Phía Cuối Đôi Cánh

Anh Sẽ Không Chờ Em Ở Chốn Cũ (3)


trước sau

Buổi tối, lúc Tề Diệu về, Nam Đình đưa điện thoại mới cho cô nàng.

Tề Diệu sao dám nhận, cô nàng nói: “Kể cả điện thoại của chị không rơi vỡ thì cũng chỉ đến năm mươi tệ, thế mà em lại đổi cho chị một cái những hơn năm nghìn tệ, như này thì chị không phải là trục lợi, mà là lừa đảo.”

Đương nhiên là cô nàng nói quá lên, tuy chiếc điện thoại bị vỡ đã cũ, nhưng cũng không chỉ đáng giá năm mươi tệ. Nam Đình đổi lấy di động của mình, “Chỉ cần không làm lỡ việc của chị là em yên tâm rồi.”

Đây không phải là tiết tấu nên có. Tề Diệu không nói nhiều lời nữa, mà thoải mái bảo: “Tiền điện thoại chị bù vào tiền thuê nhà cho em.”

Nhắc đến tiền thuê nhà, Nam Đình trầm mặc một lát rồi nói: “Chị Diệu, có khi em phải trả nhà trước thời hạn.”

“Trả nhà? Mới đến được bao nhiêu ngày đâu?”, Tề Diệu vừa nói xong liền sực nghĩ ra điều gì đó, cô nàng đắn đo một hồi mới bảo, “Thật ra cũng không sao, nhưng dựa theo hợp đồng, chị có quyền không trả lại tiền thuê nhà.”

Nam Đình không phản bác câu nào, cô nhẹ giọng đáp: “Được ạ.”

“Được cái gì mà được?”, Tề Diệu thì không được, cô nàng nhìn chằm chằm Nam Đình, “Em với lão Thất có chuyện gì thế? Có phải nó nói gì nên em mới chuyển đi không? Chị bảo này, ở chỗ chị, nó không là cái gì sất!”

“Không liên quan đến anh ấy.”, Nam Đình bình tĩnh giải thích: “Là vấn đề của em. Nhưng mà dạo này em đang hơi bận, có thể chưa dọn đi ngay được, chị cho em ở thêm một thời gian nữa nhé.”

Lúc này, Tề Diệu lại phản ứng cực nhanh, vừa nghe thế đã phá lên cười, điệu cười như thể vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, “Em biết lão Thất chị nói là ai à?”

Nếu nói không biết thì rõ là bịt tai trộm chuông. Nam Đình nhìn cô nàng, “So với sáu người cùng đi học phi công, anh ấy là lớn nhất, anh ấy cũng là người đầu tiên được lên chức cơ trưởng, thế nên theo giao hẹn, họ đều phải gọi anh ấy một tiếng: Anh Bảy. Đây là phiên bản cũ em nghe được, có giống với phiên bản chị biết không?”, điều này do Benson nói với cô, trước kia mỗi lần cô gọi “anh Bảy”, Thịnh Viễn Thời đều cười với vẻ vừa mất tự nhiên vừa đầy kiêu hãnh.

“Đây là một trong số nguyên nhân thôi.”, Tề Diệu nhướng mày, “Bác chị, cũng là mẹ của Thịnh Viễn Thời mang họ Tề, thế nên ngày trước bọn chị toàn gọi nó là Tiểu Tề! Nghe giống con gái nhỉ, nó cũng không thích, ai gọi là đánh người đấy. Cho đến khi nó đi học phi công, căn cứ theo thứ bậc, người trong nhà cũng bắt đầu gọi nó là lão Thất, thế mà nó lại vui vẻ chấp nhận.”, cô nàng nhìn chằm chằm Nam Đình, “Thế nên, em vì nó, nên mới thuê nhà của chị à?”

Ngay cả chủ nhà còn đoán vậy, khó có thể đảm bảo anh sẽ không nghĩ nhiều.

Nam Đình nhoẻn miệng cười, “Nếu em biết chị là chị gái của anh Bảy, chắc chắn em sẽ không mặc cả.”

Chỉ số thông minh của Tề Diệu không đủ dùng, “Thế sao em còn muốn chuyển đi?”

Điện thoại của Nam Đình đổ chuông đúng lúc, cô mượn cơ hội để lảng tránh câu hỏi của Tề Diệu, xoay người đi về nhà.

Ở ngoài, Tề Diệu lắp sim vào điện thoại mới, bấm số gọi cho Thịnh Viễn Thời, vừa có tín hiệu thì cô nàng lại cúp máy, đổi sang gọi cho Kiều Kính Tắc: “Cậu đang làm gì đấy?”, vốn dĩ là muốn bảo Kiều Kính Tắc tâm sự với Thịnh Viễn Thời, dù sao thì giữa đàn ông với nhau cũng dễ nói chuyện hơn là với bà chị này.

Chỗ Kiều Kính Tắc ồn ào, anh ta lớn tiếng nói: “Còn làm gì nữa, đang hẹn hò với cơ hữu[1] tốt.”

Kết quả là cô nàng tự cho mình thông minh lại hiểu từ “cơ hữu tốt” thành con gái, nên vừa nghe thấy thế đã cúp điện thoại luôn, còn chẳng cho anh ta thời gian để kịp phản ứng. Kiều Kính Tắc xì một tiếng vui vẻ, “Cái đồ mạnh miệng này, còn nói không cần mình.”, sau đó gọi lại.

Bên kia nhất quyết không chịu nghe máy.

Kiều Kính Tắc không cười nổi nữa, tức đến nỗi đập mạnh xuống mặt quầy bar, “Cậu có bà chị kiểu gì thế, không biết đùa chút nào.”

Thịnh Viễn Thời ngửa đầu uống cạn cốc rượu mạnh, thưởng cho anh ta hai chữ, “Đáng đời.”

Kiều Kính Tắc mắng: “Hai chị em nhà cậu đúng là một đôi vô ơn vô nghĩa.”

Thịnh Viễn Thời đưa cái cốc cho batender, rồi thản nhiên liếc Kiều Kính Tắc một cái, “Biết bọn tôi là chị em mà còn nói xấu bà ấy trước mặt tôi, là muốn kiểm nghiệm thái độ của tôi với tình thân à?”

Kiều Kính Tắc nóng lòng muốn xác định danh phận cho mình, “Là tôi muốn làm anh rể cậu!”

“Bây giờ vẫn chưa.”, Thịnh Viễn Thời dựa vào thành ghế, thu tầm mắt lại, giọng điệu lãnh đạm, “Kể cả đúng là thế, thì anh rể em vợ cũng chẳng phân lớn nhỏ là bao, cậu không chiếm hời được từ tôi đâu.”

Kiều Kính Tắc đá một phát vào chân ghế anh ngồi.

Thịnh Viễn Thời cười xòa, lại gọi thêm một cốc nữa.

Kiều Kính Tắc liếc anh, “Đây là đang buông thả bản thân à? Ngày trước đâu có thế, tôi không chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả đâu đấy, tự đến thế nào thì tự về thế ấy đi.”

Thịnh Viễn Thời hơi ngước mắt lên, “Đã lần nào phiền đến xe của cậu chưa?”

Kiều Kính Tắc ngẫm lại thấy cũng phải, lần nào cũng là mình say, được người ta đưa về. Anh ta nhấp hết ngụm này đến ngụm khác, rồi cười ranh mãnh: “Có hứng thú gọi tôi đi uống rượu, là vì em gái Nam Đình hả?”

DJ đổi sang một giai điệu nhẹ nhàng, giữa quầng sáng mờ ảo, sàn nhảy yên tĩnh, cũng giống như trái tim anh, lặng lẽ không chút âm thanh. Một lúc lâu sau, Thịnh Viễn Thời mới tìm lại được giọng nói của mình, anh lẩm bẩm: “Ngoài cô ấy ra, còn có thể vì ai chứ?”

Đáp án này, thẳng thắn đến mức khiến Kiều Kính Tắc bất ngờ, anh ta mạnh dạn đoán, “Không lẽ cô ấy là người đá cậu năm năm trước?”

Thịnh Viễn Thời đưa mắt nhìn chằm chằm cốc rượu, không nói gì.

“Thật à?”, Kiều Kính Tắc cảm thán, “Tôi vẫn cứ nghĩ, người phụ nữ có thể đá cậu…”, nghe ra còn tưởng sẽ là một câu hay ho, kết quả, anh ta lại hưng phấn mà vỗ đùi một cái, “Quả là cao nhân, nhìn thì nhỏ nhẹ nhu mì, nhưng mà đôi mắt lợi hại thật, nhìn ra được cái sự mặt người dạ thú của cậu!”

Lúc này Thịnh Viễn Thời chẳng có tâm trạng phụ họa theo lời trêu ghẹo của Kiều Kính Tắc. Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa phập phù nơi khóe miệng chiếu rõ gương mặt góc cạnh và ánh mắt sâu hun hút của anh.

Ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống những chùm sáng ấm áp, nhưng anh ngồi ở nơi đó với thân mình một mét tám lăm, đã chẳng còn vẻ tự tin và kiêu hùng như khi bay trên trời, mà lại cô đơn, quạnh quẽ đến vậy.

Kiều Kính Tắc không đùa nổi nữa, khó có lúc nghiêm túc được như vậy: “Cũng đã về rồi, nên vui lên chứ, ủ rũ làm gì?”

Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu nhìn anh ta, “Tôi nói là đợi cô ấy lúc nào?”

Kiều Kính Tắc nhìn anh xuyên qua chiếc cốc thủy tinh, thong thả nói: “Cậu không đợi, cậu chỉ về nước rồi, xong lại mất ba năm bay đi khắp nơi trên thế giới, tìm tất cả các học viện âm nhạc, cậu không đợi, cậu chỉ tiện tay mua một cây đàn dương cầm đắt mù mắt tôi xong để trong nhà cho phủ bụi, cậu không đợi, ai bảo cậu đợi, tôi đi tính sổ với người đấy, được chưa?”

***

Về Tư Đồ Nam, ngoài nhân chứng Benson, Thịnh Viễn Thời không nhắc đến với ai khác, vốn định đợi về nước rồi sẽ đưa cô đến gặp bố mẹ, gặp bạn bè, kết quả là không đợi đến ngày đó, hai người đã xa nhau rồi. Sau đó, trong một lần say rượu lỡ miệng nói, bị Kiều Kính Tắc biết.

Kiều Kính Tắc nhìn thì bất cần đời, nhưng hôm sau anh tỉnh lại, anh ta nói: “Nếu thấy đáng, thì cứ chờ đi. Dù sao thì đàn ông chịu được cái già tài hơn phụ nữ, sợ gì thiệt!”

So với phụ nữ, đàn ông đối mặt với sự uy hiếp của tuổi tác quả thật là thản nhiên hơn nhiều. Tuy nhiên, tình yêu sao có thể đánh đồng được? Khi nhiệt huyết dần tan, yêu thương dần cạn, thứ còn lại sợ là chỉ còn hoài niệm. Thịnh Viễn Thời không muốn nửa đời sau phải sống trong hoài niệm. Nhưng nhớ đến việc Tư Đồ Nam giấu giếm và trốn tránh, anh hờn giận nói: “Mỗi một bước đi của tôi đều phải hướng về phía trước, chứ không phải giậm chân tại chỗ. Tôi sẽ không chờ cô ấy, không bao giờ.”

Kiều Kính Tắc chỉ cười, “Chờ hay không là ở cậu, không cần thề thốt với tôi.”, sau đó,   mấy năm trôi qua, về Tư Đồ Nam, thậm chí anh ta còn chẳng kể với Tề Diệu. Đây là lần đầu tiên.

***

Cứ cho là anh đang đợi, thì sao chứ? Tại thời điểm khó khăn nhất của cô, anh lại giận cô, giận cô nhắm đúng vào lúc anh yêu cô mà vứt bỏ anh không chút lưu luyến, giận cô ích kỷ chỉ lo cho sự tự tôn và lòng kiêu ngạo của mình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của anh. Chờ đến khi cô dùng một dáng vẻ hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt anh, Thịnh Viễn Thời bỗng nhiên không dám chắc, với mình mà nói, một Nam Đình xa lạ, có phải là Tư Đồ Nam anh vẫn luôn tìm kiếm hay không?

Anh cầm cốc rượu lên, ngửa đầu dốc cạn.

Kiều Kính Tắc uống nửa cốc, tửu lượng của anh ta không đuổi kịp nổi Thịnh Viễn Thời, uống vội vàng, mãi một lúc mới dịu lại được, “Đàn ông đừng có hẹp hòi như thế, phụ nữ trời sinh thích được chiều chuộng, nếu cô ấy sai, cậu tích góp lại, chờ cô ấy già rồi, cho cô ấy đẹp mặt một thể.”

Anh ta nhìn thì như một tên thiếu đứng đắn, nhưng lại đầy một bụng đạo lý. Đây là điểm mà Thịnh Viễn Thời thích nhất ở Kiều Kính Tắc, “Bỏ qua quan hệ chị em, trong mắt tôi, Tề Diệu cũng chẳng có gì đặc biệt, sao cậu lại cứ nhất quyết muốn bà ấy?”

“Tôi mà là Tề Diệu, kiểu gì cũng xẻo thịt cậu cho chó ăn.”, Kiều Kính Tắc trừng mắt lườm anh, “Có thằng em trai nào mà lại nói chị mình thế không hả?”

Thịnh Viễn Thời cười, “Không phải cậu vẫn muốn tôi đánh giá một cách khách quan quan hệ của hai người à?”

Nhắc đến Tề Diệu, Kiều Kính Tắc lại cảm thấy thất bại, “Tôi cũng mấy lần tự hỏi rồi, ngoài mặt đẹp, ngực to ra, Tề Diệu có chỗ nào tốt nhỉ? Nhưng mà lạ ghê, tôi lại chỉ thích cô ấy.”

Thịnh Viễn Thời có chút tò mò, “Định liều mạng đến cùng với bà ấy à?”

Kiều Kính Tắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ tôi quấy cho cô ấy già rồi, xem cô ấy cầu xin tôi cưới cô ấy thế nào!”

Kiểu nói như thế này, vẫn là lần đầu tiên Thịnh Viễn Thời nghe thấy.

Kiều Kính Tắc lại mỉm cười: “Tuổi trẻ là ưu thế của tôi mà.”, nói xong liền chạm cốc với anh, cũng một ngụm hết sạch, rồi gào lên với batender, “Mẹ nó, cay thế! Không biết từ bé đến lớn tôi chỉ uống sữa à?”

Thịnh Viễn Thời thì uống cạn mà chẳng nhíu mày chút nào.

Thấy anh có vẻ vẫn chưa nói hết, Kiều Kính Tắc ngồi sát lại gần, thầm thì hỏi: “Ngủ với nhau chưa?”

Gần như chỉ trong nháy mắt, Thịnh Viễn Thời giơ tay đấm một phát.

Vai Kiều Kính Tắc trúng đòn, suýt chút nữa ngã khỏi ghế, “Giở mặt à? Đùa tí mà đã nổi giận rồi?”

Ánh mắt thâm trầm của Thịnh Viễn Thời như đang cảnh cáo anh ta, đừng có ăn nói bậy bạ.

Kiều Kính Tắc lại chẳng sợ anh, lườm trả một cái, “Nam nữ có cái chuyện đấy cũng bình thường mà, còn sợ nói ra ư? Đừng trách anh em không nhắc cậu, kể cả là phụ nữ, ăn được rồi mới là của mình.”

Thịnh Viễn Thời không nói gì, lại uống cạn một cốc rượu.

Kiều Kính Tắc không ngăn anh, cũng uống một ngụm nhỏ.

Trước kia cũng đều uống như vậy, chẳng có gì phải ngại cả. Ai bảo tửu lượng Thịnh Viễn Thời tốt như thế, nếu uống tay bo, ai có thể làm đối thủ với anh chứ? Thế nên, không biết bắt đầu từ khi nào, đã tập thành thói quen anh uống một cốc, người khác uống một ngụm.

Kết quả là đêm nay Thịnh Viễn Thời tự chuốc say mình, lúc Kiều Kính Tắc đỡ anh, loáng thoáng nghe thấy anh nói đứt quãng câu gì đó.

Kiều Kính Tắc ghé tai lại gần, mới nghe rõ anh nói: “Tôi nhớ là cô ấy yêu tôi, xem ra là nhớ nhầm rồi.”

“Biết ngay là cậu không bỏ xuống được mà.”, Kiều Kính Tắc nói xong liền dùng sức tát cho anh một cái, “Biết thừa!”

Sau đó, Kiều Kính Tắc nhờ batender dùng điện thoại của cậu ta gọi điện cho Tề Diệu. Bà chị họ chạy đến nhanh như chớp, từ xa đã nhìn thấy hai người đàn ông ngồi bên lề đường, Kiều Kính Tắc ngả người ra sau, chống hai tay xuống đất, không biết đang nói gì, chỉ biết là cái miệng không hề nhàn rỗi, còn Thịnh Viễn Thời thì chống khuỷu tay lên đầu gối, như đang cúi đầu suy tư, cũng giống như đang ngủ.

Cô nàng dừng xe, chạy tới đỡ Thịnh Viễn Thời, nhưng nhìn anh gầy, mà lúc này lại có thể đè nặng lên người Tề Diệu. Cô nàng thở hổn hển nhìn tên nào đó đang xem trò vui, tức tối quát, “Không đến giúp một tay đi à?”

Kiều Kính Tắc ngồi im, chỉ nhìn cô nàng chằm chằm, “Chị lại đây, lại đây.”

Tề Diệu trừng mắt nhìn anh ta.

Khóe miệng Kiều Kính Tắc vẫn treo nụ cười vui vẻ, anh ta tốt bụng nói: “Cứ lại đây thì cái gì cũng dễ nói chuyện.”

Tề Diệu thấy khuôn mặt anh ta phớt đỏ, đoán chừng anh ta cũng uống không ít, liền đi đến trước mặt anh ta, nhìn từ trên cao xuống: “Kiều Kính Tắc, nếu cậu dám giở trò điên rồ, có tin tôi tát lật mặt cậu không?”

Kiều Kính Tắc tóm hai tay cô nàng chỉ bằng một tay, anh ta cười: “Để tôi xem chị cho tôi lật mặt thế nào nào?”

Tề Diệu giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng dùng hết sức lực cũng không thoát khỏi sự kìm cặp của anh ta.

Kiều Kính Tắc tranh thủ trước khi cô nàng giơ chân lên mà vội vàng nói: “Chị không kéo tôi lên, tôi giúp chị thế nào được?”

Rốt cuộc Tề Diệu cũng đá anh ta một phát, rồi mới dùng sức kéo anh ta đứng dậy.

Kiều Kính Tắc mượn lực tay của cô để đứng dậy, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên má cô nàng.

Mới đầu Tề Diệu còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng thấy Kiều Kính Tắc nở nụ cười hớn hở, cô nàng mới phản ứng lại được, lập tức vung ra một cái tát.

Vậy mà Kiều Kính Tắc lại phủ nhận không chút xấu hổ, “Làm cái gì đấy, chạm vào chị chút thôi mà, cũng có phải cố ý đâu.”

Tề Diệu tức điên tiết.

Kiều Kính Tắc cười, nâng Thịnh Viễn Thời dậy, “Đứng đực ra đấy làm gì, mở cửa xe đi.”

Chờ anh ta đỡ Thịnh Viễn Thời vào ghế sau xong, Tề Diệu liền nghiến răng véo một cái vào lưng anh ta.

Kiều Kính Tắc hét lên, “Ám sát chồng à!”

Tề Diệu mắng, “Là cậu tự chuốc lấy thôi!”

Trên đường trở về, Kiều Kính Tắc cực kỳ ngoan ngoãn, không trêu chọc, chòng ghẹo cô nàng, nhưng như thể sợ thiên hạ chưa đủ loạn, anh ta đề nghị: “Nếu muốn giúp, không ngại đưa người đến chỗ khách thuê nhà của chị chứ?”

Tề Diệu cũng có ý này, nhưng mà, “Ngộ nhỡ Nam Đình không cho nó ở lại thì sao?”

Kiều Kính Tắc cười, “Thế thì để tôi tận tình “hạ gục” cậu ta vậy.”

Tề Diệu lái xe bằng một tay, tay phải giơ ra dọa anh ta, “Cậu bị điên à? Nó cướp bạn gái cũ của cậu hay sao hả?”

Kiều Kính Tắc cười khì khì, “Đúng rồi đấy, em gái Nam Đình là bạn gái cũ của tôi đấy, xinh nhỉ?”

Lời nói điên rồ này, Tề Diệu chẳng thèm tin, cô nàng vững vàng lái xe về tiểu khu Hàng Thiên, không buồn để ý đến anh ta nữa.

Hai người đỡ Thịnh Viễn Thời ra khỏi thang máy, sau đó Tề Diệu rón rén dùng chìa khóa mở cửa nhà mình, còn Kiều Kính Tắc ăn ý tìm chìa khóa của Thịnh Viễn Thời, biết thừa không mở được cửa nhà Nam Đình, nhưng vẫn cố tình đút chìa vào ổ, còn làm ra động tĩnh cực kỳ lớn.

Từ trong cánh cửa lập tức vọng ra tiếng chó sủa.

Nam Đình nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng ngủ, vừa hỏi “Ai đấy?” vừa nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Lại nghe thấy “xoạch” một tiếng, giống như tiếng chìa khóa rơi xuống đất, sau đó có một bóng người khom lưng xuống.

Có Mất Ngủ, Nam Đình không hề sợ, cô do dự một lát, nhưng vẫn chậm rãi mở cửa ra. Theo động tác mở cửa của cô, có bóng người lùi lại mấy bước, lưng chạm vào cánh cửa nhà đối diện, chặn mất tầm mắt của Tề Diệu và Kiều Kính Tắc đang đứng bên trong.

Đèn cảm ứng ở hành lang chớp nháy liên tục theo tiếng sủa của Mất Ngủ, khiến Nam Đình có thể nhìn thấy rõ Thịnh Viễn Thời đang đứng trước mặt. Anh mặc quần âu và áo sơ mi trắng, cúc áo mở hai cái ở trên cùng, để lộ ra làn da màu lúa mạch bên trong, đường nét rõ ràng, gương mặt tuấn tú, cặp mắt đen láy không còn sắc bén lạnh lùng như bình thường, giờ phút này lại mang theo vẻ ngây ngô và nghi ngờ.

Nam Đình ngửi ra mùi rượu nồng nặc trên người anh, thấy anh chậm rãi giơ tay, ngả người về phía mình, trong lúc nhất thời, cô quên luôn việc nghĩ về hàm nghĩa của hành động này, bất giác bước vội đến, dùng cơ thể mảnh mai đỡ lấy anh, dìu anh vào nhà.

***

[1] “Cơ hữu” vốn để chỉ quan hệ giữa đồng tính nam, vì từ “gay” theo tiếng Quảng phát âm là “cơ”. Sau đó từ này được dùng rộng ra với nghĩa là mối quan hệ thân thiết giữa bạn bè cùng giới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện