[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

+ 222. Kiếp trước kiếp trước


trước sau

CHƯƠNG 220. KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (6)

Edit + beta: Iris

*Theo bình thường thì phần này nối tiếp cái phần "kiếp trước kiếp này 1 2 3 4 5", phần này là 6 7 8, nhưng không hiểu sao tác giả lại ghi thành "kiếp trước kiếp trước 6 7 8"

Ô Nhược vội hỏi: "Đứa thứ hai hẳn là có thừa kế năng lực của Bí Ẩn tộc đi?"

Hắc Tuyển Dực khẽ lắc đầu: "Đứa nhỏ này chẳng những không kế thừa năng lực của Bí Ẩn tộc, mà ngay cả linh lực cũng không có."

"Sao lại vậy? Chẳng lẽ là tại thánh nữ sinh con với người tộc khác nên mới sinh ra đứa sau không bằng đứa trước?"

"Lúc đầu chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó lại thấy không có khả năng, nếu thật sự là đứa sau không bằng đứa trước, thì đứa con thứ ba của nàng không thể nào có linh lực được, nên chúng ta cảm thấy đứa thứ hai chắc chắn có vấn đề nên vẫn luôn âm thầm quan sát."


"Sau khi quan sát, các ngươi thật sự phát hiện có vấn đề?"

"Ừ, quả thật có vấn đề."

"Nói vậy tức là đứa nhỏ này kế thừa năng lực của Bí Ẩn tộc?"

"Đúng vậy."

"Vậy đứa thứ ba thì sao? Có kế thừa không?"

"Không có."

Ô Nhược nhướng mày: "Đã qua hai mươi năm rồi, đứa thứ hai cũng đã trưởng thành, hoàng thất các ngươi lại không phái ai đi tiếp xúc với đứa thứ hai, lỡ như nàng cũng thích người khác thì sao đây? Chẳng lẽ phải đợi luôn con của hắn nữa hả? Đúng rồi, hoàng thất các ngươi định cho ai đi tiếp xúc với đứa thứ hai?"

Hắc Tuyển Dực không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi không cảm thấy chúng ta mang theo mục đích đi tiếp cận đứa thứ hai thì không được tốt lắm sao?"

Ô Nhược suy nghĩ rồi nói: "Quả thật không tốt lắm, nhưng các ngươi là để nàng thích người Tử Linh quốc, chứ không có bức bách cưỡng ép nàng gả cho người Tử Linh quốc, người của các ngươi đi tiếp xúc với nàng cũng chỉ coi như là bồi dưỡng tình cảm, nếu thật sự không cách nào làm nàng thích các ngươi hoặc là nàng thích người khác liền buông tay ngay, đứa nhỏ đó cũng không bị tổn thất gì, tất nhiên nếu hai người thích nhau thì càng tốt, sau khi nàng thích người của các ngươi thì Tử Linh quốc có hy vọng giải được lời nguyền rồi. Nhưng trước khi tiếp xúc, người của các ngươi tốt nhất là nên thích đứa thứ hai trước, nếu không thì thật có lỗi với người ta."


Hắc Tuyển Dực nhìn cậu không nói gì.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Ô Nhược bị nhìn đến mất tự nhiên, sau đó híp mắt lại, tức giận nói: "Chẳng lẽ hoàng thất các ngươi tính phái ngươi đi tiếp xúc đứa nhỏ kia?"

Hắc Tuyển Dực bỗng nắm chặt tay cậu, vẫn không nói gì.

Ô Nhược ngẫm lại thì thấy không đúng: "Nhưng ngươi đã có người thích, không có khả năng lại để ngươi đi tiếp xúc với đứa thứ hai mới đúng."

Hắc Tuyển Dực thở dài bất đắc dĩ, ôm người vào lòng.

Ô Nhược đẩy đẩy y ra: "Nè, ngươi nói được nửa trước, sao không nói luôn nửa sau đi, cuối cùng sau đó thế nào? Rốt cuộc các ngươi có phái người đi tiếp xúc với đứa thứ hai không?"

Hắc Tuyển Dực ôm chặt cậu, không nói lời nào.

Đản Đản ngẩng đầu nhìn hai người ôm nhau, chán ngắt ngáp một cái, bé nghe không hiểu gì hết, liền dựa vào ngực Ô Nhược rồi đi ngủ.


Ô Nhược cảm thấy y có chút kỳ lạ, không khỏi nhớ lại câu chuyện vừa rồi. Phát hiện chuyện của thánh nữ có chút tương tự với mẹ cậu, cùng bị đuổi ra khỏi tộc, cùng sinh ba đứa con, hơn nữa Tử Linh quốc đang nóng lòng muốn giải lời nguyền, hẳn đã sớm phái người đi tiếp xúc với đứa thứ hai, thậm chí có khi còn kết quả luôn rồi.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, rất nhanh liền hiểu ra mọi chuyện, đột nhiên đẩy Hắc Tuyển Dực ra, hai mắt đỏ lên, giận dữ hỏi: "Ta chính là đứa bé thứ hai kia đúng không?"

Hắc Tuyển Dực nhìn cậu nổi nóng thì mím chặt môi, gật đầu một cách khó khăn.

Ô Nhược tức khắc có cảm giác bị lừa gạt tình cảm: "Ngươi..."

Thảo nào một người hoàn mỹ như thế lại đi cưới một đại mập mạp như cậu, thì ra đã có âm mưu từ lâu, nghi hoặc ban đầu nay đã được giải đáp.
Chắc chắn là mẹ cậu biết mấy chuyện này nên sau khi đến Tử Linh quốc thì không thích Hắc Tuyển Dực nữa.

Đản Đản bị tiếng rống giận làm cho mơ mơ màng màng, dụi mắt nói: "Cha sao vậy?"

Ô Nhược lo bé con sợ hãi, vội nén lửa giận lại, vỗ vỗ lưng bé, dỗ: "Không sao không sao, con ngủ tiếp đi."

Mí mắt Đản Đản cứ sụp xuống mãi, bé chịu không nổi nên đi ngủ tiếp.

Ô Nhược lãnh lệ nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực, tức giận thấp giọng nói: "Ngươi cút ra ngoài."

"Tiểu Nhược..." Hắc Tuyển Dực muốn nắm tay cậu, nhưng lại bị cậu tránh đi.

"Có phải ngươi thật sự muốn ta đánh ngươi văng ra ngoài?"

Hắc Tuyển Dực hơi cúi đầu, bộ dạng mặc cậu đánh mặc cậu đá: "Nếu có thế làm ngươi hết giận, vậy ngươi cứ đánh ta đi."

Ô Nhược cười lạnh: "Đánh ngươi có vài cái mà muốn ta hết giận, có phải quá dễ dãi cho ngươi rồi không, rốt cuộc ngươi có đi hay không? Ngươi không đi, ta đi."
Hắc Tuyển Dực vội giữ cậu lại: "Ta đi."

Y sợ Ô Nhược đi rồi sẽ không bao giờ trở về đây nữa.

Hắc Tuyển Dực mang giày vào, đi tới cửa rồi nói: "Tiểu Nhược, tuy rằng ta có mục đích nên mới tiếp cận ngươi, nhưng ta thật sự rất ngươi, nếu ta không thích ngươi thì không ai có thể ép ta cưới ngươi được."

Ô Nhược không nhìn y.

Hắc Tuyển Dực mở cửa rời đi.

Hắc Tín thấy Hắc Tuyển Dực đi ra thì nhanh chóng hỏi: "Chủ tử, phu nhân có tha thứ cho ngài không?"

Hắc Tuyển Dực khàn giọng nói: "Ta kể chuyện bị nguyền rủa cho hắn nghe rồi."

Hắc Tín sửng sốt, thở dài: "Nói rồi cũng tốt, chứ nếu cứ gạt hắn mãi cũng không tốt cho cả hai, bây giờ phu nhân chắc chắn đang rất tức giận, nhưng cũng không thể trách hắn, dù sao chúng ta cũng mang theo mục đích đi tiếp cận hắn, không biết khi nào phu nhân mới chịu tha thứ cho chủ tử đây."
Hắc Càn nhíu chặt mày: "Phu nhân sẽ tha thứ cho chủ tử sao?"

"Sẽ tha thứ thôi." Hắc Tín cực kỳ chắc chắn: "Chỉ cần phu nhân thích chủ tử, chắc chắn sẽ tha thứ cho chủ tử, tuy rằng chúng ta tiếp cận phu nhân là có mục đích, nhưng chủ tử thật lòng thích phu nhân, mà chúng ta cũng có nỗi khổ riêng, chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi, sau khi phu nhân nghĩ thông suốt, chắc chắn sẽ thông cảm cho chúng
ta."

Hắc Càn hỏi: "Chủ tử, bây giờ chúng ta đi về hả?"

"Không về?" Hắc Tuyển Dực nhìn cánh cửa: "Ta muốn ở đây, chờ đến khi Tiểu Nhược tha thứ cho ta mới thôi."

Trong phòng, Ô Nhược tức đến phát run, vì không muốn đánh thức con trai nên chỉ dám thăm hỏi mười tám đời tổ tông Tử Linh quốc. Cuối cùng tự cười giễu một tiếng.

Lúc nãy, khi cậu chưa biết đứa con thứ hai của thánh nữ là ai, còn sốt ruột thay cho người Tử Linh quốc, hy vọng Tử Linh quốc có thể nhanh chóng giải lời nguyền, bất kể có thành công hay không thì đứa con thứ hai đó cũng không có tổn thất gì. Tuy nhiên, khi biết được đứa thứ hai đó là chính cậu, thì cậu lại không có cách nào bình tĩnh đối mặt được, phẫn nộ, khiếp sợ, khổ sở gì đó ùn ùn kéo tới, cậu sợ tình cảm của Hắc Tuyển Dực đối với cậu đều là giả.
"Con người quả nhiên đều ích kỷ."

Ô Nhược tâm trạng khó chịu.

Dưới tình huống đó, cậu lẽ ra không thể nào ngủ được, nhưng không hiểu sao mí mắt càng lúc càng nặng, trước mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh lại sáng lên lần nữa, sau đó Hắc Tuyển Dực xuất hiện trước mặt cậu.

Ô Nhược ngẩn người, cả giận nói: "Không phải ta kêu ngươi đi đi sao? Vì sao bây giờ còn tới đây?"

Hắc Tuyển Dực như không nghe thấy lời cậu nói, cúi đầu bình tĩnh đứng đó, quanh thân tràn ngập hơi thở bi thương và thống khổ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể y run run như đang khóc.

"..." Tâm Ô Nhược thắt chặt lại, đau đến khó chịu, tức khắc lửa giận biến mất hơn phân nửa: "Ngươi đừng tưởng ngươi giả bộ..."

Đột nhiên có người kêu lên: "Hắc Tuyển Dực..."

Ô Nhược nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhìn qua, một người ăn mặc như Thị Chủ đi tới.
Cậu khó tin mở to mắt: "Thị Chủ!? Sao ngài lại ở đây?"

Ô Nhược nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện nơi này thế mà lại là hậu viện Hắc phủ ở Thiên Hành quốc.

Sao lại như vậy?

Cậu đang nằm mơ sao?

Thị Chủ nói: "Đã thành công đứa hắn quay về quá khứ..."

"Quay về quá khứ..." Giọng Hắc Tuyển Dực vô cùng khó nghe, như thể đã nhiều năm rồi chưa từng nói chuyện vậy: "Sau khi hắn quay về quá khứ, rất nhanh sẽ ở bên ta kia..."

Còn y thì sao?

Y không còn Ô Nhược nữa rồi thì làm sao đây?

"Hy vọng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa." Thị Chủ thở dài một hơi, trong hơi thở mang theo bi thương khổ sở không nói thành lời.

Hắn cúi đầu đi qua người Hắc Tuyển Dực, trở về sân mà hắn ở.

"Chủ tử." Hắc Càn bước ra từ bóng tối, nhìn Hắc Tuyển Dực muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ phun ra bốn chữ: "Cố nén bi thương."
Bốn chữ này như châm ngòi lửa giận của Hắc Tuyển Dực, y bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm khiến Ô Nhược sợ đến mức lui một bước về sau.

Ngay sau đó, thân thể Hắc Tuyển Dực ngưng tụ ra rất nhiều hắc khí.

Hắc Càn cả kinh, vội nói: "Chủ tử, ngài muốn làm gì?"

Hắc Tuyển Dực không trả lời hắn, cắn ngón tay phải, nhanh chóng vẽ ra một phù văn mà Ô Nhược chưa từng thấy bao giờ, đồng thời lẩm bẩm chú ngữ, sau đó giơ tay trái vẽ vài đường trên không trung, lập tức gió to nổi lên, cây cối trong đại viện kêu xào xạt.

Hắc Tuyển Đường vội chạy tới, nôn nóng kêu: "Đại ca..."

Lúc này, trong không trung xuất hiện dị động, tiếng gió cũng biến thành tiếng quỷ tru, sau đó bầu trời truyền đến các tiếng cười quái dị làm cho người ta sợ hãi khóc thét lên.

"Ha ha — —"
"Hô hô — —"

"Hi hi — —"

Tiếng kêu cực kỳ chói tai, như mũi tên đâm thủng màng tai người ta, Hắc Càn và Hắc Tuyển Đường đau đến mức vội bịt tai lại nhưng vô dụng, chỉ có thể dùng linh lực phong bế thính lực.

Ô Nhược ngẩng đầu, trên trời trào ra vô số gương mặt quỷ đáng sợ, chúng nó vặn vẹo miệng điên cuồng rít gào, bá tánh trong thành không chịu nổi tiếng quỷ khóc thần gào, phát ra tiếng kêu thê thương rồi toàn thành nổ tanh bành trong nháy mắt.

Một lát sau, hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ từ không trung bay xuống, còn có đào đất chui ra, khuôn mặt dữ tợn xấu xí, cử chỉ hung ác tàn khốc, gặp người gϊếŧ người, gặp động vật liền xé nát, ăn thịt người, gặm xương cốt, như thể chúng có thù với toàn bộ thế giới, ngay cả hoa cỏ cây cối và phòng ốc đám lệ quỷ cũng không buông tha, tất cả đều bị chúng nó phá hư.
Cảnh tượng này y hệt như vạn quỷ dạ hành mà Ô Nhược từng gặp, nhưng lại khủng bố hơn gấp vạn lần.

Chưa đến nửa nén hương, trong vòng trăm dặm đã biến thành phế tích, bá tánh trốn khắp nơi, các thuật sư vô lực phản kháng, đám lệ quỷ càng gϊếŧ càng điên cuồng.

Hắc Tuyển Đường và đám người Hắc Càn đều trốn đến bên cạnh Hắc Tuyển Dực, có vậy mới không bị lệ quỷ đến gần.

Ô Nhược kinh nghi, chẳng lẽ đây là vạn quỷ thịnh yến.

Hắc Tuyển Dực buông tay trái, bước từng bước trên đống hỗn độn, đi đến Ô gia.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Có mấy bạn nói Ô Nhược gϊếŧ nhiều người Ô gia vô tội tàn nhẫn. Hắc Tuyển Dực này mới thật sự tàn nhẫn nè :))) cứ chê với nói xấu Ô Nhược suốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện