hôn. Mặc dù đã trao nhau nụ hôn đầu vào sáu năm trước, nhưng hiện tại, mỗi lần thân mật, họ vẫn có cảm giác như bị điện giật. Nam Đình nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, cảm nhận được những dấu vết anh dùng tình yêu mà lưu lại, không được bao lâu đã như để lạc mất hồn phách. Có điều, lúc anh xoay người đè lên, Nam Đình vẫn không quên thì thầm nhắc nhở: “Nhẹ một chút.”

Lúc hai người thân mật, đều là Thịnh Viễn Thời dẫn dắt, lúc thì dịu dàng, khi lại mạnh mẽ, dù phóng túng, nhưng cũng biết quan tâm đến cảm nhận của cô. Thế nên, đừng nói là cô có yêu cầu, dù không, thì Thịnh Viễn Thời cũng sẽ quan sát cô, cố gắng để cho cô thoải mái và thỏa mãn trong suốt cả quá trình. Vì vậy, đêm nay, trước yêu cầu nho nhỏ “nhẹ một chút” của cô, anh hứa hẹn, “Nghe lời em.”

Lại là một lần trải nghiệm tình ý triền miên.

Lúc Thịnh Viễn Thời ôm cô vào lòng, Nam Đình đã bị cơn buồn ngủ vây lấy rồi. Giữa lúc mơ màng, cảm nhận được anh hôn liên tiếp lên tóc, lên trán, rồi mũi và má mình, Nam Đình thấp giọng nói một câu tưởng như vô nghĩa: “Anh Bảy, anh hứa với em rồi đấy.”, bình an trở về.

Ánh mắt Thịnh Viễn Thời giữa bóng đêm trở nên sâu hun hút, anh hôn ghì lên môi cô một lúc lâu, rồi mới kiên định nói: “Anh Bảy sẽ không nuốt lời.”

Nam Đình ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào ngực anh rồi dần chìm vào giấc ngủ.

***

[1] Lôi Trì (tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, thành ngữ “Không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước”, ví với việc không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

[2] Tọa sơn quan hổ đấu: Ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện