Tình hình an ninh ở Ngự Đỉnh sơn trang thực sự rất tốt, nếu không nguỵ trang cũng không sao.
Nhưng để được an toàn. Vì một năm trước đã trải qua một lần, bây giờ Hạ Thanh Tây cảm thấy mấy phần trông gà hóa cuốc, nàng luôn lo lắng Phương Huyên Dao sẽ mua chuộc người trong tiểu khu chụp ảnh nàng và Trác Tri Vi.
Về phần tại sao sợ, Hạ Thanh Tây vẫn chưa nghĩ tới.
Trác Tri Vi không phải là người nói nhiều, hai người cùng một chỗ đều là Hạ Thanh Tây bắt chuyện trước, lúc này Hạ Thanh Tây vì nhìn thấy Phương Huyên Dao nên đang có tâm tình không tốt.
Một đường không nói chuyện.
Kỳ thực, Trác Tri Vi có thể cảm nhận được tâm trạng của Hạ Thanh Tây, lại như lúc nãy, nắm chặt tay đối phương.
Thon dài, trắng nõn, có vết chai mỏng ở đầu ngón tay và bàn tay.
Nhưng cô không biết an ủi đối phương như thế nào, như nụ hôn nhẹ vào má đêm hôm đó, hay là nắm tay nàng như lúc nãy.
Không cần Trác Tri Vi suy nghĩ nhiều, Hạ Thanh Tây đã cho cô đáp án.
Hạ Thanh Tây thở dài.
Trác Tri Vi ngẩng đầu nhìn nàng, biết đã đến lượt mình, cô run lên vài giây, sau đó lại khôi phục như thường ngày, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là... Phương Huyên Dao." Hạ Thanh Tây cau mày, bối rối xoa xoa tóc: "Thật ra, tớ cũng không biết làm sao nữa, hiện tại rất rối."
"Không phải hiện tại, mà là luôn vậy." Hạ Thanh Tây cười khổ: "Tớ chưa từng nghĩ một ngày nào đó hai chúng ta sẽ đi đến hôm nay. Tớ cho rằng, ít nhất, chị ấy sẽ là chị gái đáng tin cậy của tớ."
"Tri Vi, cậu biết không? Từ khi sinh ra tớ chưa từng thấy mẹ, người ta nói chị gái như mẹ, cậu có biết tớ tin tưởng chị ấy thế nào không? Tớ đã từng đối tốt với chị ấy, cũng không phải nói mang ân báo đáp, chỉ là tớ muốn làm như vậy, tớ thích làm như thế."
"Kết quả là..." Hạ Thanh Tây lắc đầu tự giễu: "Người mà tớ tin tưởng nhất ngoài gia đình lại dùng kỳ vọng trong lòng tớ để lừa dối tớ."
"Nói cho cùng a..." Hạ Thanh Tây thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy thổn thức: "Vẫn chính là tớ đáng đời, ngoài miệng nói không cần đáp lại, nhưng trong lòng vẫn có tia hi vọng xa vời, bằng không cũng sẽ không thấy rõ Phương Huyên Dao chỉ là đang lợi dụng tớ."
"Cho nên đôi khi, nói một cây làm chẳng nên non cũng có đạo lý."
Thực ra, không khó tìm những dấu vết không yêu. Phương Huyên Dao không thích chính mình chạm vào, ôm ấp, hay là hôn môi. Không thích thể hiện tình cảm trên mạng, cũng không thích đến công ty tìm cô...
Giống như đối phương không thích tất cả về nàng.
Nàng đã từng cho rằng đó là do bản tính của đối phương, nhưng sau này tất cả chân tướng đều rõ ràng, cô mới biết chỉ vì người đó là nàng.
Là bản thân nàng, lừa mình dối người.
Tự làm tự chịu.
Trác Tri Vi nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng, không khỏi cụp mắt cau mày, không phải vì tức giận mà là vì đáy lòng nổi lên một trận chua xót, nhưng cũng đủ để người khác chú ý tới có một tia lãnh mạc mang theo chút cay đắng.
Loại cay đắng kia từ đầu quả tim lên tới đỉnh đầu, lại lan tỏa ra toàn thân, quấn lấy vị giác, bao vây cả tâm hồn.
Thật giống người chính mình trân trọng lại bị người khác đối đãi tệ hại như vậy, mà cô lại không có tư cách đi trách cứ.
Trách... Cô muốn trách cái gì? Là trách người khác đối xử không tốt với nàng, hay là trách bạn tốt của cô đặt trái tim vào người khác?
Sợ là Trác Tri Vi xưa nay luôn quang minh lỗi lạc giờ lại hổ thẹn thừa nhận điểm này, kỳ thực cô chẳng qua chỉ là Trác Tri Vi, không hề trời quang trăng sáng như người khác tưởng tượng.
Giữa bạn bè... sẽ như vậy sao?
Ý nghĩ trôi qua nửa canh giờ cuối cùng cũng bị cô bắt lấy, Trác Tri Vi có chút nghi hoặc, lại có chút mê man.
Cô không có nhiều bạn, cũng chưa từng thích ai, nhưng cô không phải người ngốc, quen biết gần bốn tháng, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đối với Hạ Thanh Tây là một loại tâm tình gì, chỉ là không biết đây là nhất thời hay là ảo giác, vẫn là tạm thời cảm thụ.
Cô mím mím môi, con ngươi màu mực có chút cuồn cuộn, lắng động đau đớn cùng một tia lưu luyến.
Lồng ngực phập phồng ổn định đến gấp gút, lại từ gấp gút biến trở về ổn định, Trác Tri Vi che giấu tất cả những cảm xúc không nên thuộc về mình.
"Chuyện này làm sao có thể trách cậu?" Thanh âm của Trác Tri Vi mát mẻ, giống như lục lạc khẽ kêu dưới ánh trăng, vừa giống như một chiếc lông vũ bay trên trái tim Hạ Thanh Tây.
"Cậu tốt như vậy, là Phương Huyên Dao có mắt không tròng. Chỉ có những người tâm thuận bất chính mới dùng tình cảm của người khác làm vũ khí."
"Thanh Tây, cậu không sai."
Trác Tri Vi vươn tay lấy sợi dây của Giám đốc từ Hạ Thanh Tây, sau đó nhìn Hạ Thanh Tây: "Thanh Tây, cậu tin tớ, sẽ không có ai nghĩ đây là lỗi của cậu."
Hạ Thanh Tây sửng sốt, luôn cảm thấy trong đôi mắt kia có chút tâm tình mà nàng không hiểu, nhưng tột cùng là cái gì nàng cũng không hiểu rõ được.
Nàng nhìn thấy yết hầu Trác Tri Vi run lên, mi mắt cũng run rẩy nói: "Cậu chỉ là, thích một người thôi." Ngữ khí vi ách, có chút không lưu loát.
Hạ Thanh Tây khẽ nghiêng đầu, trong mắt có sương mù mờ mịt lại dần dần biến mất, nàng câu môi quay lại nhìn Trác Tri Vi, trong đôi mắt đẹp kia thật làm người tin phục.
Đột nhiên, có một cơn gió mát thổi qua, giống như mọi thứ đều tan thành mây khói, thời gian như đóng băng trong khoảnh khắc này. Hạ Thanh Tây lạc lối trong đôi mắt kia như một giấc mộng, luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác.
Nàng chớp chớp mắt, miễn cưỡng tỉnh táo lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy không phải chuyện gì to tát, chỉ là chính mình bị lừa tiền lẫn tình, lừa gạt đi sinh mệnh, hơn nữa cũng là chuyện đã xảy ra ở đời trước, đúng không?
Đúng không?
Hạ Thanh Tây biết