Phế Căn Vô Địch

Mẹ kiếp! trước kia ta mua bị đắt rồi


trước sau

Advertisement




 Đan dược của Vũ Trần mang tới một tia sáng bình minh cho Phương Minh thương hội đang ngày một tiêu điều. Giờ phút này, trong lòng Lam Phượng Hoàng kích động không thôi, nàng ta quay người dặn dò Vu chưởng quầy: “Vu chưởng quầy, bảo tất cả tiểu nhị đang nghỉ ngơi trở về vị trí làm việc. Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người xốc lại tinh thần chào hỏi khách khứa cho ta. Tháng này, ai cũng được lương gấp đôi.” Nghe được tháng này mỗi người được lương gấp đôi, đám tiểu nhị lại hưng phấn hẳn lên. “Lam cô nương vạn tuế.” Tất cả tiểu nhị đều cố gắng hết sức, bắt đầu chiêu đãi khách khứa. Lúc đầu, những khách hàng này cũng chỉ muốn đến để ngửi dị hương, chiếm lợi mà thôi. Nhưng không ngờ đám tiểu nhị ở đây lại bưng trà, rót nước, đưa điểm tâm nhiệt tình đến vậy. Thời gian dần trôi qua, một vài tu sĩ da mặt mỏng cũng hơi ngượng ngùng. Họ liền tới quầy hàng, tùy tiện mua một vài món pháp bảo, truỵ sức nhỏ cho bớt xấu hổ. Những người khách khác thấy thế cũng học theo, bỏ một món tiền nhỏ mua sự thoải mái, yên tâm. Sắc trời dần tối, cửa hàng chuẩn bị đóng cửa. Lúc này những khách hàng kia mới lưu luyến không rời bước ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một góc khuất trong hành lang lóe lên hào quang màu trắng, một tu sĩ đang tu luyện mở choàng mắt ra, mừng rõ như điện. Hắn ta đột phá rồi. Tu sĩ kia hoàn toàn không che giấu được sự vui sướng của mình, la to lên: “Ta đột phá rồi, ta thành công rồi. Ba năm, ta vẫn luôn không thể nào đột phá đến Luyện Khí cấp bảy được, không ngờ hôm nay lại đột phá ở đây. Ha ha ha ha ha, ý trời.” Tu sĩ kia hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của các khách hàng khác, cảm tạ một lượt các tiểu nhị trong cửa hàng. Hắn ta để lại ba nén bạc 100 lượng làm lễ vật cảm ơn. Sau đó hắn ta tiêu sái rời đi. Tình huống đột phát này không khác nào giúp Phương Minh thương hội tuyên truyền. Những khách hàng khác nhìn nhau. Hóa ra mùi hương kỳ lạ này thực sự có hiệu quả kỳ diệu. Xem ra mai lại phải đến nữa, thuận tiện dẫn sư huynh, sư đệ, sư muội, sư tỷ, sư phụ, sư nương tới. Sau khi Phương Minh thương hội đóng cửa, Lam Phượng Hoàng bảo phòng thu chi tính toán tình trạng làm ăn ngày hôm nay. Kết quả, 15 phút sau, phòng thu chi mang tới một kinh hỉ cho nàng ta. Hôm nay, lợi nhuận của toàn bộ cửa hàng là 80.000 lượng. Mặc dù hàng bán được đều là những đồ chơi nhỏ, nhưng lợi nhuận rất cao. Lam Phượng Hoàng ngây ngẩn hơn nửa ngày, nàng ta hỏi đám Thanh Hoa tiên sinh: “Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Lần đầu tiên tiệm chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy.” Một ngày kiếm lời được 80.000 lượng. Nói cách khác, chỉ cần hai ngày là có thể kiếm được cả gốc lẫn lãi của viên đan dược Huyền Thiên Hoàn tứ phẩm kia. Hơn nữa còn lãi 40.000 lượng. Thanh Hoa tiên sinh và Vu chưởng quầy cũng vui mừng cười ha ha: “Lam cô nương yên tâm, chúng ta lại cho người đi nhập thêm hàng.” Khuôn mặt của Lam Phượng Hoàng hơi ửng hồng vì kích động, đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn viên Huyền Thiên Hoàn tứ phẩm kia, lẩm bẩm: “Vị Trần tiên sinh kia vừa tới liền giúp chúng ta mở một con đường máu, không biết bao giờ ngài ấy lại đến?” Lam Phượng Hoàng vốn cho rằng việc buôn bán hôm nay đã là đỉnh điểm của Phương Minh thương hội, nhưng nàng ta không ngờ rằng đây chỉ là bắt đầu thôi. Ngày thứ hai, những người khách kia lại đến, còn mang theo thân bằng hảo hữu của mình tới nữa. Khách hàng lại tăng vọt lần nữa. Những người này cũng không hề khách khí, sau khi tiến vào cửa hàng liền làm theo quy củ ngày hôm qua, mua một vài đồ chơi nhỏ trong tiệm, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu tu luyện. (Giống như bây giờ mua một cốc trà sữa để ngồi điều hòa vậy.) Trong cửa hàng chật kín người, có mấy người tu sĩ còn suýt nữa rút kiếm đánh nhau vì giành chỗ. Cũng may Lam Phượng Hoàng kịp thời ra mặt sắp xếp, như vậy mới không xảy ra tình trạng vỡ đồ trong tiệm. Cuối cùng, Lam Phượng Hoàng chỉ đành dẫn mấy người khách này lên nhã gian trên lầu và mấy nhà kho ở đằng sau để ngồi tu luyện. Một ngày này, chỉ vẻn vẹn buổi sáng, cửa hàng đã lãi 70.000 lượng rồi. Tiền vốn gốc và lãi của viên đan dược Huyền Thiên tứ phẩm kia đã kiếm đủ. Lúc xế chiều, việc buôn bán trong tiệm cũng bớt đi, chỉ kiếm lời 30.000 lượng mà thôi. Bởi đa số khách hàng đều mua đồ từ trước buổi trưa. Nhưng tính tổng lợi nhuận cả ngày thì cao hơn hôm qua không ít. Lúc Lam Phượng Hoàng cho rằng việc buôn bán hôm nay kết thúc, một thanh niên tu sĩ vội vàng chạy tới quầy hàng hỏi tiểu nhị. “Mau, mau, ta cần Thanh Tâm Hoàn nhị phẩm. Ta vừa tu luyện gấp gáp quá, hơi bị tẩu hỏa nhập ma, cần Thanh Tâm Hoàn để trấn áp ma tính. Mau.” Nói xong, hắn ta móc một thỏi vàng ném lên quầy. Tiểu nhị nhìn thỏi vàng trên quầy, gãi đầu một cái: “Vị khách này, Thanh Tâm Hoàn nhị phẩm không cần nhiều tiền như vậy. Chỉ cần 200 lượng là đủ rồi.” Thanh niên tu sĩ hơi sửng sốt: “Ít như vậy ư? Thanh Long thương hội ngay gần đây bán một viên những 400 lượng. Ai~ được rồi, có lẽ phẩm chất của đan dược cửa hàng các người chênh lệch một chút. Nhưng dù sao có còn hơn không, bây giờ cần cứu mạng, chậm thêm nữa gân mạch của ta sẽ phế mất. Mau đưa cho ta đi, ta cần hai viên.” Tiểu nhị vội gàng đưa hai viên Thanh Tâm Hoàn nhị phẩm cho hắn ta. Thanh niên tu sĩ kia không kịp chờ nuốt ngay một viên, cầm một viên khác trên tay. Không may phẩm chất đan dược quá kém, một viên không áp chể nổi tâm ma thì nuốt thêm một viên nữa. Không ngờ, nuốt viên đầu tiên xuống, một mùi quen thuộc dâng lên. Ơ? Đây không phải giống hệt Thanh Tâm Hoàn của Thanh Long thương hội sao? Đương nhiên, bởi vì đó đều là do Vũ Trần luyện ra mà. Phương pháp điều chế giống nhau, hương vị giống nhau. Một viên vào bụng, dễ dàng khai thông gân mạch, bảo vệ tâm mạch, khiến tâm ma tiêu tan thành mây khói. Đơn giản mà lại thô bạo. Thanh niên tu sĩ ngây ngẩn cả người: “Chuyện này...” Sau khi nguy cơ được giải trừ, ý nghĩ đầu tiên trong lòng hắn ta là: “Mẹ kiếp! Trước kia ta mua bị đắt rồi.” Tu sĩ trẻ tuổi này ngây người một hồi lâu, chỉ vào đan dược Nhị phẩm đỉnh cấp - Tăng Công thần đan trong quầy, hỏi: "Đan dược này bao nhiêu một viên?" Hỏa kế: "À, Tăng Công thần đan này là đan dược Nhị phẩm đỉnh cấp, quý giá hơn chút, 6000 lượng một viên." Tu sĩ trẻ tuổi: "Phẩm chất bao nhiêu?" Hỏa kế: "Viên này là 132." Trong lòng tu sĩ trẻ tuổi đầy bực bội, trước kia hắn ta từng mua một viên ở Thanh Long thương hội với giá 8.520 lượng, phẩm chất 120." Lại mua đắt rồi. Tu sĩ trẻ tuổi kia lại hỏi thêm giá của vài đan dược nữa. Kết quả, tất cả đều rẻ hơn Thanh Long thương hội rất nhiều, thậm chí, có món còn rẻ hơn đến một nửa. Tu sĩ trẻ cảm thấy lòng đau như cắt. Đây đều là bạc trắng hắn ta vất vả lắm mới kiếm được. 







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện