Phân Cửu Tất Hợp

Quy tắc ngầm


trước sau

Advertisement


Giang Tĩnh Bạch đi theo Bạch Vũ Đường đến văn phòng để lấy tài liệu, sự tình trên hot search đã gần như bị áp xuống, nhưng những bàn luận về Ngư Hi vẫn còn tiếp tục, không ít cư dân mạng đang suy đoán liệu có phải cô hết phim để diễn hay không mới nhận bộ truyền hình như vậy. Chuyện này nằm trong dự liệu của Bạch Vũ Đường, cô đã chuẩn bị phương án, chỉ là vụ việc trên hot search bất ngờ xảy ra, cô vội vàng lên tầng mà quên mang theo tài liệu.

Đang muốn tự mình mang lên, Giang Tĩnh Bạch lại nói sắp tan làm, tiện đường đi qua văn phòng của cô, Bạch Vũ Đường không ý kiến, và sau đó có tình cảnh lúng túng thế này.

Ngư Hi nhìn thấy người phía sau là Giang Tĩnh Bạch, mím môi, đứng lên nói: "Tôi đi thay quần áo."

Trên gương mặt Đào Ỷ Đồng vẫn là nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: "Tĩnh Bạch, sao cậu lại xuống đây?"

Bạch Vũ Đường hiện giờ đã biết rõ quan hệ giữa các cô, nghe được xưng hô này cũng chỉ cứng người vài giây, rất nhanh nói: "Giang tổng, đây là phương án, ngài xem qua một chút."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu, nhận lấy tài liệu.

Đào Ỷ Đồng đã đứng dậy hỏi: "Dạo này có phải bề bộn nhiều việc? Tối nay có muốn ăn một bữa cùng nhau không? Gọi Hi Hi cùng đi?"

Giang Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn tài liệu, giọng nói nhẹ bẫng: "Không cần, dạo này hơi bận, chờ một thời gian nữa rồi nói."

Đào Ỷ Đồng cười: "Quả thật là bận, cậu đã lâu không về nhà rồi."

Giang Tĩnh Bạch ừ một tiếng.

Bạch Vũ Đường đứng một bên nghe hai người nói chuyện, suýt nữa hộc máu ba thước, tốt xấu gì mình là người đại diện còn đang đứng ở đây, không kiêng kị nói chuyện như vậy, coi như mình không tồn tại sao?

Còn chưa kịp nghĩ tiếp, Ngư Hi đã đổi quần áo xong ra ngoài.

Đào Ỷ Đồng thuận thế nói: "Tôi đi thay đồ."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu rất nhẹ.

Chung Thần bước chậm vào phòng, trên tay còn cầm cốc, Ngư Hi thấy trên mặt cô đầy vẻ mất hứng, nhíu mày: "Sao thế?"


"Là ---" Chung Thần vừa định nói chuyện, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đứng một bên, bĩu môi: "Không có gì."

Bạch Vũ Đường nhìn các cô, mở miệng: "Hi Hi, không có việc gì em cứ về trước đi."

"Sáng mai quay phim, đừng quên thời gian."

"Chung Thần nhớ nhắc em ấy."

Ngư Hi gật đầu: "Em sẽ không quên."

Nói xong cầm túi xách: "Chị Bạch, em đi đây." Cuối cùng, cô nhịn xuống, lại mở miệng: "Giang tổng, gặp lại."

Giang Tĩnh Bạch mím môi: "Cùng đi đi."

"Mình cũng về nhà."

Ngư Hi liếc nhìn phòng thay đồ phía sau: "Giang tổng không đợi cô Đào sao?"

Vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch vẫn như cũ: "Không cần, mình và cậu ấy không tiện đường."

Ngư Hi gật đầu: "Có thể tiện đường với Giang tổng, tôi thật vinh hạnh."

Giang Tĩnh Bạch bị làm nghẹn họng, cúi đầu không lên tiếng.

Ba thân ảnh rời khỏi văn phòng.

Ngư Hi vừa mới tập luyện, lúc rửa mặt tiện tay tẩy trang, giờ phút này gương mặt xinh đẹp như hoa sen mới nở, da thịt trắng nõn tinh tế, hai gò má ửng đỏ sau vận động, giống như được đánh phấn, cực kỳ mê người.

Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch nghiêng qua nhìn ngắm cô rất nhiều lần, ngón tay cầm túi căng thẳng nắm chặt, lại không nói gì.

Thang máy xuống bãi đỗ xe dưới đất rất nhanh, Ngư Hi bước giày cao gót ra khỏi thang máy, Giang Tĩnh Bạch vẫn đi theo sau, Ngư Hi nghiêng đầu cười: "Giang tổng, không phải muốn tiện đường đi cùng đến tận cửa nhà chứ?"

Cô nhìn Giang Tĩnh Bạch, mặc dù chỉ là nói đùa, đáy mắt cũng không xuất hiện ý cười, vẻ mặt hờ hững, Giang Tĩnh Bạch nhìn đôi mắt sáng kia chỉ thấy thân mình từ đầu xuống chân đều lạnh buốt, cô rũ mắt: "Xe mình ở phía trước."

Ngư Hi nhìn theo ánh mắt của cô, gật đầu: "Vậy Giang tổng, gặp sau."

Giang Tĩnh Bạch còn chưa kịp nói gì, đã nghe tiếng giày cao gót bước đi càng lúc càng xa, cô ngước mắt, bóng lưng mảnh mai của Ngư Hi ẩn vào hầm xe hơi tối, không đến một lúc liền có tiếng đóng cửa xe, cô mím thẳng môi, đi về phía xe của mình.

Về đến nhà đã là chuyện của nửa tiếng sau, Ngư Hi lo lắng lúc về lại đụng phải Giang Tĩnh Bạch, cố gắng bảo tài xế lái xung quanh hai vòng, cũng may lúc trở lại thuận lợi, không gặp phải người không muốn gặp lại.

Chung Thần thấy cô như vậy, vò đầu, đề nghị: "Hi Hi, hay chúng ta lại chuyển nhà?"

Ngư Hi nghĩ ngợi vài giây: "Được rồi, chị Bạch bây giờ rất bận, đừng khiến chị ấy phân tâm."

Chuyện công khai xu hướng tính dục trên chương trình đã khiến Bạch Vũ Đường đủ bận rộn, Ngư Hi hiểu, lần này mình đúng là quá tùy hứng, không bàn bạc cùng Bạch Vũ Đường trước đã tự tiện làm quyết định, còn liên lụy đến chị ấy.

Mấy năm nay, chị ấy đã cẩn thận chăm sóc mình, nâng đỡ mình, một đường đưa mình đến vị trí bây giờ đã không dễ dàng gì, là Tam Liệu Thị Hậu trẻ nhất trong vòng, chỉ danh hiệu này đã đủ để chị ấy hãnh diện, trở thành người có tiếng trong giới.

Phía trước là tiền đồ tươi sáng vô hạn, lại chỉ vì một cú điện thoại của mình mà tất cả đều hóa thành hư không, thậm chí có thể phải làm lại từ đầu.

Cũng vì cô, Bạch Vũ Đường không thể không tăng ca suốt đêm cố gắng xoay chuyển tình thế, không thể không giúp cô chùi mông, giúp cô xử lý mọi cục diện rối bời, dù vậy, cô vẫn có khả năng không có phim mới để quay, không có thông cáo mới, còn gặp phải nguy cơ bị phong sát.

Mà Bạch Vũ Đường cũng vì vậy mà bị liên lụy, bị kéo xuống từ vị trí trên cao, hiện giờ không ai hỏi thăm.

Trước kia ở công ty, ai nhìn thấy Bạch Vũ Đường cũng đều chị Bạch này chị Bạch nọ, tài nguyên nào tốt đều trôi về nơi này, tổ chương trình cũng phải nhờ quan hệ để gặp chị Bạch, hiện giờ phong thủy luân chuyển, họ đã muốn bám người khác rồi.

Bạch Vũ Đường chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này trước mặt cô, nhưng Ngư Hi không ngốc, lợi và hại trong đó cô đều hiểu, càng là như vậy, cô lại càng hối hận khiến cho Bạch Vũ Đường phải phí tâm tư.


Vậy nên khoảng thời gian này cô thà rằng ở nhà nghẹn muốn chết, cũng nghe lời không ra ngoài, không lên mạng, không đăng Weibo.

Chung Thần thấy không khuyên được cô, cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành gật đầu: "Được rồi, à, chị Bạch bảo em hỏi chị, trong lúc quay phim có muốn ở khách sạn cùng đoàn phim không?"

Ngư Hi ngồi trên sô pha suy nghĩ một lát, bình thường nội cảnh đều tiến hành ở phim trường trong thành phố, nhà cũ của cô cũng ở gần đó, nên rất ít ở khách sạn cùng đoàn phim, nhưng bộ phim này có cảnh quay bên ngoài, cô hỏi: "Đã quyết định ngoại cảnh rồi sao?"

Chung Thần gật đầu, lấy điện thoại: "Đã quyết định rồi."

"Trợ lý của đạo diễn Triệu vừa nhắn em lúc chiều."

Ngư Hi nghiêng đầu: "Ở đâu?"

Chung Thần đưa điện thoại cho cô: "Trường cao trung Trường Đức."

Nói xong thì thầm: "Nghe quen quen."

"Hi Hi, trường cao trung trước đây của chị tên là gì nhỉ?"

Ngư Hi mím môi, nhìn thông báo ghi hình trên điện thoại của cô ấy, đọc đến dòng ngoại cảnh viết Trường cao trung Trường Đức liền nhíu mày, vẻ mặt không vui: "Không phải nói lấy cảnh ở trường Quy Ninh sao?"

Chung Thần nhún vai: "Không thỏa thuận được, đạo diễn Triệu tạm thời đổi bối cảnh."

Ngư Hi trầm mặc, trả lại điện thoại cho cô: "Chị đi tắm đây."

"Bao giờ em về nhớ đóng cửa."

Chung Thần nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của cô, gật đầu: "Vâng."

"Vậy tối nay chị ngủ sớm một chút."

Ngư Hi quay đầu: "Nói nhiều."

Đáy mắt Chung Thần còn lo lắng, vẫn là dọn đồ chạy lấy người.

Ngư Hi tắm xong, bên ngoài khoác áo ngủ mỏng manh dán vào thân mình, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, dáng người yểu điệu không bị che giấu hoàn toàn, càng thêm chất phong tình ngày thường không thấy.

Ngư Hi trong mắt Giang Tĩnh Bạch chính là như vậy.

Tóc dài hơi xoăn màu nâu nhạt rối tung sau lưng, phủ lấy áo ngủ hơi mỏng, ly chân dài lắc lư trên tay, một nửa bên trong là rượu đỏ, năm ngón tay nhỏ nhắn cầm ly, khớp xương rõ ràng, ngón tay cuối cùng sơn màu hồng nhạt, được đèn thủy tinh trên ban công chiếu vào sáng bóng.

Gió mát thổi nhẹ tới, khiến áo ngủ dán sát vào thân thể, phô bày dáng người lả lướt, có thể nhìn không sót chút nào.

Ngư Hi cúi đầu trầm tư, nhìn chằm chằm ly rượu đỏ trong tay mình.

Đã lâu không được nghe người khác nhắc đến Trường Đức, mỗi lần cô lên chương trình đều nhắc tới đại học nhiều nhất, hiếm khi nhắc đến cao trung, có nói cũng sẽ chuyển sang đề tài khác.

Đúng vậy, từ đáy lòng, cô không thích nghe đến cái tên Trường Đức.

Bởi khi nhắc tới nơi đó, sẽ làm cô nhớ lại một ít chuyện không hay, cũng nhớ đến người vừa trở về kia.

Ngư Hi thở dài, quay đầu nhìn bên cạnh, Giang Tĩnh Bạch dựa lên vách tường, nghe tiếng thở dài yếu ớt, trái tim như bị đâm vào, cơn đau từ ngực lan đến tận xương sống, đau đến mức khiến đôi tay nắm chặt.

Không đến vài giây, bên kia truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Giọng nói hơi thấp của Ngư Hi vang lên.

"Ra ngoài?"

Hàn Nghi Tư vừa ra khỏi phòng nghiên cứu đã nghe thấy đồng nghiệp thảo luận về Ngư Hi, mắt phải nháy như có dự cảm không tốt, quả nhiên nhìn thấy mấy tấm ảnh trên Weibo, cô suýt nữa tức muốn chết.


"Có phải cậu quay lại với cậu ta rồi không?"

Ngư Hi trợn trắng mắt: "Không phải."

Hàn Nghi Tư không tin: "Thật không?"

Ngư Hi gật đầu: "Thật."

Hàn Nghi Tư ngẫm nghĩ: "Thế chuyện trên Weibo là sao?"

Ngư Hi giải thích: "Hiểu lầm."

"Truyền thông nói lung tung."

Hàn Nghi Tư lại bắt đầu thuyết giáo: "Tôi đã nói với cậu rồi, lần này cậu mà lại rơi vào, tôi sẽ không kéo cậu ra nữa!"

Ngư Hi cười nhạt: "Yên tâm đi, sẽ không."

Từ khi cây gai kia được rút ra, chấp niệm của cô dường như cũng giảm đi rất nhiều, Hàn Nghi Tư nghe giọng nói thoải mái của cô, thở ra: "Vậy là tốt rồi."

"Chờ đã, cậu xác định Giang Tĩnh Bạch sẽ không dùng quy tắc ngầm với cậu chứ? Tôi thấy không ổn khi cậu ta trở về lúc này."

Ngư Hi cười phốc một tiếng: "Quy tắc ngầm?"

"Cô Hàn, có phải cô xem phim truyền hình hơi nhiều rồi không?"

"Muốn quy tắc ngầm, cũng là tôi quy tắc ngầm người khác!"

Hàn Nghi Tư thấy cô còn đùa giỡn được liền yên tâm, cuối cùng nói: "Được rồi, không có việc gì là được, cúp đây."

Ngư Hi hắng giọng: "Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Ngư Hi uống một hơi cạn sạch rượu vang, xoay người vào phòng, đóng cửa ban công lại, Giang Tĩnh Bạch nghe tiếng động bên cạnh, mới từ bức tường đi ra, quay đầu, đèn phòng khách nhà Ngư Hi đã tắt.

Cô cũng về phòng của mình, đồng hồ bên cạnh đã điểm mười giờ, cô trở mình, không hề muốn ngủ.

Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch lấy di động, mở trình duyệt, tìm kiếm quy tắc ngầm.

Lập tức xuất hiện một đống thông tin, cô nhìn một lúc, đánh thêm mấy chữ trước quy tắc ngầm.

Làm thế nào để có thể chủ động bị quy tắc ngầm.

Trình duyệt lập tức chuyển giao diện, hiện ra đáp án thứ nhất.

--- Tắm và ngủ.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện