Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Phó Ảnh Đế Danh Ngạch Chỉ Định


trước sau

Đối với việc tham dự chương trình thực tế sống còn này, Giản Tinh Tuế cũng đã nghĩ tới.

Sai lầm tồi tệ nhất mà kiếp trước hắn đã phạm phải, chính là trực tiếp đối nghịch với vai chính, cũng bởi vì hắn trước nay không tin số mệnh, không muốn cùng Giản gia tách ra, luôn cảm thấy bản thân có khả năng đưa tất cả mọi thứ trở lại như ban đầu, cho nên mới lưu lạc đến bước đường này. Vì vậy, từ giờ trở đi, sẽ hắn không chủ động đối nghịch với An Nhiễm nữa, tốt nhất chính là không còn bất kỳ liên hệ gì với nhau .

Nếu như vậy vẫn không được, thì bất quá sau khi tham gia xong chương trình, liền cầm hai vạn tiền tham gia là được, lúc đó lại đi tìm công việc khác, dù sao chỉ cần không đói chết là đủ rồi.

Ở trên xe, Vương ca ngồi bên cạnh Giản Tinh Tuế mà không ngừng nhắc nhở: “Cơ hội này ngươi phải nắm thật chắc, hiểu chưa? Ta đã hỏi thăm qua, lần này khả năng rất lớn, chương trình sẽ mời đến giám khảo là ảnh đế Phó Kim Tiêu, cái này đại biểu cho cái gì, chính là đại biểu cho lưu lượng a! Cái chương trình thực tế này chắc chắn sẽ bạo hồng, thật sự, ta dám đảm bảo với ngươi, chỉ cần có mặt Phó Kim Tiêu, chương trình không muốn nổi cũng không được.”

Như thế nào là đỉnh lưu?

Đỉnh lưu chính là đại diện cho sự ổn định, chỉ cần có được tên của hắn trong danh sách, tự nhiên sẽ có sự đảm bảo về rating và lưu lượng.

Giản Tinh Tuế nghĩ tới điều gì đó: “Vòng tuyển chọn này, Phó ca cũng sẽ đến sao?”

Vương ca: "............"

Hắn gãi gãi đầu, chần chờ nói: “Hẳn là không thể nào, Phó đại ảnh đế bận rộn như vậy, chỉ mới là vòng tuyển chọn có gì cần hắn để ý chứ, khẳng định đến khi đến mấy cái tiết mục thi đấu bắt đầu thì mới có thể xuất hiện.”

Giản Tinh Tuế gật đầu: “Có đạo lý.”

Vương ca vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, lúc ta ra cửa đã xem hoàng lịch một lần, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt, ngươi khẳng định có thể vượt qua.”

Giản Tinh Tuế chỉ cươi cười rồi đáp lời: “Chỉ mong là vậy.”

Ngày tốt hay không tốt gì hắn không biết, nhưng là vừa lúc mới bước vào tầng 1, còn chưa đi xa, liền nhìn thấy bóng dáng có chút quen thuộc, hoặc là nói, bóng dáng đời trước mà chính hắn cực kỳ quen thuộc.

An Nhiễm đang cùng người ngồi bên cạnh nói chuyện vui vẻ với nhau, lúc Giản Tinh Tuế xuất hiện ở hành lang, hắn cũng ghé mắt nhìn lại, sau đó sắc mặt cứng đờ, thân mình đều phải run nhẹ lên một chút.

"Lại nữa rồi."- Giản Tinh Tuế vừa mới nghĩ đến xong.

Quả nhiên, thấy biến hóa của An Nhiễm, nam nhân ngồi bên cạnh ngay lập tức hướng ánh mắt nhìn sang bên này, người kia thật không khéo chính là người quen a!! Trong nguyên tác hắn chính là thành viên đầu tiên trong danh sách liếm cẩu của nhân vật chính - thâm tình nam xứng Chu Tầm, là con trai của một nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây, cũng được xem như có tiền cũng có chút thế lực, gặp nhân vật chính lúc hắn vẫn còn là cô bé lọ lem chuyên bán bánh gạo ở cửa hàng, tác dụng chủ yếu chính là công cụ hình người, quyên tiền tặng hoa trao đi ấm áp.

Đương nhiên cũng bao gồm việc trợ giúp vả mặt cùng diệt trừ nam xứng pháo hôi ác độc xấu xa là mình.

Kiếp trước Chu Tầm không thiếu chuyện trong tối ngoài sáng hãm hại hắn, sau khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, Chu Tầm càng hành động quá đáng hơn, không một chút kiêng nể, một mực đi theo làm tùy tùng sau lưng vai chính. Chỉ đáng tiếc đến khi An Nhiễm ở giới giải trí đã có chút danh tiếng, liền lấy cái cớ muốn an tâm theo đuổi sự nghiệp đá văng hắn sang một bên.

Quả nhiên

Giản Tinh Tuế còn đi đến gần đâu, Chu Tầm liền tiến lên một bước đem An Nhiễm bảo hộ ở phía sau, hung ác mà nhìn hắn: “Ngươi tới làm gì?”

Khuôn mặt nhỏ của An Nhiễm phía sau hắn cũng nhíu chặt, như lâm đại địch mà nhìn Giản Tinh Tuế.

Giản Tinh Tuế hết chỗ nói nổi: “Ta vì cái gì không thể đến.”

“Ngươi còn muốn làm tổn thương Nhiễm Nhiễm đến mức nào hả?” Chu Tầm vóc dáng cao lớn, tỏ rõ thái độ: “Ta nói cho ngươi biết, hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ tới chuyện giở trò.”

“……”

Không để cho Giản Tinh Tuế kịp trả lời, An Nhiễm ở phía sau liền đứng dậy, lộ ra diện mạo thập phần thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, một chút cũng không giống như là đã làm việc trong tiệm bánh gạo dãi nắng dầm mưa suốt bao nhiêu năm, trên người hắn có một cỗ hơi thở mềm như bông, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, khiến người khác không tự chủ được mà muốn nâng niu bảo vệ.

An Nhiễm lúc này đi đến trước mặt Chu Tầm, tuy rằng hắn thoạt nhìn nhỏ yếu, nhưng giờ phút này lại lộ ra nét kiên cường: “Giản Tinh Tuế, ngươi không được đụng tới A Tầm, người ngươi muốn tìm chính là ta, có bất mãn gì chỉ cần hướng đến ta là được.”

“……”

Nhìn trò hề này, Giản Tinh Tuế chính thức không còn lời nào để nói.

Nhưng mà những lời này của An Nhiễm lọt vào lỗ tai của Chu Tầm lại khiến hắn thập phần cảm động, hắn vẫn luôn biết An Nhiễm là một người hiền lành yếu đuối, không nghĩ tới sẽ vì hắn mà có thể dũng cảm như vậy!

Chu Tầm kéo An Nhiễm qua một bên che chở, đối với Giản Tinh Tuế lạnh giọng: “Ngươi dám động vào Nhiễm Nhiễm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

An Nhiễm lại lắc đầu, lôi kéo cánh tay Chu Tầm nhẹ giọng: “A Tầm, đừng như vậy, ta không muốn liên lụy ngươi.”

Chu Tầm càng kích động, an ủi hắn: “Nhiễm Nhiễm, ngươi nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, còn muốn cùng ta nói mấy lời khách sáo này, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để bất kì kẻ nào ức hiếp ngươi.”

Bởi vì thanh âm cùng động tĩnh của hai người kia đều không tính là nhỏ, người tới báo danh ngồi chung quanh đều nhìn lại đây, thậm chí còn có người đến vây xem náo nhiệt, dưới tình huống như thế nếu Giản Tinh Tuế dám gây sự, tuyệt đối sẽ trực tiếp bị đóng gói mang đi, đúng là một người thông minh, trong hoàn cảnh như vậy, chẳng những giúp bản thân có được hảo cảm, còn có thể dễ như trở bàn tay giải quyết luôn pháo hôi.

Quả nhiên, đã có không ít người ở đó nhỏ giọng nghị luận:

“Đang làm cái gì vậy?”

“Hình như là ai đó bị bắt nạt thì phải?.”

“Là An Nhiễm bị khi dễ sao?”

Giản Tinh Tuế nghe xung quanh nghị luận, nội tâm thở dài một hơi, hắn nhìn về phía Chu Tầm: “Hai vị, các ngươi nói xong rồi chứ, ta có thể nói chuyện rồi sao?”

Chu Tầm cảnh giác: “Ngươi muốn nói gì?”

Giản Tinh Tuế lấy ra tờ giấy báo danh: “Ta là tới tham gia tuyển chọn, tới nơi này là bởi vì muốn xếp hàng lấy số thôi.”

……

Chung quanh bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh.

Tiếp theo, có người dẫn đầu “Phụt” một tiếng, một đám người nguyên bản xem náo nhiệt còn đang ở đó cảm thán An Nhiễm đáng thương, kết quả lại trực tiếp biến thành người đứng đó chê cười nhìn bọn họ.

Chu Tầm trên mặt cũng lập tức trở nên khó coi, An Nhiễm cũng có chút xấu hổ.

Giản Tinh Tuế thở dài một hơi, hắn cầm tờ biên lai sau đi đến ghế dựa bên hành lang ngồi xuống, nhìn về phía hai người: “Các ngươi cứ tự nhiên.”

An Nhiễm có chút do dự mà nhìn Giản Tinh Tuế, hắn còn muốn nói cái gì, lại bị Chu Tầm kéo cánh tay: “Chúng ta đi, cách xa hắn một chút.”

Hai người xoay người rời đi, thoạt nhìn hình như là phải cho Giản Tinh Tuế ra oai phủ đầu, nhưng mà Giản Tinh Tuế xem hai người kia đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có thể không tiếp xúc thì tốt hơn, lần này tới tham gia ứng tuyển, chỉ để lấy hai vạn tiền tham gia, giải quyết mấy vấn đề cấp bách trước, đến lúc đó sẽ không xuất hiện ở trước mặt vai chính nữa.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên từ căn phòng cạnh cầu thang có người đi ra, đó là một người phụ nữ tóc vàng, trên miệng đeo khẩu trang, ánh mắt nhìn sang Giản Tinh Tuế, mở miệng hỏi, không ngờ lại là giọng Thái có chút đáng yêu: “Xin lỗi, ngượng ngùng quấy rầy một chút.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có tuyển thủ Thái Lan.

Cũng may hắn trước kia bởi vì Phó Kim Tiêu có ra một ca khúc Thái Lan, cho nên hắn cũng lập tức đi học một chút tiếng Thái, lúc này liền dùng tiếng Thái trả lời: “Xin chào.”

“A, thật tốt quá.” Ánh mắt cô gái thả lỏng, lộ ra ý cười: “Ta muốn hỏi, phòng họp chung là đi hướng nào vậy, ta mãi vẫn không tìm được.”

Phòng họp chung?

Đó không phải là nơi chỉ có đạo diễn hoặc là giám khảo mới được vào sao?

Giản Tinh Tuế trong lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn là chỉ đường nói: “Không phải ở nơi này, từ đây đi thẳng, quẹo trái, sẽ thấy một loạt phòng............”

Cô gái tóc vàng gật đầu, nhựng do thuộc tính mù đường phát tác, nàng giống như còn là con chút mê mang.

Giản Tinh Tuế dứt khoát đứng lên, hắn giơ tay dùng động tác ra hiệu, lại dùng tiếng Thái giải thích: “Ngươi bắt đầu đi từ hướng này, ở 10 mét phía trước bên tay trái, sẽ có một cái bảng chỉ dẫn, quẹo vào lối đó, sau đó đi thẳng liền đến.”

Cô gái lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đã hiểu.”

Giản Tinh Tuế mỉm cười: “Thế thì tốt rồi.”

Cô gái nghĩ nghĩ một chút, hướng về phía hắn, hỏi: “ Ngươi tên là gì?”

Giản Tinh Tuế báo tên.

Cô gái tóc vàng hợp hai tay lại, khom lưng, lễ phép nói: “Thật sự cảm ơn ngươi.”

Giản Tinh Tuế cũng khom lưng từ biệt.

Hắn kỳ thật không nhận ra nữ nhân vừa rồi là ai, bởi vì đời trước hắn không tham gia chương trình tuyển chọn này, nhưng lúc này ngồi xuống, lại mơ hồ nhớ rõ, ở kiếp trước trong《 Tinh Quang 》 có một nữ giám khảo người nước ngoài tên Đồ Nhã chính là người Thái Lan. Hắn lúc ấy chỉ lướt xem qua một lần trên TV, thấy Đồ Nhã đang nhận phỏng vấn, nàng liền chỉ tên khen ngợi vai chính, nói hắn thực thiện lương, còn giúp chính mình đang đi lạc tìm đường.

Nghĩ đến đây, Giản Tinh Tuế choáng váng.

Chẳng lẽ, cái gọi là lạc đường chính là lần này, nhưng không phải đây mới là chuyện vai chính nên làm hay sao, như thế nào lại đến lượt hắn chỉ đường? Lại nghĩ kỹ, hắn nhớ ra vừa rồi hình như An Nhiễm đúng thật là đứng ở chỗ này, là bởi vì hắn xuất hiện, An Nhiễm cùng Chu Tầm nhìn hắn không vừa mắt liền rời đi.

Đó chính là…… Đánh bậy đánh bạ đoạt ánh sáng nhân vật chính?

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ mà thở dài, kinh nghiệm của kiếp trước không ngừng nhắc nhở hắn về kết cục đối nghịch cùng vai chính, nhất thời vừa mừng vừa lo, chỉ có thể cầu nguyện thế giới này xem xét bản thân cũng không phải cố ý, giáng trừng phạt lên người hắn.

……

Bên kia

Tổ đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại.

Điện thoại này là của một ngôi sao lưu lượng đang rất nổi tiếng Giản Trị gọi tới, Giản Trị mấy năm nay đứng trên vị trí có thể nói là "chạm tay liền bỏng", chỉ dựa vào một ít thế lực cùng tài nguyên của Giản gia, lại có thể đạt được vị thế như hiện nay, cũng được xem như tài năng.

Nguyên nhân Giản Trị gọi tới cũng rất đơn giản, chính là muốn nhắc nhở tổ tiết mục chiếu cố em trai mình một chút. Mới vài phút trước cùng An Nhiễm nói chuyện điện thoại, biết được Giản Tinh Tuế cư nhiên âm hồn bất tán mà bám theo đến tận đây, liền không yên tâm.

Tuy rằng An Nhiễm ở trong điện thoại nói Giản Tinh Tuế giống như chỉ là tới tham gia tuyển chọn, nhưng nghe thấy giọng nói hắn lộ vẻ căng thẳng, Giản Trị dám khẳng định sự việc không thể nào đơn giản như vậy. Đứa nhỏ An Nhiễm này chính là quá thiện lương, ngay cả việc nói xấu người khác cũng không dám, trên thực tế khẳng định sẽ bị Giản Tinh Tuế bắt nạt, nhưng hiện tại hắn đã là người Giản gia, bản thân không ngồi xem mặc kệ được.

Tổ tiết mục trả lời nói: “Ngài yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ để ý hơn nhiều hơn, điều kiện của An Nhiễm thiếu gia cũng là cực kỳ tốt, thông qua tuyển chọn khẳng định không thành vấn đề.”

“Ân.” Giản Trị nói: “Nghe mọi người nói vậy ta cũng yên tâm, nhưng là bản thân cũng phải chú ý mới được, đừng để mấy kẻ thật giả lẫn lộn trà trộn vào. Ta đại khái cũng đã nhìn qua danh sách của các ngươi, trong đó có một người ta cảm thấy không quá thích hợp……”

Mục đích của cuộc điện thoại đã quá rõ ràng, ý tứ đưa cho tổ tiết mục cũng không hề che dấu.

Cúp điện thoại, phó đạo diễn thở dài, nhân tiện đứng bên cạnh đạo diễn cũng thương lượng một chút, đạo diễn sau khi nghe xong cũng không phản ứng có gì: “Công ty giải trí Phượng Hoàng lần này cũng đưa tới không ít thực tập sinh, nể mặt mũi của hắn, tùy tiện đào thải một người cũng không có gì, nhớ kỹ tên hắn một chút, đừng có quên.”

Phó đạo diễn lúc này mới gật đầu đáp ứng.

Chỉ có thể cảm khái Giản Tinh Tuế quá mức xui xẻo, đắc tội với Giản gia, hỏng hết cả tiền đồ.

……

Bên kia — studio

“Được, tốt rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút.”

Tuyên bố một tiếng, mấy người đang ở trên bục quay chụp lúc này mới đi xuống, Phó Kim Tiêu mặc một bộ áo thời trang mùa hạ, ánh đèn chiếu xuống ngũ quan anh tuấn bức người, kết hợp với vẻ khiêm tốn hữu lễ, giống như vương tử chân chính cao quý mà ưu nhã.

Nhân viên công tác dọc theo đường đi đều nhiệt tình:

“Phó ca vất vả.”

“Phó ca muốn uống nước sao?”

“Phó ca hảo.”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu thăm hỏi, trên mặt là nụ cười nhân viên công tác, chọc cho không ít nhân viên công tác sau khi đối diện với gương mặt kia không tự giác mặt đỏ.

Thẳng đến trở lại phòng hóa trang, nam nhân mới lười biếng mà ngồi xuống, tươi cười rút đi, sợi dây tơ vàng trên mắt kính dần dần hạ xuống, hiện ra một mắt đạm mạc thâm trầm, hắn nhận nước mà trợ lý đưa qua, nhìn về phía người đại diện: “Có việc gì?”

Vương Mỹ Xán nói: “《 Tinh Quang 》 vừa mới đưa tới một chồng tư liệu của thực tập sinh tham gia vòng tuyển chọn, biết ngươi sẽ không đến, cho nên liền đưa danh sách tới cho ngươi xem qua, bảo chúng ta có thể chỉ định thêm vài danh nghạch.”

Phó Kim Tiêu không có hứng thú: “Ngươi xem rồi chọn hai cái là được.”

Vương Mỹ Xán liền biết là như thế này, nàng đem tư liệu đặt ở trên bàn, chính mình tùy tiện nhìn: “Vậy ưu tiên chọn người của công ty chúng ta đi.”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt ừ một tiếng.

Hắn thật sự không có hứng thú, đem ly nước để trên bàn, ánh mắt tùy tiện thoáng nhìn, vậy mà lại ở trên tư liệu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Vương Mỹ Xán đang muốn đem tư liệu lọc qua, thấy hắn nhìn chằm chằm, liền dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Kim Tiêu duỗi tay cầm lấy tờ giấy kia, ngón tay thon dài trắng nõn hơi niết trang giấy, ánh mắt dừng ở ảnh chụp của tiểu nam hài có sắc mặt thoạt nhìn rất quật cường. Ở bên cạnh, là một dòng chữ đen ngay ngắn thẳng tắp —— Giản Tinh Tuế.

Là tiểu hài tử liều mạng bảo vệ mình ở cửa hàng bánh gạo kia.

Lần trước lúc cầm băng keo cá nhân còn nói lần sau gặp mặt phải cảm ơn mình hẳn hoi.

Vương Mỹ Xán nghi hoặc mà nói: “Làm sao vậy, ngươi biết người nàysao?”

“Không quen biết.”

Phó Kim Tiêu đáp lời, ảnh đế đại nhân lại quét qua tóm tắt phía dưới, nhìn đến đoạn "thần tượng yêu thích" kia viết không có, vậy mà tác phẩm thích nhất lại chính là ca khúc lúc còn trẻ của bản thân, khóe miệng hắn gợi lên một mạt ý vị thâm trường.

Vương Mỹ Xán vừa muốn thở phào nhẹ nhõm: “Thế mà ta còn tưởng rằng các ngươi nhận thức đấy, rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi lăn lộn ở cái giới này, một đám biết được ngươi có thể là giám khảo đều hưng phấn đến phát điên, cũng có không ít muốn dùng ngươi cọ nhiệt, ngươi……”

Phó Kim Tiêu đem này bản tư liệu tới trước mặt Vương Mỹ Xán: “Chọn hắn.”

Vương Mỹ Xán sửng sốt: “Cái gì?”

“Thông báo một chút với bên kia” Phó Kim Tiêu thanh âm lười biếng, lại mang tư thái không thể từ chối: “Đây là danh ngạch ta đặc biệt chỉ định.”

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện