Phía Cuối Đôi Cánh

Giọt mưa rơi giữa những đám mây cầu vồng (1)


trước sau

Advertisement
Anh nhìn về phương xa, thầm cầu nguyện rằng giữa những ánh sáng rực rỡ đó, sẽ có tung tích của em.

Đáng tiếc, khi anh từng bước tiến lên mới phát hiện ra,

Thứ tưởng như giống bóng dáng của em, lại chẳng phải là em.

Rồi từ giữa những đám mây, cơn mưa phùn đổ xuống.

***

Tinh thần của Nam Đình như bị ngâm đẫm trong cơn mưa tầm tã, cả người dần mất đi ý thức và tri giác, từ từ tiến vào trạng thái hoang mang, hoảng hốt, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Cơn mưa mùa hè, dù sao cũng thường tới rất nhanh. Sau tiếng sấm nặng nề, bầu trời như sụp xuống, giáng một trận mưa như trút nước, từng hạt mưa táp lộp độp như phủ một tầng sương mù trên toàn bộ không gian bên ngoài cửa sổ xe, che kín tầm nhìn.

Một giọng nữ dịu dàng vang lên lời nhắc nhở: “Đừng lái nhanh quá.”

Người đàn ông đang lái xe ở phía trước nghe thấy vậy liền cung kính đáp, “Vâng, phu nhân.”

Cô bé ngồi ở ghế sau ghé mặt vào cửa kính, cố gắng nhìn ra bên ngoài, “Mẹ, nhiều người bị ướt quá, đang chạy đi tìm chỗ trú mưa kìa.”

Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng, dịu dàng nói: “So với những người bị ướt đó, có phải là chúng ta may mắn hơn nhiều đúng không?”

Một người coi việc không bị ướt mưa là may mắn, tấm lòng phải lương thiện đến nhường nào? Người tài xế ngồi phía trước nghe thấy vậy cũng khẽ mỉm cười. Nhưng cô bé con kia còn nghiêm túc suy nghĩ, “May mắn ạ? Thế thì đáng ra phải chờ mình về nhà rồi hẵng mưa.”, nói xong, cô bé lại nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, buồn bã nói: “Giờ trời mưa to thế này, xe thì đi chậm, con cũng không được gặp bố ngay lập tức.”

Người phụ nữ mỉm cười, dỗ dành con gái: “Hay là mình gọi điện cho bố trước nhé?”

“Được ạ.”, cô bé rất thích lời đề nghị này, vui vẻ cầm lấy điện thoại của mẹ, còn nói như thể muốn khoe chiến công: “Số điện thoại của bố, của mẹ, con đều thuộc làu rồi, không cần phải mở danh bạ.”

Người phụ nữ khen: “Man Man nhớ giỏi ghê.”

Được khen ngợi, cô bé chớp đôi mắt to tròn và bảo: “Con học thuộc lòng đấy, ngộ nhỡ bị lừa bán đi, con mới gọi điện về cho bố mẹ được, bằng không báo tin cho bố mẹ thế nào.”

Người phụ nữ khẽ cười, “Con ngoan ngoãn ở bên cạnh bố mẹ, không chạy lung tung, bị lừa bán thế nào được?”

“Trên tivi toàn diễn thế đấy ạ, tan học, trên đường về cũng có thể bị người xấu bắt cóc, rồi cả đời không được gặp lại bố mẹ nữa.”, cô bé nói xong liền ôm cổ người phụ nữ như thể sợ bị vứt bỏ, “Man Man không muốn rời khỏi bố mẹ đâu, thế thì Man Man không sống nổi mất.”

Người phụ nữ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô bé, nhẹ nhàng trấn an, “Bố mẹ sẽ không rời bỏ Man Man đâu, Man Man đừng sợ.”

Có lẽ cô bé chỉ nghịch ngợm mà làm nũng thôi, nghe thấy mẹ cam đoan như vậy, cô bé hớn hở bấm số điện thoại, gọi cho bố.

Cơn mưa tầm tã trút xuống, người phụ nữ nhìn chiếc cần gạt nước trước cửa kính chắn gió không ngừng lay động, chẳng hiểu sao lồng ngực thoáng nghẹn lại, bà đang định nhắc tài xế lái chậm thêm chút nữa, thì giọng nói của người chồng vọng tới qua ống nghe điện thoại, nhẹ nhàng gọi: “Gia Thanh…”

Một tia sét dài ngoằng chớp nhoáng ở phía chân trời, cùng với tiếng gọi bố giòn tan ngọt ngào của con gái, người phụ nữ nhìn thấy tài xế cuống cuồng đánh tay lái sang phải. Bà căn bản không hề nghe thấy tiếng mưa rơi cùng tiếng lốp xe ma sát chói tai ở bên ngoài, chỉ dùng cơ thể bảo vệ con gái theo bản năng. “Uỳnh!” một tiếng, xe của họ bị một chiếc xe tải tông vào, bắn đi một đoạn khá xa…

“Gia Thanh, hai mẹ con đến đâu rồi? Ở nhà vừa mới mưa, nếu chưa xuất phát thì đừng về vội…”

Mẹ con em đã xuất phát rồi, qua một, hoặc hai con đường nữa là có thể về đến nhà, nhưng mà… em thì không về được rồi.

Chiếc xe bị biến dạng, từ những mảnh vỡ thủy tinh, máu trên cơ thể bất động nhưng vẫn ôm ghì lấy mình của mẹ chảy xuống… Man Man khản giọng hét lên: “Bố, bố ơi, cứu mẹ, mau cứu mẹ đi…”

Trong đầu nặng trịch như bị ống nước cao áp phun cho nứt toác, nước bao phủ lên tất cả các sợi thần kinh, thậm chí cả cơ thể đều đang co rút, Nam Đình đưa tay ra tìm chiếc điện thoại di động trong xe một cách vô thức, nhưng rõ ràng chiếc điện thoại chỉ gần ngay trong gang tấc, vậy mà cô không sao với lấy được. Cô muốn hét lên, cố gắng để tiếng kêu bật qua cổ họng, rồi trong khoảnh khắc tỉnh lại, cô nghe thấy giọng nói chưa từng có của mình gào lên: “Mẹ!”

Bên ngoài dồn dập tiếng đập cửa, Tề Diệu lo lắng gọi, “Nam Đình, em làm sao thế? Em không mở cửa là chị cậy khóa đấy!”

Hình như Mất Ngủ cũng sốt ruột, nó không sủa, chỉ rên ư ử rồi đi loanh quanh từ phòng khách ra đến cửa, như thể nôn nóng muốn để người ở bên ngoài tiến vào. Thấy Nam Đình ngồi bật dậy, nó hớn hở chạy tới, dùng đầu cọ vào chân chủ nhân.

Nam Đình thở hổn hển, ngồi thừ ra trên ghế sô pha, mãi một lúc sau mới khôi phục ý thức. Cô nhìn căn phòng trước mắt, sau đó giơ tay sờ mặt mình, chẳng phân biệt được thứ chất lỏng trên đó là mồ hôi hay nước mắt. Cô muốn đi lấy khăn lau mặt, kết quả là vừa nâng người dậy, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống sàn nhà, lại chẳng ngờ là khiến chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà rơi xuống, vỡ tan tành.

Ở bên ngoài, Tề Diệu nghe thấy tiếng động thì càng sốt ruột hơn, lại cao giọng gọi: “Nam Đình, Nam Đình, em làm sao thế? Nam Đình!”

Bất chấp cái đau ở đầu gối, Nam Đình rút tạm mấy tờ giấy ăn lau qua mặt, rồi vịn bàn trà đứng dậy, “Em ra đây, chị Diệu.”, vừa mở miệng, mới phát hiện ra giọng mình khản đặc.

Chờ cửa nhà được mở ra, Tề Diệu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như trang giấy của Nam Đình thì thoáng thở phào, nhưng lại rất lo lắng, “Lão Thất nói gọi cho em nhưng em không bắt máy, bảo chị sang xem em có nhà không.”. Kết quả là vừa ra đến cửa đã nghe thấy cô hét lên một tiếng, gõ cửa thì không thưa.

Nam Đình kiệt sức, nhưng để tránh cho Tề Diệu nhìn ra điểm khác thường, cô tựa người vào khung cửa, “Em đang ngủ, không nghe thấy chuông điện thoại.”

Tề Diệu nhíu mày, “Em không sao đấy chứ? Nằm mơ hay là như thế nào? Lão Thất nghỉ đêm ở bên kia nên chưa về được, có chuyện gì cứ nói với chị Diệu.”

Nam Đình cười, “Nằm mơ
Advertisement
thôi, sợ quá ấy mà, không có gì, lát nữa em gọi lại cho anh Bảy sau.”

Tề Diệu vẫn lo lắng, “Không có chuyện gì thật đấy chứ?”

“Không có gì thật mà.”, nghĩ đến việc Tề Diệu đi công tác, cô hỏi: “Chị về từ lúc nào thế?”

“Mới về đến nhà hồi chiều, vừa ngủ được một giấc thì lão Thất gọi điện đánh thức.”

“Làm phiền chị rồi, chị Diệu.”

“Nói cái gì thế, người một nhà cả.”, xác nhận cô khỏe mạnh không có chuyện gì, Tề Diệu liền quay về, “Có gì cứ gọi chị nhé.”

Nam Đình đồng ý, nhớ lại câu “người một nhà” của Tề Diệu, trái tim lạnh buốt từ trong mộng dần ấm lên.

Điện thoại đổ chuông, không cần nhìn màn hình cũng biết là Thịnh Viễn Thời. Mất Ngủ thấy Nam Đình đứng bất động ngoài cửa bèn cắp điện thoại của chủ nhân đến. Dường như Nam Đình không động chân nổi, cô dựa cửa rồi trượt xuống, nhận lấy điện thoại.

Quả nhiên là Thịnh Viễn Thời vô cùng lo lắng, điện thoại vừa được kết nối, anh liền vội vàng hỏi: “Sao lại không bắt máy? Có ở nhà không? Tề Diệu có sang thăm em không?”

Nam Đình đưa tay lau mặt, “Em ngủ quên trên sô pha, không nghe thấy chuông điện thoại, chị Diệu gõ cửa mới tỉnh.”

Trải nghiệm ngủ quên trên sô pha anh cũng từng có, Thịnh Viễn Thời không nghi ngờ, nhưng nghe ra giọng cô hơi khác lạ, anh hỏi: “Khóc à?”

Chiều cùng ngày sau khi thu chương trình phát thanh, anh phải bay luôn, nguyên nhân đến từ một tổ bay khác, đã hai ngày nay hai người không được gặp nhau. Nhưng anh nắm bắt tin tức nhanh nhạy, mặc dù đang ở nơi khác, về chuyện Nam Đình bị đình chỉ công tác, anh vẫn biết rõ mồn một. Nói một cách chính xác, khi Nam Đình nói ra câu sẽ giải quyết cho anh bay trước trong tiết mục phát thanh, Thịnh Viễn Thời đã đoán được Ứng Tử Minh sẽ xử phạt cô như vậy, coi như để khiển trách.

Thật ra có thể lợi dụng chức quyền để giải quyết chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không, dù sao cũng chỉ là một tiết mục truyền thanh, chẳng phải sai lầm cô gây ra trong thực tế công tác, mà đã là câu nói đùa vui, thì sao chứ, có người coi là thật ư? Nhưng Thịnh Viễn Thời tin chắc, Nam Đình không mong anh làm như vậy.

Nam Đình cười, “Trong mắt anh, em là người bị đình chỉ thì sẽ khóc nhè à?”

Nghe cô nói vậy, Thịnh Viễn Thời thoáng yên tâm, “Nhiều nhất là một tháng, rồi chuyện này sẽ qua thôi, em đừng suy nghĩ nhiều, coi như là thuyên chuyển tạm thời. Trước đây chủ nhiệm Lâm cũng từng hỏi mượn em từ chỗ chủ nhiệm Ứng, hy vọng em có thể hỗ trợ ông ấy làm mấy hoạt động tuyên truyền, nhưng em đang trong thời điểm mấu chốt để thi ra làm độc lập, nên chủ nhiệm Ứng mới không đồng ý.”

“Hôm nay em đi cùng chủ nhiệm Lâm đến một trường đại học tổ chức hoạt động, nhìn thấy nhiều sinh viên có vẻ hào hứng, tự nhiên lại cảm thấy làm cho thêm nhiều người hiểu về nghề kiểm soát viên không lưu, hiểu về ngành hàng không dân dụng, là một chuyện rất có ý nghĩa.”. Loại cảm giác này rất hiệu quả trong việc giúp Nam Đình giảm bớt nỗi hụt hẫng khi bị đình chỉ, nhưng lại càng khiến cô nhận thức rõ ràng hơn lòng nhiệt huyết của mình với công việc kiểm soát không lưu. Vậy nên, đối với lời phê bình và hình thức xử phạt Ứng Tử Minh dành cho cô, Nam Đình không có cảm xúc mâu thuẫn, cô chỉ hy vọng mình có cơ hội sửa sai, có thể quay trở về sảnh chỉ huy.

Thịnh Viễn Thời không an ủi cô nhiều, có lẽ là lo càng an ủi sẽ càng khiến cô khó chịu, cũng có thể là tin tưởng cô, rằng cô sẽ vượt qua được nỗi lo lắng khi bị đình chỉ. Hai người trò chuyện một lúc lâu nữa rồi mới thôi, mà từ đầu đến cuối, Nam Đình không hề nhắc đến những tin đồn kia. Nếu có thể làm anh không biết thì sẽ không kể cho anh biết, tránh đi được một hồi phong ba bão táp.

Nam Đình ngồi lặng người trong phòng khách một lát, rồi chợt gọi điện cho Tang Chất: “Chi tiết lúc em với mẹ gặp tai nạn, em nhớ ra rồi.”

Ở bên kia thành phố, Tang Chất đang nằm trên giường bỗng bật dậy, “Em nói là…”

Nam Đình cúi đầu, “Vừa mới xong, không hiểu sao em lại ngủ thiếp đi, không quá bốn mươi phút, em nằm mơ thấy cảnh tai nạn.”, nước mắt bất giác lăn dài, cô nghẹn ngào, “Một giây trước mẹ còn bảo sẽ không rời bỏ em…”, giây sau đó, tai nạn xảy ra, là mẹ, Nam Gia Thanh đã dùng thân mình bảo vệ cho con gái.

Trong vụ tai nạn đó, tài xế của nhà Tư Đồ tử vong ngay tại chỗ, Nam Gia Thanh thì vẫn kiên trì được đến khi Tư Đồ Thắng Kỷ tới, đáng tiếc, bà không thể nói được lời sau cùng với chồng, trái tim đã ngừng đập, sau hàng loạt nỗ lực cấp cứu, cuối cùng bác sĩ vẫn tuyên bố tử vong.

Nam Đình lại chẳng hề hấn gì, hệt như một kỳ tích. Điều kỳ lạ duy nhất là, cô chỉ nhớ mình và mẹ gặp tai nạn, còn các chi tiết khác lại hoàn toàn không nhớ ra. Tư Đồ Thắng Kỷ mất đi người vợ thân yêu, ông rất sợ con gái mình cũng gặp chuyện, nhưng sau một thời gian theo dõi, cô chỉ thiếu đi mất mấy tiếng kí ức đó, thậm chí có thể chỉ là mấy phút kí ức, còn lại đều không có gì bất thường.

Từ hôm đó trở đi, không còn ai nhắc đến vụ tai nạn đó nữa.

Cho tới mười hai năm sau, dưới áp lực từ những lời đồn đại về bố mẹ mình, Nam Đình đã nhớ ra ngay trong giấc mơ.

“Tại em, tại em muốn về nhà, bà ngoại cố giữ mẹ con em lại, bảo là ở thêm một hôm nữa, em lại cứ đòi về với bố… Rõ ràng đã sắp về đến nhà rồi…”, Nam Đình không nói nổi nữa, giữa căn nhà đi thuê, cô bất lực hệt như một đứa trẻ, khóc không thành tiếng.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện