[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Ta thích ngươi quá đi


trước sau

Edit + beta: Iris

Ô Nhược híp mắt.

Thị Chủ!?

Cách ăn mặc và thân hình của người kia đều giống trước kia, chắc chắn là Thị Chủ.

Nhưng, vì sao ông ấy lại đến Tử Linh quốc?

Ô Nhược mơ hồ.

Hình như Thị Chủ đang theo dõi ai đó, cứ nhìn chằm chằm về phía trước và lẩn tránh trong đám đông, vẻ mặt cẩn trọng, cậu không nhịn được bước theo sau.

Trên đường có quá nhiều người, cậu cũng không rõ Thị Chủ đang theo dõi ai.

"Công tử, Thái Tử nói ngài không thể cách thương phủ quá xa." Thị vệ đột nhiên nói.

Ô Nhược quay đầu nhìn thị vệ một cái, rồi nhìn lại chỗ lúc nãy, Thị Chủ đã biến mất.

Cậu vội đuổi theo vài bước, nhảy lên nhìn xung quanh, cả con đường toàn là đầu người, căn bản không nhận ra được ai với ai, cậu cũng không đuổi theo vì sợ Hắc Tuyển Dực lo lắng, huống chi Thị Chủ muốn theo dõi ai cũng không liên quan gì đến cậu.


Ô Nhược đi dạo một vòng gần thương phủ, mua vài món đồ chơi và ăn vặt cho con trai, rồi trở lại thương phủ tìm Hắc Tuyển Dực.

Đúng lúc Hắc Tuyển Dực cũng vừa làm xong việc đi ra, thấy thị vệ đi sau Ô Nhược ôm một đống đồ chơi, nhướng mày hỏi: "Dạo xong rồi? Còn muốn đi đâu nữa không?"

"Không, ngươi bận cả ngày cũng mệt rồi, nếu sau này rảnh thì đi tiếp."

"Được, chúng ta về thôi."

Trên đường về nha môn, Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược thong thả đi dạo, tiến vào Truyền Tống Trận trở lại hoàng cung, tách khỏi đám quan viên, y lấy hai tờ giấy ra quơ quơ trước mặt Ô Nhược.

Ô Nhược ngẩn người, xốc mặt nạ lên, nhận lấy tờ giấy, đây đúng là tờ chứng thông hành buôn bán, tờ khác là "khế nhà", cậu kinh ngạc: "Đây là chứng thư mua nhà ở biên thành?"

"Đúng vậy."


Ô Nhược vừa vui mừng ôm Hắc Tuyển Dực, vừa nhìn địa chỉ trên giấy: "Mới đây mà ngươi đã làm xong rồi? Nhanh thật nha. Nhất hào phố ở trong thành, vừa nghe là đã biết vị trí phong thủy, Tuyển Dực, cảm ơn ngươi."

Cậu nhón chân lên, hôn lên môi Hắc Tuyển Dực một cái.

Thị vệ đi đằng sau ngửa đầu nhìn đèn, làm bộ không thấy hai người thân mật.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu vui như vậy, khóe miệng cũng hơi lộ ra ý cười, kiên nhẫn nghe cậu nói ra kế hoạch.

"Ta chuẩn bị mở hiệu thuốc ở đây, bán phù lục, cổ trùng, chỉ cần là đồ mà âm dương sư và Vu sư dùng, ta đều sẽ luyện chế để đem bán, đúng rồi, Tức Hoa sư phụ có cho ta một quyển phù lục, nên ta cũng có thể vẽ ra phù lục của tế sư rồi đem đi bán..." Ô Nhược nói nói, rồi nhíu mày: "Thất sách thất sách, ta nên mua cửa hàng lớn chút mới phải, nếu không sẽ không bày được nhiều đồ."


Hắc Tuyển Dực nói: "Nhất hào phố không phải là mặt tiền cửa hàng nhỏ."

Ô Nhược vừa thấy, nhanh chóng cầm khế nhà đọc kỹ lại, thế mà là một gian cửa hàng lớn.

Cậu kích động câu cổ Hắc Tuyển Dực xuống, hôn mạnh một cái lên miệng y: "Tuyển Dực, ta thích ngươi quá đi."

Hắc Tuyển Dực giật mình, đây là lần đầu tiên y nghe Ô Nhược nói thích mình, tuy tình cảm giữa hai người không cần nói cũng biết, chỉ cần mỗi lời nói cử động và ánh mắt cũng có thể biết được tình cảm dành cho nhau. Nhưng khi nghe chính miệng người kia nói thì y vẫn không nén được vui mừng, không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Đôi môi xinh đẹp của cậu gần như chạm vào tai y, y ôm chặt Ô Nhược, cúi xuống hôn cậu, hôn đến khi cậu mềm nhũn người, nằm trong lòng y mới chịu buông người ra.
Hắc Tuyển Dực khàn giọng nói: "Nói lại lần nữa đi."

Ô Nhược thở hổn hển hỏi: "Nói gì cơ?"

"Lời vừa rồi."

"Lời vừa rồi?" Ô Nhược nhớ lại lúc nãy mình nói gì, lập tức mặt nóng lên: "Ta quên mất hồi nãy nói gì rồi."

Thật ra là cậu ngại lập lại lần nữa.

Hắc Tuyển Dực khẽ cắn môi cậu: "Hửm? Quên thật chứ?"

Ô Nhược thẹn thùng đẩy đẩy ngực y: "Có người nhìn."

Hắc Tuyển Dực nghiêng đầu nhìn thị vệ.

Bọn thị vệ thức thời xoay người chạy đi.

Hắc Tuyển Dực áp cậu lên bức tường ở cung: "Bây giờ không còn ai rồi, ngươi nói đi."

"Lát nữa sẽ có người đi ngang qua, về rồi lại nói."

Hắc Tuyển Dực lập tức bế cậu lên, dùng khinh công bay về Hành Tinh Cung.

Vừa đáp đất, Ô Nhược liền như khỉ con đẩy y ra, chạy một mạch đến viện hạ nhân.

Hắc Tuyển Dực: "..."

Y bị lừa rồi.
Nhưng không sao, tương lai còn dài.

Ô Nhược chạy đến phòng Lão Hắc ở, gõ cửa phòng: "Lão Hắc, Lão Hắc, ngươi ngủ chưa?"

Lão Hắc nghe thấy giọng của Ô Nhược, nhanh chóng chạy ra mở cửa: "Gia, ta chưa ngủ, ngài tìm ta có việc gì sao?"

Ô Nhược giơ tờ giấy khế nhà và giấy thông hành: "Ta chuẩn bị mở một cửa hàng, lúc đó cho ngươi làm chưởng quầy quản lý."

"Thật không?" Lão Hắc vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, cuối cùng ta cũng có việc làm rồi."

Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, lúc không ngủ thì tâm sự với thái giám cung nữ, cả người hắn sắp mốc meo hết rồi.

Ô Nhược chọc hắn: "Có ăn có mặc có người hầu hạ không sướng hả?"

Lão Hắc vẻ mặt đau khổ: "Gia, con người của ta trời sinh mệnh lao lực, đột nhiên rảnh rỗi lại ngứa ngáy chân tay."

Ô Nhược mỉm cười giao khế nhà cho hắn: "Được rồi, sáng mai ngươi đến biên thành, đầu tiên hỏi thăm người biên thành thường bán đan dược gì, hoặc là đan dược nào bán chạy, mấy đan dược đó có gì đặc biệt, rồi nhìn xem có nhiều người bán đồ cho tế sư, âm dương sư với vu sư hay không..."
Cậu nghĩ chút rồi nói: "Trước mắt cứ vậy đi, hỏi thăm xong thì tìm người quét tước cửa hàng."

"Được." Lão Hắc cẩn thận nhận đồ.

Ô Nhược giao lệnh bài xuất nhập cung cho hắn: "Biên thành hơi hỗn loạn, lúc đi nhớ mang theo hai thị vệ."

Lão Hắc nhận lệnh bài: "Không cần, ta đã quen làm việc một mình, dẫn theo hai thị vệ dễ gây chú ý quá, nếu ta kẹt quá sẽ lấy lệnh bài trong cung tìm nha sai, bọn họ chắc chắn sẽ nể mặt lệnh bài mà giúp ta."

"Rất linh trí, đại hồng nhân bên người Thái Tử Phi, sau này phải dựa vào ngươi trông coi cửa hàng rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta cũng về đây." Ô Nhược mỉm cười đứng lên trở về phòng, Hắc Tuyển Dực đã tắm xong, hiện đang nằm trên giường, cậu cũng đi tắm rồi lên giường nằm, hôn nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cái, ngay sau đó liền bị Hắc Tuyển Dực ôm vào lòng.
"Ngươi chưa ngủ hả?"

"Đang đợi ngươi trở về." Hắc Tuyển Dực mở mắt: "Mới đi tìm Lão Hắc?"

"Ừm, cho hắn làm chưởng quầy trông coi cửa hàng, ngươi có thể đưa lệnh bài cho Lão Hắc không, để nha sai biên thành biết hắn là người của ngươi?"

"Người của thương phủ và nha môn đều biết nhất hào phố là ta mua, bọn họ sẽ bảo vệ nơi đó."

"Vậy thì ổn rồi." Ô Nhược hôn khóe môi y, nằm xuống giường, sau đó lại nhỏng dậy: "Đúng rồi, lúc nãy ta thấy Thị Chủ."

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Ngươi chắc chứ?"

"Ừm, tám phần là hắn, lúc ấy trông hắn như đang theo dõi ai đó, ta định đuổi theo nhìn thử thì thị vệ ngăn lại, nhìn lại thì đã không thấy hắn đâu."

Hắc Tuyển Dực nói: "Chợ đen có xây thông đạo đến bốn tộc cũng đồng nghĩa với việc liên thông với các quốc gia ở Nhân tộc, Thị Chủ muốn đến Tử Linh quốc dễ như trở bàn tay, chỉ cần đi vào thông đạo ở chợ đen là đến được các quốc gia xung quanh Tử Linh quốc ngay."
"Thảo nào chợ đen có nhiều đồ đều không có ở Thiên Hành quốc." Ô Nhược tò mò hỏi: "Nhưng vì sao phải là thành trấn xung quanh Tử Linh quốc? Chợ đen không thể trực tiếp đến Tử Linh quốc sao?"

"Tử Linh tộc không có thông đạo đến chợ đen, cho dù có thông đạo cũng vô dụng, người Tử Linh tộc không thể rời khỏi Tử Linh quốc để đến chợ đen."

"Ra là vậy, đúng rồi, mỗi tầng ở Tử Linh quốc hoặc là mỗi thành thị đều có kết giới hả?"

"Ừm, là do Cựu tộc dựng nên, phòng ngừa chúng ta biết được hành tung của bọn họ."

"Hèn gì ta và Giác Giác ở cùng tầng lại không cảm ứng được tồn tại của khế ước." Ô Nhược hôn lên mặt y: "Mau ngủ đi, sáng mai ngươi còn phải lâm triều."

"Được."

Sáng sớm hôm sau, Ô Nhược ăn sáng cùng Hắc Tuyển Dực xong liền đến Thái Y Viện, thảo luận chuyện mua đan dược phối phương với các y sư, chỉ cần là đan dược cậu chưa từng thấy hoặc phối phương chưa từng nghe qua đều muốn thử luyện chế.
Y sư Đô Tuyền quốc nghe nói cậu muốn mua phối phương, liền nhớ tới một việc, nói: "Lão phu nghe nói y hoàng ở Thiên Thánh quốc đều sở hữu phối phương đan dược của từng quốc gia."

Mọi người nghe xong đều dừng việc trong tay, tò mò kinh ngạc nói: "Thật không? Không có khả năng? Hắn tìm đâu ra nhiều phối phương như thế?"

Đô Tuyền quốc lắc đầu: "Thật hay giả thì lão nhân cũng không biết, quốc gia chúng ta vừa hay nối liền với quốc gia đó nên nghe rất nhiều lời đồn, còn về chuyện phối phương thì lão phu nghe sư phụ nói."

Ô Nhược hỏi: "Y hoàng? Ngươi nói y hoàng tức là sao? Bọn họ là y sư của Đế Quân nên mới được gọi là y hoàng hả?"

"Cũng không phải, là y sư có y thuật cực kỳ cao siêu, được mọi người phong làm y hoàng, hơn nữa ta nghe nói y sư ở quốc gia đó có phân chia cấp bậc, thấp nhất chính là y giả bình thường, cao nhất là y hoàng, ngay cả đan dược cũng phân cấp bậc."
Y sư Môn Lâm quốc nói: "Y sư ở quốc gia chúng ta cũng có phân biệt là y sư bình thường và y sư danh y, đan dược cũng có loại bình thường và cao cấp hoặc đỉnh cấp."

Y sư các quốc gia khác cũng ồn ào tỏ vẻ quốc gia bọn họ cũng thế.

Y sư Đô Tuyền quốc xua tay: "Không giống đâu, không giống đâu, chúng ta là dựa theo kinh nghiệm tích lũy và danh khí mới thành danh y, còn bọn họ thì mỗi năm tổ chức tỷ thí y sư, thông qua chẩn trị mấy ca bệnh khó và luyện đan để chia cấp bậc, cũng như mấy khoa cử của chúng ta ấy. Với lại đan dược của bọn họ cũng không phân chia như chúng chúng là cấp thấp, cấp trung, cao cấp và cực phẩm, mà là chia thành cửu đẳng, đan dược cực phẩm trong mắt chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là đan dược cấp thấp trong mắt bọn họ."

Mọi người kinh ngạc: "Lợi hại như vậy?"
"Thế đan dược cửu cấp lợi hại cỡ nào a?"

Đô Tuyền quốc lắc đầu: "Lão phu chưa từng thấy đan dược cửu cấp, chỉ nghe người ta nói đan dược cửu cấp sẽ tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, tựa như đan dược do tiên nhân luyện chế, dược khí thơm nồng, ăn một viên có thể khởi tử hồi sinh, tuy nói vậy có hơi khoa trương, nhưng nó tỏa ra bạch quang hẳn là thật, sư phụ của lão phu có nói hắn từng thấy loại đan dược đó rồi."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Bàn phím của mình giờ thành spotlight của Hắc Tuyển Đường rồi, bấm Hắc Tuyển Dực mà nó toàn hiện lên gợi ý chữ "Đường", nếu có chỗ nào sai tên nhớ báo mình nha.

Đăng: 13/4/2022


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện